Chu Ân Ân nghe tin Chúc Hữu Tư về nước, quấy rầy đòi hỏi xin nghỉ phép ở công ty và vội vã về nhà.
Cô chạy đi mua hai phần đậu hũ hôi thối rồi trở về, vừa vào cửa đã cởi giày chạy vào ôm Chúc Hữu Tư, bị bà vươn tay chặn lại, "Ôi, đứa nhỏ nơi nào đến thúi muốn chết, mau tránh ra."
"Không có mùi, rất thơm mà!" Chu Ân Ân đi chân trần, lấy một viên ô mai đỏ tươi nhét vào miệng, nhai nhai như Hamster nhỏ.
Chúc Hữu Tư đạp tay cô, "Còn chưa rửa tay."
Châu Ân Ân đưa tay ra rửa qua loa, lau tay rồi ném mẩu giấy bếp vào thùng rác, Chúc Hữu Tư bất lực lắc đầu, cầm một nắm ô mai bỏ vào miệng cô.
"Dì xinh đẹp mua thật nhiều đồ ăn, còn tự tay lam ô mai, a chua quá."
"Anh con mua."
Chu Ân Ân ngồi trên sô pha tự mình ăn đậu hũ thối, làm cho cả căn phòng đầy mùi hôi, nhìn Chúc Hữu Tư mặc một bộ đồ ở nhà, nghiêng đầu một chút.
Cô cảm giác bà không thích Bạc Hành Trạch lắm, nhưng cô không hiểu rõ, cũng không dám ăn nói lộn xộn.
Chu Ân Ân lẳng lặng ăn xong đậu hũ thối của mình, liếm môi nhảy qua cầm một viên ô mai trên bàn cho vào miệng, liền bị Chúc Hữu Tư gõ vào đầu, "Ăn vụng thêm vài cái nữa đi, con chuột nhỏ.
"
Chu Ân Ân lùi lại né, quay đầu chạy, "Con lên thay quần áo!"
"Con bé này."
**
Bạc Hành Trạch không thuê quản lý phụ trách công ty, chỉ cần chờ tính tiền là xong giống Chúc Xuyên.
Anh là người chịu trách nhiệm về lợi nhuận của công ty, cho nên rất bận rộn, mọi quyết sách đều đang chờ anh quyết định.
Bận đến lúc đến 6 rưỡi tối mịt mới miễn cưỡng xong được, mặc âu phục ra cửa cùng hắn, dọc đường đi còn bàn giao công việc cho Nghiêm Huyền.
"Việc kiểm tra địa điểm hôm nay dời sang 8 giờ sáng mai, hội nghị đấu thầu lúc 10 rưỡi, báo cho người của Quyền Thăng gặp mặt tại phòng họp thứ hai lúc 1 rưỡi chiều."
"Dự án của Lục thị lúc 3 giờ chiều, tôi đích thân qua bàn chuyện, chuẩn bị kỹ càng tài liệu để Phương Mâu đi cùng tôi.
Cô đi cùng Từ thiếu về nhà cũ, chuyển lời của tôi cho lão Từ."
...
Chúc Xuyên đi bên cạnh, im lặng nghe anh giải thích công việc một cách rõ ràng và trật tự, chia cuộc sống của anh thành những từng thời gian như một cái máy.
Mỗi giờ làm gì, trả giá bao nhiêu mồ hôi, nhận bao nhiêu hồi đáp, làm sao để tối đa hoá lợi ích, làm sao để lấp đầy thời gian.
Nghiêm Huyền rất có năng lực, nhanh chóng viết ra tất cả bàn giao, nhớ kỹ, cũng nói ra những công việc còn sót, sau đó lặp lại hành trình trong ngày, nhận được một cái gật đầu đáp ứng.
Chúc Xuyên im lặng cho đến khi Nghiêm Huyền quay đi, trong bãi đậu xe vắng lặng yên tĩnh có chút tiếng vang.
"Bạc Hành Trạch."
"Hả?" Bạc Hành Trạch dừng tay kéo cửa xe, trên mặt thoáng hiện lên một tia ảo não rồi biến mất, "Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ lo bàn giao công việc, bỏ quên em."
"Không phải." Chúc Xuyên một tay đặt trên cửa xe, nhìn anh, "Thời gian nghỉ ngơi của anh là lúc nào?"
"Tôi sẽ dành thời gian đi cùng em, cố gắng không làm thêm giờ, cũng sẽ không nhận việc về nhà." Bạc Hành Trạch nhớ rõ, hắn không thích anh làm thêm giờ mà mặc kệ hắn.
"Ý tôi là, anh sắp xếp công việc dày như vậy, mỗi một hạng mục đều tự mình giải quyết, tối đa hóa lợi ích công ty, dùng kín thời gian của mình, vậy bản thân anh thì sao?"
Bạc Hành Trạch sững sờ, anh không dám đoán ý tứ của người trước mặt, vì sợ mình nói sai.
Huống hồ anh vẫn luôn như vậy, tất cả thời gian tỉnh táo đều tràn ngập công việc, cường độ công việc cao, thời gian làm việc căng cứng mới không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện bất bình.
"Anh không mệt sao?"
Bạc Hành Trạch do dự, lắc đầu.
Chúc Xuyên nghẹn thở, đột nhiên cảm giác như có người núp sau lưng lén đâm cho mình một dao, đau đớn không ngờ.
Không hiểu sao, hắn đột nhiên có chút tức giận, buột miệng nói: "Anh phải là chính anh trước, tiếp theo mới đến là tổng giám đốc Hồng Diệp, công việc là ba anh chắc mà liều mạng như vậy? Bản thân anh chết rồi sao?"
"Em tức giận sao?" Bạc Hành Trạch không hiểu sao bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, không phải hắn vừa mới hôn anh sao?
Anh nói sai cái gì sao, hay làm sai điều gì.
Xa cách tám năm, anh không thể thăm dò tính tình của Chúc Xuyên, mỗi một bước đều phải cẩn thận để duy trì sự cân bằng khó có thể thắng được, mức độ cẩn thận nguy hiểm có thể so ngang bằng với việc đầu tư.
"Tôi cũng không phải bố anh, không dám tức giận với anh."
Bạc Hành Trạch trong đáy mắt hiềm thấy hiện lên một tia luống cuống, "Đừng tức giận."
Chúc Xuyên mắng xong không biết làm sao để xin lỗi, suy cho cùng hắn cảm thấy mình thực sự không có lý do gì để tức giận, người khác liều mạng làm việc cũng chẳng liên quan gì đến hắn, cũng không phải hắn làm.
"Quên đi, lên xe."
Bạc Hành Trạch do dự, kéo cửa ngồi vào, cắm chìa khóa khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe dưới hầm Hồng Diệp mà không nói lời nào.
Chúc Xuyên cúi đầu nghịch điện thoại, trong lòng tình toán nên mở đề tài như thế nào.
Tính anh chính là như vậy, lúc đi học rõ ràng những đề kia đều sẽ làm đến nhưng vẫn chăm chỉ làm mỗi ngày một đề, đến lúc đi làm tự nhiên cũng giống như vậy, thực sự là không nên bị mắng.
"Cái kia..."
"Tôi..."
"Anh trước..."
"Em nói trước..."
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, lập tức cùng nhau bật cười, Chúc Xuyên quay đầu đi chỗ khác, cứng nhắc lên tiếng, "Không phải tôi mắng anh, nhưng anh nên cho mình chút thời gian riêng tư, công việc quan trọng nhưng sinh hoạt của anh cũng rất quan trọng."
Bạc Hành Trạch ngập ngừng duỗi tay ra, nắm lấy tay trái của hắn, lại chần chừ một hồi, nắm chặt.
"Tôi biết."
Chúc Xuyên không tránh, để mười ngón tay tùy ý đan vào nhau, cẩn thận giúp anh nhìn rõ đường phía trước, nói: "Từ ngày mai tôi sắp xếp người qua đưa cơm trưa, trà chiều với chút điểm tâm cho anh?"
Bạc Hành Trạch: "Công ty tôi không có thói quen trà chiều."
Dưới trướng Chúc Xuyên có rất nhiều cô gái, hắn cũng là người hòa đồng, lịch lãm, coi mấy cô như công chúa nhỏ, trà chiều tùy tiện gọi, quà sinh nhật cũng cho các cô tự mình chọn.
Chính sách của Bạc Hành Trạch là áp chế cao độ, nhân viên của Hồng Diệp mỗi ngày đi làm đều nơm nớp lo sợ phạm phải sai lầm, bữa trưa đều làm việc với tổng giám đốc đến xế chiều mới dám ăn, nào ai dám uống trà chiều.
"Tôi sẽ để Nghiêm Huyền giám sát anh, ăn ít một chút thì đừng có về nhà, có nghe không?" Chúc Xuyên sợ người này làm trái, cơm trưa đưa đến rồi, anh bận đến nỗi không nhớ để ăn.
Bạc Hành Trạch vốn không muốn ăn, hắn lại tự mình sắp xếp bữa trưa.
"Tôi sẽ ăn."
"Ừm." Tâm trạng Chúc Xuyên đột nhiên tốt lên, trong lòng thầm chửi rủa một câu chết tiệt, một lúc sau lại giống như một cô gái nhỏ, thế mà Bạc Hành Trạch chịu được, so với tám năm trước tính kiên nhẫn cũng nhiều lên không ít.
"Này."
"Hả?" Bạc Hành Trạch nghiêng đầu.
"Tôi mắng anh sao anh không mắng lại? Cứ để cho tôi mắng như vậy?"
Bạc Hành Trạch xoa xoa đầu ngón tay trên mu bàn tay hắn, thanh âm cũng rất mềm mại, nương theo âm hưởng bên trong tiếng ca chậm rãi nói: "Quên."
?
Chúc Xuyên nghiêng người đối mặt với anh, rút tay về phía dưới đầu, "Vậy đến lúc nhớ ra anh sẽ mắng lại?"
Bạc Hành Trạch mấp máy môi, thấp giọng nói: "Nhớ ra cũng không nỡ mắng."
"..." Chúc Xuyên bị lời nói của anh làm cho lòng mềm nhũn, đưa tay nhéo nhéo tai anh, rồi móc lấy kính mắt kéo xuống, Bạc hành Trạch nghiêng đầu, "Đừng nghịch."
Chúc Xuyên thật sự thu tay về, không biết từ đâu lấy ra được một cái kính mắt gác lên sống mũi, cũng giống Bạc Hành Trạch, nhưng khác là có một sợi dây vàng mỏng móc ở hai bên rũ xuống.
Hắn đeo lên nhìn rất đẹp, khiến người khác ngứa ngáy.
"Kính ở đâu ra?"
Chúc Xuyên nói: "Đẹp lắm phải không? Lần trước lên lớp học đại học, dáng vẻ này của tôi không đủ nghiêm túc, có học vấn, liền đến phòng thí nghiệm mượn Phó giáo sư một cặp kính.
Cái người này còn có cái kính như vậy, tôi thấy cậu ta muốn câu dẫn chó săn nhỏ nhà mình."
Bạc Hành Trạch nghiêng người đưa mắt nhìn, vươn tay lấy kính xuống từ trên sống mũi hắn, tháo tròng kính ra, "Em không cận, đừng đeo kính bừa bãi, hại mắt."
"Anh đừng làm vỡ." Chúc Xuyên đưa tay muốn lấy lại, nhưng bị anh đè tay lại, "Vỡ thì tôi đền."
"...! Đồ nhiều tiền." Chúc Xuyên không lấy về nữa, chợt nhớ ra xe này là mình mua, liền hỏi anh lái xe như thế nào, lẽ ra bình thường là do tài xế lái, tại sao gần đây luôn là tổng giám đốc tự mình lái.
Bạc Hành Trạch nhàn nhạt nói: "Tài xế gần đây có chuyện."
Thật ra là do đây là xe Chúc Xuyên mua, anh muốn tự mình lái nên điều tài xế đi nơi khác làm việc.
Chúc Xuyên gật đầu, không hỏi nữa.
Giờ cao điểm đã qua, hai người rất nhanh đã về được đến nhà, đợi xe dừng hẳn, Bạc hành Trạch xuống xe lấy ra từ sau cốp một bó hoa còn có một hộp quà lớn.
Chúc Xuyên nhìn dáng vẻ trịnh trọng của anh kinh ngạc không thôi, "Anh đây là đang làm gì? Cũng không phải lần đầu tiên tới mà còn mang cả quà tới? Anh sợ mẹ tôi như vậy sao? Về sau còn làm ăn với mẹ tôi anh có sợ hay không?"
Đèn đường lạnh lẽo, rơi vào trông mắt Chúc Xuyên sáng lên giống hai ngôi sao, Bạc Hành Trạch không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ, lại lập tức cảm thấy không ổn.
"...! Anh...lớn, ôi..." Chu Ân Ân đứng ở cổng, khả năng tiếp nhận rất cao, chẳng mấy chốc đã trở lại bình thường, thì thầm: "Dì xinh đẹp chờ rất lâu rồi, hai anh về muộn quá đó!"
Bạc Hành Trạch hít nhẹ một hơi, vẻ mặt tuy không biến sắc, nhưng tim đã nổi trống dồn dập, thời điểm lần đầu tiên lên đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc cũng không có khẩn trương như bây giờ.
Chúc Hữu Tư trông không khác gì tám năm trước, vẫn trẻ hơn tuổi, chỉ là lông mày hiện lên mềm mại, không còn sắc bén như khi đó.
Trong lòng bình tĩnh, Bạc Hành Trạch vẫn có thể phát hiện ra bà có hơi bài xích anh.
"Dì, công ty con có việc không thể đến đón ngài ở sân bay, còn để ngài phải đợi lâu như vậy, thật có lỗi." Bạc Hành Trạch cung kính, lịch sự đưa quà và hoa.
Chúc Hữu Tư gật đầu nhận lấy hoa, không để anh phải khó xử, nhẹ giọng nói: "Người trẻ tuổi bận rộn công việc là tốt, đừng giống Thù Dịch."
Bạc Hành Trạch không tranh cãi với bà, lễ phép gật đầu, Chúc Xuyên nhướng mày, hiếm lắm mới thấy bộ dáng ngoan ngoãn nghe giáo huấn như vậy của nha, không khỏi cong miệng cười.
Chúc Hữu Tư cắm hoa đặt lên tủ trước hiên nhà cùng hộp quà "Cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt, tốn kém mua hoa quà làm gì, tôi cũng chẳng chuẩn bị gì cho cậu."
Bạc Hành Trạch: "Ngài là trưởng bối, bất cứ khi nào gặp mặt cũng đều nên chuẩn bị quà."
Chúc Xuyên đứng một bên nhìn hai người họ câu qua câu lại, ho nhẹ một tiếng đẩy Chu Ân Ân về phía trước, "Suốt ngày kêu đói, heo còn không ăn nhiều như em, ăn như vậy mà muốn ra mắt, béo chết đi được."
Chu Ân Ân ngượng nghịu chỉ vào mình, nhận được cái nháy mắt ra hiệu của anh trai, nói: "Dì xinh đẹp ơi, con đói chết rồi, ăn cơm được chưa dì".
Chúc Hữu Tư nhìn lại, "Ăn thôi."
Bà quay người đi về phía phòng ăn, Chu Ân Ân nhỏ giọng: "Anh trai thối tha."
Chúc Xuyên và Bạc Hành Trạch thay giày, đi vào phòng vệ sinh rửa tay, thấp giọng nói với anh: "Mẹ tôi phục vụ chu đáo, nói năng chua ngoa như vậy nhưng lòng như đậu hũ, anh cũng không cần khẩn trương như vậy, cứ coi bà là đối tác là được."
Bạc Hành Trạch lấy khăn lau tay giúp hắn, cũng nói nhỏ: "Bà ấy là mẹ của em."
Chúc Xuyên giơ tay để cho anh lau, sau đó cười cười tiến lên hôn anh, "Tai anh cũng đỏ hết lên rồi." Nói xong kéo cà vạt anh xuống, lại bị anh bắt được.
"Đừng nghịch." Bạc Hành Trạch treo khăn tắm lên, kiềm chế không hôn lại hắn, Chu Ân Ân ở bên ngoài nói vọng vào, "Anh lớn, anh dâu xong chưa, em đói rồi!"
"Đến đây." Chúc Xuyên đi ra trước, vươn tay gõ một cái vào trán cô "Biểu hiện cho thật tốt, ngày mai cho phép em ăn nhiều hơn hai xuất đậu hũ thối, không nói với người đại diện của em."
"Anh, em yêu anh!" Chu Ân Ân vừa định nhảy dựng lên ôm hắn, chợt rùng mình một cái, thấy Bạc Hành Trạch từ phía sau đi ra, lập tức đứng thẳng người, "Anh dâu."
"Ừm."
Chu Ân Ân nhanh chóng chạy đến bàn ngồi xuống, hai người còn lại lần lượt ngồi vào chỗ, Chúc Hữu Tư nhàn nhạt mở miệng: "Hai người kết hôn cũng đã lâu, tôi chưa được gặp qua ba mẹ cậu, hôm nào rảnh hẹn một bữa cơm đi."
Ngón tay Bạc Hành Trạch hơi dừng lại,, không đối đáp trôi chảy giống như ban nãy mà dừng lại vài giây, Chúc Xuyên nghiêng đầu nhìn anh.
"Vâng, tôi sẽ hẹn."
- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Bạc tổng: Vợ tôi mắng tôi vì yêu tôi, không sai, em ấy yêu tôi.
t.a: Nay là 28 tết, cho phép tui gửi lời chúc tết sớm đến mọi người nha, chúc mọi người đón một cái tết an lành, sum vầy bên gia đình, người thân của mình.
Chúc mừng năm mới mọi người.