Về đến nhà, Lý Nhược Vũ ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, đợi Giang Hi Thần tắm rửa xong rồi tìm cô tính sổ.
Trong nửa tháng qua, cô đã có hai lần đánh nhau, một lần gọi điện cho phụ huynh, hình như vẫn đề lớn nhất hay xảy ra trong trường học cũng không giống cô.
Từ trong con hẻm nhỏ đi ra, Giang Hi Thần yêu cầu Lê Dịch lái xe về trước, không nói gì đưa Lý Nhược Vũ đi xe buýt trở về.
Dọc đường đi, Lý Nhược Vũ cảm thấy mình bị bao phủ bởi áp suất không khí thấp.
Về đến nhà, Giang Hi Thần cầm quần áo đi vào phòng tắm, không nói lời nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc anh ghét cô lắm, cả ngày chẳng biết gì, chỉ có đi gây phiền toái cho anh.
Cô cảm thấy mình quá phiền phức.
Mười phút sau, Giang Hi Thần tắm xong đi ra ngoài, anh đã thay quần áo trên người, dùng khăn tắm trên tay lau mái tóc đang ướt đẫm.
Ngay khi Lý Nhược Vũ nghe thấy tiếng cửa phòng tắm vang lên, lập tức từ trên sô pha đứng lên, bộ dáng lúc nào cũng có thể tiếp thu bị mắng.
Nhưng Giang Hi Thần không để ý đến cô, ngồi ở một bên, lau khô tóc.
“Chú ơi, cháu sai rồi.” Lý Nhược Vũ bối rối nói.
Giang Hi Thần nhìn Lý Nhược Vũ đang cúi đầu đứng một bên.
Khẽ thở dài.
Cô gái nhỏ này chính là do ông trời phái tới tra tấn anh.
Ban đầu anh thực sự rất tức giận, nhưng giờ nghe thấy lời xin lỗi của cô.
Cơn giận trong lòng bỗng chốc tan biến.
Anh đã trở nên vô kỷ luật từ khi nào.
“Em có biết hôm nay nguy hiểm như thế nào không?”
Lý Nhược Vũ gật đầu.
“Có ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu không phải về sau có chú đuổi tới, nhất định cô sẽ bị mấy người kia vây lại, kết quả buông tay là cô thể nào cũng bị đánh tập thể.
Cô cúi đầu đợi một lúc, nghe thấy Giang Hi Thần thở dài thườn thượt, dựa vào sô pha, tháo kính đặt qua một bên, dụi mắt với hai bên thái dương, hình như là bị đau đầu.
“Chú ơi, cháu không có khiêu khích bọn họ.” Lý Nhược Vũ cảm thấy thật ủy khuất.
Chẳng lẽ do chính mình ghê lắm à? Sao mà bọn họ đều thích gây rắc rối cho cô.
Cô chỉ không thích nói chuyện, không thích giao du với những người xung quanh, có phải đây là lý do họ bắt nạt mình?
Bây giờ cô mới chỉ sống với chú Giang được nửa tháng, Giang Hi Thần đối với cô rất tốt, cô muốn tạo ấn tượng tốt với anh.
Bây giờ ... Chú chắc hẳn phải thất vọng về cô lắm.
Lý Nhược Vũ càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân.
Cuối cùng cũng im lặng rơi nước mắt.
Giang Hi Thần cũng cảm thấy hơi đau đầu, hết chuyện này đến chuyện khác, hôm nay chuyện này thật sự khiến anh sợ hãi.
Anh không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ ra sao nếu cô chủ nhiệm không gọi.
Không biết có phải do gần đây làm luận văn khiến anh đau đầu hay là do chuyện của Lý Nhược Vũ.
Hôm nay anh đã vô cùng xúc động khi động thủ.
Đây là điều mà anh chưa bao giờ làm trước đây, sau khi đánh, anh đã rất hối hận.
Đáng lẽ phải giải quyết trong hòa bình, nhưng lúc đó, nhìn thấy bọn họ đuổi theo Lý Nhược Vũ làm cho cô chật vật như vậy, anh không giữ được lý trí nữa.
Đang nhắm mắt tự trách mình, anh cảm thấy xung quanh mình quá yên tĩnh, anh có thể cảm nhận được có người đứng cạnh mình.
Mở mắt ra và thấy Lý Nhược Vũ đứng bên cạnh mình, cúi đầu, hai tay đan vào nhau.
Nước mắt cô chảy dài trên má, cuối cùng nhỏ xuống sàn.
Anh có chút hoảng loạn đứng lên: "Khóc cái gì?"
Anh đeo kính lại, thế giới ban đầu mờ ảo trở nên rõ ràng hơn, những giọt nước mắt trượt dài trên má cô có thể nhìn thấy rõ hơn, và nó làm mắt anh đau rát.
Lý Nhược Vũ cúi đầu, hai mắt vì khóc mà mơ hồ, đối với câu hỏi của anh, cô cắn chặt môi không trả lời.
Cô có thể coi là do cô tủi thân được sao? Nhưng chú so với cô thì vô tội hơn.
Nếu không có sự xuất hiện của cô, làm sao anh có thể trải qua những chuyện này.
Một bàn tay to nâng cằm cô lên, cảm giác lạnh lẽo khiến Lý Nhược Vũ hoàn hồn.
Gương mặt được nâng lên, tờ khăn giấy lau nước mắt cô.
Nhưng anh càng lau, nước mắt càng nhiều.
Nhìn đôi môi đỏ mọng sắp bị cắn chảy máu, Giang Hi Thần đau lòng thở dài.
Giải cứu môi dưới khỏi hàm răng của cô, nhìn vết máu chảy ra trên môi, Giang Hi Thần đau lòng xoa chỗ đó..
Lúc này anh không có phát hiện động tác theo bản năng của anh có bao nhiêu mờ ám.
“Không trách em.”
Lý Nhược Vũ nức nở nhìn hắn, hỏi: “Thật ạ?”
Giang Hi Thần gật đầu.
Kéo Lý Nhược Vũ vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Tôi biết tính của em, sẽ không tùy ý gây chuyện, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của em sau này.”
Lý Nhược Vũ trốn trong lồng ngực anh, nước mắt thấm qua áo anh, trên ngực ướt một mảnh.
“Chú ơi, cháu hứa, sau này cháu sẽ không bao giờ gây chuyện, thật ạ.” Chỉ cần chú không ghét cháu là được.
Lý Nhược Vũ nắm lấy quần áo của anh, giống như làm vậy thì cô sẽ không bị chán ghét.
"Đừng khóc, tôi đã hứa với anh Lý sẽ chăm sóc em thật tốt. Anh ấy ở trên trời sẽ thấy đau lòng khi nhìn thấy điều này."
Tôi cũng sẽ đau lòng.
Không biết là khóc đến lúc nào, nhưng sau khi cô biết Giang Hi Thần không chán ghét mình, cô cũng đỡ tủi thân hơn.
Nghe Giang Hi Thần nói xong, đi tắm, , sau đó ngoan ngoãn ngủ.
Nhưng cô không thể nào ngủ được, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, nghĩ lại bản thân mình có phải quá ngu ngốc không, dường như lúc nào cô cũng dùng bạo lực để giải quyết mọi chuyện.
Cho dù là lúc lão Lý còn sống, hay là lúc sau đi theo Giang Hi Thần.
Về sao tốt nhất nên thay đổi tính cách mình một chút.
Trong phòng khách, nhìn cửa phòng Lý Nhược Vũ đóng lại, anh thở dài.
Xem ra cô thật sự bị ủy khuất, nếu không, với tính cách hiếu thắng của cô, sẽ không khóc.
Anh đứng dậy về phòng ngủ, lấy điện thoại trừ trong túi quần ra, mở máy của cô giáo chủ nhiệm rồi bấm số.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Lý Nhược Vũ đã thu dọn lại đồ đạc, đeo cặp sách và chuẩn bị đi học.
Cô vừa ngẩng đầu thì đã thấy Giang Hi Thần từ trong phòng đi ra.
Áo len đen, quần jean xanh cộng với mái tóc đen đó quả thực rất trẻ trung và đẹp trai.
“Chú dậy sớm vậy định đi đâu à?”
Sau khi ngủ một giấc, tâm tình của Lý Nhược Vũ tốt hơn rất nhiều, khóe miệng nở nụ cười, nếu không phải đôi mắt có chút sưng đỏ, thì cũng không nhìn ra chuyện phát sinh ngày hôm qua.
“Đi với em.”
Giang Hi Thần vẫn giống như trước đây đẹp trai nói ít.
“Không cần ạ, chú ơi, trước tiểu khu có trạm ve buýt đi thẳng đến trường cháu rồi.”
Giang Hi Thần không để ý tới lời nói của cô, thay giày, lấy trên giá treo áo khoác màu xanh nước biển cho Lý Nhược Vũ, xong lại cầm một cái khác màu xanh đậm mặc vào.”
“Chú….”
“Đi thôi.”
Nhìn thấy Giang Hi Thần khăng khăng muốn đưa mình đi học, Lý Nhược Vũ chỉ có thể chấp nhận.
Thấy đi đưa chính mình, cũng chỉ có thể tiếp thu.
Sau khi ra tiểu khu, Giang Hi Thần mua hai phần bữa sáng, đưa cô tới tận cổng trường, dặn dò: “Chú ý an toàn, hôm nay về nhà sớm một chút.”
Lý Nhược Vũ gật đầu.
Cô cho rằng Giang Hi Thần trong miệng nói sớm một chút về nhà, là hết tiết tự học liền bắt xe buýt về nhà.
Không nghĩ đến, 6h30 chiều tan học, cô chủ nhiệm đến ngăn Lý Nhược Vũ đang muốn đi ăn cơm.
“Lý Nhược Vũ, trong khoảng thời gian này 6h30 em tan học luôn đi.”
Lý Nhược Vũ có điểm ngốc, trong lớp vẫn có người chưa kịp xuống ăn cơm, tất cả ánh mắt đều đổ về hướng cô.
“Về nhà còn sớm, đừng chỉ có lo chơi, mnag bài tập về làm, bài thi toán lần trước em làm bì chỉ được 8 điểm, trong khoảng thời gian này em nên tập trung học tập, biết không?"
Lý Nhược Vũ gật đầu, lấy hai đề toán trong ngăn bàn cho vào cặp.
Lúc này cô vẫn chưa kịp phản ứng từ thông tin vừa rồi.
Bây giờ cô đang học năm ba trung học, thời điểm thời gian là vàng, thế mà 6h30 đẽ về nhà, thật đáng sợ.”
Cô chủ nhiệm nhìn bộ dáng ngốc nghếch của cô, trong lòng thở dài.
Cô ấy nghe nói chú cô là thạc sĩ y học, quả nhiên vẫn còn trẻ để suy nghĩ về một số chuyện.
Bây giờ lại yêu cầu Lý Nhược Vũ về sớm, lấy tính cô, đi về còn có làm bài tập được sao? Nằm mơ!
Dù mâu thuẫn giữa các học sinh với nhau lớn đến mức nào, đánh nhau lợi hại đến đâu, thì bây giờ là thời gian thay đổi bản thân, dù tay chân thiếu thốn cũng không thể trì hoãn thời gian học tập.
Nghĩ như vậy, cô ấy lại nhớ tới lời của Giang Hi Thần nói trong điện thoại ngày hôm qua
“Tôi không thể bỏ qua sự an toàn của Nhược Vũ vì lợi ích học tập được. Ngoài ra, tôi không phản đối rằng kiến thức thay đổi vận mệnh, nhưng cô nhìn thành tích của em ấy xem, thêm một tiết tự học buổi tối hay là thiếu đi một buổi có gì khác nhau?”
Nói những lời này, trong lúc nhất thời thế mà làm cho cô ấy không có lời nào để nói.
“Đúng rồi, hai ngày nữa là kiểm tra tiếng Anh, nhớ mang tài liệu tiếng Anh về, thi tốt, đừng chỉ biết chơi.”
Lý Nhược Vũ nghe chủ nhiệm lớp lải nhải, gật đầu.