Hôn Nhân Độc Quyền


Tay của cô rất đau chứ? Anh dùng sức như vậy làm sao có thể không đau!Mặt mũi Giang Hạ Sơ không có ý định khơi mào, chân mày cũng không thèm nhăn, cũng không quan tâm dấu vết màu đỏ trên cổ tay.Tả Thành trầm mặc, tất cả tuấn dật trên mặt đều che lấp, Giang Hạ Sơ cũng không để đường lui, từng chữ như kim châm: "Không phải sao? Vậy nên gọi là gì? Anh rể?" Cô cười lạnh, "Anh xứng à?" Cô hơi ngưỡng đầu, ghé sát vào tai Tả Thành, nói năng có khí phách ngoan tuyệt: "Tôi thà rằng chưa bao giờ gặp anh."Hai người cô yêu thương nhất đều đã chết vì người đàn ông này!Sau khi mai táng, bản thân cô chỉ còn lại cái xác không hồn.Người đàn ông này lại yêu cô như mạng.Người đàn ông này là anh rể… của cô.Cô thà rằng chưa từng có Tả Thành.Buồn cười không?Rất buồn cười chứ hả, ngay cả Giang Hạ Sơ cũng cảm thấy như vậy, cho nên anh không nhịn được cười, cười đến tùy ý, cười đến chua xót, ngẩng đầu, ấm áp trong mắt lại quay trở về."Đời này, không có Tả Thành, cũng sẽ không còn Giang Hạ Sơ."Cô chỉ là cười, cười anh, cũng cười bản thân mình: "Vậy tôi tình nguyện không có bản thân tôi trên cõi đời này."Rốt cuộc là hận như thế nào mới có thể hoà tan vào trong xương tuỷ, trong sinh mệnh."Đừng cười như vậy."Thu lại nụ cười, cô châm chọc: "Anh chính là như vậy, tự cho là có thể nắm tất cả trong tay, nhưng ít nhất anh không thể nắm lấy tôi." Cúi đầu, trong lời nói không hề có nhiệt độ, "Buông tay.""Thả em ra, trừ phi anh chết.""Đến chết không rời, thật sao?" Nhìn vào mắt Tả Thành, cô không hề che giấu căm ghét trần trụi, cô dứt khoát: "Tôi cũng chưa bao giờ hận người nào như vậy!"Cách đây không bao lâu, đã có một đôi tay xinh đẹp trắng như tuyết, cô đã từng rất quý trọng, thế nhưng đôi tay này đã dính đầy máu người thân của cô, chỉ còn hận, cũng chỉ có thể còn lại hận."Vậy thì hận đi, ít nhất có thể khiến em nhớ anh cả đời."Không thể yêu, vậy thì hận đi, chí ít cô còn nhớ rõ, khi nào Tả Thành anh lại trở nên hèn mọn như thế rồi.Cô lắc đầu, bật thốt lên đáp lại: "Không đáng giá." Cô đưa tay trái kéo gông cùm xiềng xích của Tả Thành ra, hết ngón này đến ngón khác, tay phải của anh, tay phải của cô không còn dây dưa nữa, dứt khoát xoay người, "Đừng để tôi nhìn thấy những người theo dõi chúng tôi nữa."Trời chiều đã tiêu tán sương chiều tự bao giờ, một vòng ánh trăng vụn vỡ giữa không trung treo trên đầu ngón tay anh, ngón tay trắng nõn sáng long lanh, khớp xương rõ ràng.Bàn tay thật là đẹp lại đang run rẩy, cuối cùng trong tay cũng không giữ được hơi ấm của cô.Tròng mắt anh thâm trầm, lạnh lẽo bao trùm gần như đã tan biến, bên trong đồng tử, bóng dáng của Giang Hạ Sơ dần trở nên mơ hồ rồi biến mất, chỉ còn lại tình cảm nồng nàn là thu hoạch lớn nhất vẫn quanh quẩn không tiêu tan.

Trong đêm tối chỉ còn lại bản thân tự độc thoại, nhẹ nhàng, ưu thương : "Phải làm thế nào thì anh mới có thể giữ lại em?""Hạ Sơ, Hạ Sơ.

.

.

.

.

."Đã năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Tả Thành gọi cái tên này, và cũng chỉ là một vai kịch..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui