Mặc Liễu Giai nói xong ngại ngùng không thôi nhưng vì tò mò nên đành cười gượng gạo trông chờ câu trả lời.
Tử Du cũng đứng hình trước câu hỏi của cô ấy cuối cùng đành tỏ vẻ nghiêm túc mở túi ra kiểm tra rồi thành thật trả lời.
"Trong túi của tôi có mấy cuốn truyện ngôn tình độ giày của cả mấy quyển cộng lại thì độ cứng khỏi bàn luôn.
Cái này gọi là sức mạnh của con chữ kết hợp với lãng mạn!"
Kể từ lúc anh hùng cứu mỹ nhân lần trước thì Tử Du và Mặc Liễu Giai trở nên vô cùng thân thiết, hơn nữa là cô ấy rất tin tưởng và ỷ lại vào cô.
Chỉ cần rảnh là Mặc Liễu Giai lại chạy tới chỗ Tử Du trồng hoa si khiến cho cô không khỏi nghi ngờ rằng cô ấy có xu hướng bách hợp.
Mặc Liễu Giai cũng là một đỉnh lưu trong giới giải trí tính cách vô cùng lạnh lùng nhưng chỉ cần ở gần Tử Du lại trưng ra cái bộ mặt yếu đuối cần cưng chiều khiến cho báo giới cũng có một phen tốn giấy mực cho cái chuyện tình hư cấu này.
Trải qua nhiều thăng trầm bộ phim với vai diễn đầu tay của Tử Du đã đóng máy.
Đạo diễn Tống cũng hào phóng vung tiền mời mọi người tới câu lạc bộ đế vương lớn nhất thành phố T liên hoan.
Buổi liên hoan còn có sự góp mặt của nhà đầu tư, phó đạo diễn tâm cơ khi nhìn thấy nhà đầu tư có ý với Mặc Liễu Giai nên cố tình an bài cô ấy ngồi cùng nhà đầu tư kia.
Chuyện sẽ không đơn giản như vậy cho đến khi nhà đầu tư kia nhân lúc mọi người không chú ý đã đem một loại thuốc lạ thả vào ly nước ép hoa quả của Liễu Gia.
Mà ly nước kia lại là do Liễu Giai đặc biệt chuẩn bị cho Tử Du vì biết cô không uống được rượu.
Gã nhà đầu tư khốn nạn kia thấy Tử Du uống ly rượu kia thì trong lòng liền mừng thầm dù sao cô so với Liễu Giai về nhan sắc lẫn cơ thể cũng chỉ hơn chứ không hề thua kém.
Đầu của Tử Du cũng cảm thấy quay cuồng trong mơ hồ trong mờ hồ cô được ai đó đem tới một căn phòng.
Tử Du nằm trong phòng dưới tác dụng phụ của thuộc nên từ từ thiếp đi lúc nào không hay.
Mãi tới khi ai đó mở cửa phòng phát ra những tiếng lạch cạch đánh thức.
Cô muốn ngồi dậy nhưng cơ thể yếu đuối vô lực ngã lại xuống giường.
Ông già béo ục ịch bỗng dưng lao tới đè lên người cô muốn giở trò đồi bại.
Trong lúc vùng vẫy Tử Du vô tình nắm được cái gạt tàn thuốc trên tủ đẩu giường.
Không chút do dự cô cầm chắc và phang mạnh nó vào đầu gã dê già kia rồi khập khiễng bỏ chạy.
Sau đó cô trong lúc mơ hồ nhầm phòng của Long Mặc Uyên hơn nữa anh cũng đã say rượu liền xem cô như thế thân của Nguyệt Nguyệt mà điên cuồng ân ái.
Anh mải miết ham muốn cơ thể của Tử Du một cách mạnh mẽ hết lần này tới lần khác khi cảm thấy mệt rồi lại nằm giống ôm cô ngủ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Kế đó lại tiếp tục vận động tiếp xúc da thịt với Tử Du rất nhiều lần nữa.
Tới gần sáng Long Mặc Uyên mới chịu buông tha cho cơ thể của Tử Du.
Thay vào sự mạnh mẽ và thô lỗ lúc nãy bây giờ Long Mặc Uyên đã lại trở thành một ông chồng quốc dân.
Anh dịu dàng hôn lên trán của Tử Du trấn an cô, ôm cơ thể mềm mãi vô lực của cô vào lòng rồi cả hai cùng chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau Tử Du bị ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào đánh thức.
Cơ thể mình đau nhức vô lực đập vào mắt lại là một khuôn mặt nam nhân xa lạ.
Tay cô còn không cẩn thận sờ vào cơ bụng tám múi của nam nhân bên cạnh đã thế còn không biết tốt xấu quát lớn.
"Ngươi là ai tại sao lại trèo lên giường của ta?"
Thấy nam nhân bên cạnh vẫn còn say giấc, rồi lại nhìn cái chiếc đầm dạ hội của mình đã bị xá náy thành nhiều mảnh nhỏ trên đất liền không khỏi oán hận.
Vì thế cô đành mặc tạm đồ của anh sau đó dùng điện thoại bàn trong phòng nhờ tiếp tân chuẩn bị giúp một bộ đồ.
Trong lúc chờ đợi Tử Du nhàn chán ngồi ngắm nhìn nam nhân đang ngủ trên giường rồi nhỏ giọng oán hận.
"Ngủ thôi mà có cần phải yêu nghiệt đến thế không? Sao da của anh có thể còn non mềm hơn cả em bé vậy chứ?"
Càng ngắm càng thấy ghen tị nên Tử Du liền nhịn không được mà nhéo Long Mặc Uyên một cái rõ đau.
Khiến cho anh bị đánh thức, khiến cho cô hoảng loạn muốn chuồn đi ngay lập tức.
Nhưng hiện tại trên người cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi của anh nên có mọc cánh cũng khó thoát.
Khác với khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành lúc ngủ thì lúc bình thường lại mang khuôn mặt lạnh như tiền.
Hai người cứ thế lặng lẽ nhìn nhau cho tới khi phục vụ đưa y phục lên cắt ngang.
Nhưng tới bây giờ Tử Du mới nhớ ra rằng mình không có đem theo thẻ hay tiền, nên lúc phục vụ kêu thanh toán chỉ có thể hướng ánh mắt cầu cứu về phía Bắc Tư Thần.
Dáng vẻ quẫn bách của cô làm người ta muốn trêu chọc liền giả bộ không nhìn thấy người phục vụ mà lớn giọng gọi.
"Bảo bối à, em làm cái gì ở ngoài đó mà lâu vậy? Nhanh vào đây chúng ta tiếp tục chuyện lúc nãy nào! Y phục cứ cộng vào tiền phòng lát nữa sẽ có người tới thanh toán."
Người phục vụ khi nhìn thấy anh liền nhanh chóng đem quần đặt vào tay Tử Du rồi mặt đỏ tía tai nhanh chóng đóng cửa rời đi.
Còn cô thì ôm lấy bộ đồ nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm thay đồ.
Long Mặc Uyên muốn nói chuyện với Tử Du nhưng xét thấy không thể nói chuyện khi cơ thể không mảnh vải che thân được, nếu không sứ dọa sợ cô gái nhỏ ngốc nghếch trước mặt.
Nên đợi Tử Du ra ngoài thì Long Mặc Uyên cũng quấn khăn tắm quanh eo rồi đi vào nhà tắm thay đồ còn không quên lạnh giọng cảnh cáo cô rồi ung dung đi thay đồ.
"Em đừng có nghĩ tới chuyện nhân lúc tôi thay đồ bỏ trốn! Nếu không để tôi bắt được em tôi sẽ đánh cái mông nhỏ của em nở hoa mới thôi!"
Nghe Long Mặc Uyên nói vậy Tử Du liền bất giác tưởng tưởng cái cảnh bạo lực kia liền mặt đỏ tía tai.
Thẹn quá hóa giận nên cô tháo trang sức trên người mình xuống bàn và tinh nghịch viết một tờ ghi chú để lại cho anh rồi chạy mất.
Long Mặc Uyên lường trước được là cô chắc chắn cô đã tông cửa chạy mất.
Nhưng nhìn thấy đống trang sức và cùng tờ giấy ghi chú thì khuôn mặt vốn đã lạnh lùng lại càng thêm âm trầm.
Còn nội dung ghi chú chỉ vỏn vẹn hai câu 'Phục vụ chỉ ở mức khá ổn.
Nhưng ông chú già quá nên không hẹn gặp lại, bye bye!' Nhưng nó kết hợp với đống trang sức và sự kiện đêm qua của hia người thì không khác gì Tử Du ám chỉ Long Mặc Uyên anh là ngưu lang, hơn nữa lại chê anh già! Bảo sao không đen mặt cho được, lần sau chắc chắn phải bắt trói cô lại để dùng bảy bảy bốn chín cực hình thời cổ đại để trả thù thì sự sỉ nhục này của mới được rửa sạch.
Chuyện xảy ra quan hệ với Tử Du tối qua đối với Long Mặc Uyên là ngoài ý muốn.
Nhưng anh cố ý tiếp cận cô là thật, bởi vì anh điều tra ra được Tử Du đối với Bắc Minh Thiên có một quan hệ vô cùng mật thiết.
Nên anh quyết định lợi cô để điều tra Bắc Minh Thiên sau đó tìm kiếm tung tích của Nguyệt Nguyệt.
Long Mặc Uyên sau khi bình tĩnh đã lấy điện thoại ra gọi cho Tử Du, giọng nói của anh vô cùng trầm ấm nhưng nội dung thì lại làm cho cô ở phía bên này bị dọa sợ tới mức không rét mà run.
"Nội trong hai ngày em phải tới tập đoàn Long thị ở thành phố Z gặp tôi.
Nếu không những hình ảnh nóng bóng tối hôm qua của chính ta trên giường sẽ được báo giới đưa tin một cách rầm rộ!"
Không đợi Tử Du trả lời Long Mặc Uyên ở đầu giây bên kia đã cúp máy.
Khiến cho cô đứng ngồi không yên thế là cô dứt khoát đặt vé máy bay tới thành phố Z tìm anh gặp mặt đối chất.
Mà lúc này Long Mặc Uyên cũng đang ở trên máy bay trở về thành phố Z ôm cây đợi con thỏ đợi Tử Du tự mình sập bẫy.
Dạo này công ty của Bắc Minh Thiên có ý định mở rộng thị trường ra nước ngoài nên hắn cũng không có thời gian quản lý em gái.
Đúng như Long Mặc Uyên dự tính Tử Du ngay tối hôm đó đã chuẩn bị đồ đặc và tới thành phố Z gặp anh.
Tử Du tới thành phố Z liền kéo theo hành lý tới thẳng Long thị tìm Long Mặc Uyên.
Nhưng vừa tới đại sảnh đã bị tiếp tân chặn lại mặc dù cô đã hết lời giải thích lý do vẫn không có tác dụng.
Tiếp tân lúc này cố chấp cứng nhắc như robot chỉ lặp đi lặp lại một câu.
"Tôi đã liên hệ với thư kí của chủ tịch bên đó đã xác nhận là không có cuộc hẹn của ngài.
Nên mời ngài quay lại vào ngài khác ạ."
"Tôi đã nói rồi tôi cùng Long Mặc Uyên có hẹn! Thôi tôi không rảnh ở đây đôi co với cô nữa, nhưng cô có thể cho tôi sạc nhờ điện thoại một lát không?"