Hợp Đồng Tình Nhân 2

Diệu Tinh bị đè chặt ở trên giường không cách nào đứng dậy được, hàm răng cắn thật chặt vào cánh môi. Cánh môi ướt át bởi vì máu chảy ra nhuộm đỏ, lại càng thêm yêu kiều, mê hoặc. Tiêu Lăng Phong chậm rãi miêu tả vành môi của Diệu Tinh, lau sạch vết máu trên môi cô đi.
"Trình Diệu Tinh, em không có biết hay không có đôi khi, tôi thật sự vô cùng muốn uống sạch máu của em..." Anh cắn răng nghiến lợi lại mà nói, bởi vì hô hấp nồng đậm mà giọng trở nên trầm thấp.
Diệu Tinh nhắm mắt lại thật chặc, chặt chẽ mím môi, không để cho mình phát ra một chút âm thanh nào.
"Nhã Đình, Nhã Đình!" Nhìn bộ dạng lạnh lùng của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cứ kêu tên Đường Nhã Đình hết lần này đến lần khác, giống như là cố ý vậy. Anh cố ý làm cho giọng nói đặc biệt thâm tình, đặc biệt lớn tiếng.
Diệu Tinh cau mày đầy thống khổ, móng tay bén nhọn đâm vào trong lòng bàn tay của cô. Mồ hôi thấm ướt mái tóc dính chặt vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô. Thật là đau... Nước mắt từ trong đôi mắt đóng chặt kia rơi xuống.

Trình Diệu Tinh, em cũng đau lòng đi! Hiện tại có phải là em đã có thể hiểu được nổi thống khổ của tôi rồi phải không? Mỗi lần em ở đây gần gũi với tôi khi em gọi Mộ Thần thì tôi còn phải chịu đau hơn ngàn vạn lần...
"Trước kia không phải là em vẫn còn rất dũng cảm sao, không phải là em rất kiên cường sao, cho dù chết cũng sẽ không cầu xin tôi sao?" Hơi thở gấp gáp nặng nề của Tiêu Lăng Phong phun ở trên mặt Diệu Tinh: "Thì ra là, phụ nữ thật sự luôn là loại động vật khẩu thị tâm phi." (*)
(*) Khẩu thị tâm phi: Câu thành ngữ. Nghĩa của câu thành ngữ: Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá.
Anh nói xong, đột nhiên dùng sức một cái. Diệu Tinh hét lên một tiếng. Cô nỗ lực kìm nén nhẫn nhịn, nhưng không cách nào đè xuống được niềm khoái lạc trí mạng trong thân thể này.
Lúc này trên lớp da tràn đầy mồ hôi dính dấp. Những âm thanh rên rỉ đầy ái muội cùng với tiếng va chạm hòa lẫn mùi vị đan dệt thành một tấm lưới bao bọc vây quanh hai người bọn họ. Diệu Tinh chậm rãi tránh ánh mắt của mình đi, cô nhìn tấm rèm cửa sổ đang chuyển động. Nước mắt rơi xuống. Tiêu Lăng Phong, anh thật là quá tàn nhẫn…
Cô tự chế ngự chính mình. Chung quy cũng tại anh đã dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để khiêu khích dụ dỗ, khiến quân lính tan rã. Nghĩ đến mình mới vừa rồi đã thật hèn mọn mở miệng cầu xin anh như thế, Diệu Tinh cười một tiếng đầy khổ sở rồi nhắm cặp mắt lại.
"Tiêu Lăng Phong khó trách anh nói tôi là một người dâm loạn. Tôi thừa nhận!" Lời của cô giống như từng trận đánh trúng, làm cho khoảng cách bị bể vỡ tan tành...
Động tác của Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ. Anh nhìn Diệu Tinh, nước mắt ràn rụa tràn đầy trên mặt xen lẫn sự tuyệt vọng. Trong lòng anh dậy lên một trận đau bén nhọn, tại sao trừ phản ứng bản năng, anh cũng không cảm giác được một chút những thứ khác.

Mộ Thần, thật xin lỗi... . Tựa như là anh lại nhìn ra trong lòng Diệu Tinh lại nghĩ đến Mộ Thần. Tiêu Lăng Phong tức giận một phát bứt lên trên Diệu Tinh. "Em mở mắt nhìn tôi!" Thấy Diệu Tinh vẫn không chịu mở mắt ra, Tiêu Lăng Phong hô to, dùng sức trừng phạt. Diệu Tinh đau đến cau mày, sau đó chậm rãi mở mắt ra, nhìn vẻ mặt giận dữ của Tiêu Lăng Phong.
Nhìn thấy Diệu Tinh thật sự mở mắt, trong lòng Tiêu Lăng Phong càng cảm thấy không rõ là tư vị gì! "Trình Diệu Tinh, em vậy mà thật đúng là nghe lời." Anh cắn răng lại. Đối với giờ phút này, việc Diệu Tinh nhẫn nhục chịu đựng đã làm cho Tiêu Lăng Phong tức giận. Bất đắc dĩ tới cực điểm. Trình Diệu Tinh, có phải là ngay cả sự phản kháng lại em cũng lười phải phản kháng lại, có đúng hay không.
"Vậy anh muốn tôi phải như thế nào?" Diệu Tinh hỏi."Anh ép tôi cầu xin anh, tôi đã cầu xin! Anh muốn tôi mở mắt, tôi cũng đã mở mắt ra rồi! Tiêu Lăng Phong, anh còn muốn thế nào nữa đây?"
Tiêu Lăng Phong dùng sức nắm lấy cái cằm của Diệu Tinh. "Trình Diệu Tinh, em không cảm thấy rằng, người nên hỏi em phải là tôi mới đúng sao? Em muốn thế nào?" Anh cắn răng."Rốt cuộc em nghĩ muốn thế nào, thì em mới có thể quên được Mộ Thần, phải như thế nào, em mới có thể cách xa A1ex."
"Tiêu Lăng Phong, anh đừng có nằm mơ, đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên Mộ Thần. Cả đời cũng sẽ không!" Cô lớn tiếng gào thét, "Thân thể của tôi đã phản bội anh ấy, tôi sẽ không cho phép trái tim của mình cũng phản bội anh ấy nữa."

"Không cho phép sao?" Vẻ mặt của Tiêu Lăng Phong chợt tối sầm lại, bàn tay nắm lấy cằm của Diệu Tinh cũng gia tăng sức lực thêm mấy phần. "Em cảm thấy tôi cho phép em trong chuyện này hay sao?" Nếu như có thể khống chế trái tim trong tay của mình, thì anh cũng sẽ không cần phải đau khổ vì tất cả những chuyện kia nữa. "Trình Diệu Tinh, tôi lại muốn nhìn một chút xem rốt cuộc phần tình cảm kia của em có thể kiên trì trong bao lâu."
"Anh cũng có thể gọi Đường Nhã Đình, tại sao tôi không thể nghĩ tới người yêu của tôi chứ?" Giọng nói của Diệu Tinh thanh âm có chút bất ổn, nhưng lại đặc biệt khắc nghiệt.
"Được, được!" Tiêu Lăng Phong gật đầu."Em có thể nghĩ tới, mà em cũng có thể gọi tên của anh ta, không sao hết, chỉ cần em không sợ Mộ Thần cảm thấy


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận