Gần nửa tháng, Lục Phiêu Diêu liên tục nhận được hoa do anh tặng.
Ban đầu cô có hơi đề phòng, e dè nhưng hoa không lấy thì anh trực tiếp quăng vào thùng rác.
Dần dần cô cũng tập thành thói quen nhận được hoa anh tặng, thỉnh thoảng anh còn tặng thêm quà.
Lục Phiêu Diêu không phải là dạng người thích hưởng thụ, thích nhận quà không công nên từ đó cô đã tập nấu ăn.
Dù tay nghề không gọi là xuất sắc nhưng cũng coi là nuốt được.
Hôm đó, cô đang ở trường quay thảo luận với đạo diễn cảnh quay.
Quảng cáo hôm nay của cô là quảng cáo đôi, ngoài cô ra còn có một cô gái trẻ rất đáng yêu, gọi là An Miêu.
An Miêu và cô quay quảng cáo nước hoa, dòng nước hoa này tung ra hai loại mới, một là hương ngọt ngào, hai là hương thanh lịch.
Vậy nên quần áo và cách trang điểm của hai người đều dựa trên bao bì và hương của nước hoa.
Trong khi An Miêu mặc chiếc váy màu hồng baby xinh xắn, trang điểm theo tông hồng thì Lục Phiêu Diêu mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, tóc dài được tết đuôi sam.
Vừa quay xong cảnh riêng của mình, cô đi về phía chỗ nghỉ của mình chờ đợi An Miêu quay thì bất chợt sau lưng bị đánh nhẹ.
Lục Phiêu Diêu quay đầu nhìn, thấy Bạch Lê đang im lặng nhìn cô, trên tay chị ấy còn cầm theo bó hoa hồng đỏ rực.
Bạch Lê nhìn cô một cách đầy ám muội:
- Hai đứa yêu nhau rồi à?
Yêu?
Lục Phiêu Diêu chỉ bắt được trọng điểm chữ này, cô gần như nhảy cẫng lên, nói khẽ vào tai Bạch Lê:
- Em và Trà Dụ chỉ là mối quan hệ bình thường.
Bạch Lê vươn tay gõ nhẹ lên trán cô:
- Chị cũng có nhắc tên anh ta ra đâu.
Em có tật giật mình phải không?
Cô sững người.
Những ngày này hai người sống chung quá mức êm đềm khiến cô dần quên mức bọn họ đơn giản là quan hệ trên hợp đồng.
Cô gượng cười nhận bó hoa đặt lên bàn.
Cảnh quay đôi cũng đã bắt đầu.
Lục Phiêu Diêu đứng trên đài hoa nhài trắng tươi, còn An Miêu đứng giữa hoa đào hồng phấn.
Nhìn thôi cũng khiến người ta vui mắt.
Từ quảng cáo kẹo trà xanh thì độ nhận diện của cô đã tăng cao, cùng với bộ phim Khai Quang dần chiếu hồi kết, nhờ đó cô cũng dần tiến sâu vào giới giải trí.
Thứ cô bất ngờ nhất là quảng cáo kẹo trà xanh, doanh thu kẹo ấy cũng đột phá, cô cũng nhận được danh hiệu mới, " nữ thần trà xanh ".
Lúc đó dân cư mạng rần rần hình ảnh cô đứng giữa đồi trà, thiếu nữ đẹp khiến người khác không rời mắt được.
〈 Chị em ơi, tôi muốn chơi bê đê với chị này 〉
〈 @lautren, để đường cho anh em chúng tôi sống chứ cô nương 〉
〈 Tôi đến vì tò mò ai bị gọi là " trà xanh ", tưởng có chuyện gì gay cấn, nào ngờ là người đại diện hãng kẹo trà xanh 〉
〈 " Trà xanh " mà đẹp vậy chắc tôi tình nguyện quỳ dưới váy 〉
〈 Mặc dù không phải người hâm mộ nhưng công nhận Lục Phiêu Diêu đẹp thật 〉
〈 Chị ta cân từ dịu dàng tới quyến rũ, tôi yêu chị ta quá đi mất 〉
〈 Chị này dẫn dắt cư dân mạng hay thật, từ bị chửi thành được khen 〉
〈 @lautren ganh tị hay gì 〉
An Miêu sau khi quay xong thì rời khỏi đài hoa trước cô, cô nàng này vô tình đi ngang điện thoại của Lục Phiêu Diêu được đặt trên bàn, lại ngay lúc Trà Dụ nhắn đến.
Anh hỏi: 〈 Nhận được hoa chưa? 〉
An Miêu gần như há hốc mồm, đưa mắt nhìn bó hoa hồng, cô không ngờ Lục Phiêu Diêu vậy mà thật sự đang yêu đương với Trà Dụ.
Cô nhóc tức giận dậm chân rời đi, là người hâm mộ của Trà Dụ, cô không muốn anh dính dáng tới người phụ nữ khác ngoài trừ bản thân mình ra.
Lúc Lục Phiêu Diêu thấy tin nhắn cũng là lúc cô đã về tới nhà.
Anh phải đi công tác ba ngày hai đêm, cô vốn nghĩ anh sẽ ngừng tặng hoa vào ba ngày này, nào ngờ anh vẫn tặng.
Trái tim cô bị hành động ngọt ngào của anh rót vào giọt mật.
Cô nhắn: 〈 Nhận được rồi.
Cảm ơn.
〉
Trà Dụ vừa kết thúc cuộc họp, anh nhận điện thoại từ trợ lí, thấy tin nhắn cô liền nhanh chóng nhắn lại.
〈 Tôi vừa đặt cơm tối cho em, em xem người ta giao tới chưa.
Nghe Bạch Lê nói tối qua em bỏ bữa, nhịn ăn không tốt cho dạ dày đâu.
〉
Lưu Khả Túc vô tình thấy được phân nửa tin nhắn của ông chủ mình, trong lòng thầm bĩu môi, ai bắt anh tăng ca không kịp ăn tối vậy ta? Ai lúc trước suốt đêm bám vào công ty, bỏ ăn thường xuyên vậy ta?
Những người có tình yêu thật khó hiểu.
Lục Phiêu Diêu thấy tin nhắn anh liền có chút bất ngờ, cô không nghĩ anh sẽ làm vậy.
Thức ăn đã được giao đến.
Cô bày biện ra bàn, một canh, một rau, hai mặn được đặt ngay ngắn trên bàn ăn.
Lục Phiêu Diêu đứng lên ghế, chụp bàn ăn từ trên xuống rồi gửi qua anh.
Cô nhắn: 〈 Đồ ăn rất ngon.
〉
Anh đáp: 〈 Đừng đứng lên ghế, dễ té.
〉
Cô vẫn còn duy trì tư thế đứng trên ghế, thấy anh nhắn vậy liền vội vàng leo xuống.
Một phút sau, anh nhắn tiếp.
〈 Hình như em chưa động đũa, làm sao biết ngon được? 〉
Cô không ngờ anh để ý nhiều chi tiết đến vậy, cô khẽ cười, tắt điện thoại, tập trung ăn.
Không thì lại bị cha già dạy dỗ nữa..