Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch Full


CHƯƠNG 66: CÓ NGƯỜI MUỐN BẮT CÓC

Thư Thư sinh trứng xong, Jonathan mưu hại Edgar bại lộ bất thành, Edgar tất nhiên rất bận rộn, suốt đêm ở bên chăm sóc Thư Thư xong, ngày hôm sau hai người không có nhiều thời gian bên nhau lắm, hôm đó hắn tận tối mịt hắn mới về tới nhà.

Thư Thư là chuột thành tinh kỳ thực có thể không ngủ, nhưng thói quen đến giờ là lên giường, còn ngủ rõ lâu... Khi Edgar trở về thì thấy cậu đã ngủ từ lâu.

Nhìn Thư Thư nằm gọn trên giường lớn, Edgar thấy lòng mình mềm nhũn, hôn gương mặt cậu một cái, rồi lại hôn trứng mấy lần, xong mới rón rén đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó nằm xuống cạnh bên Thư Thư.

Mới vừa đặt lưng, Thư Thư liền lăn vào trong ngực hắn, chọn cái tư thế thoải mái nhất rồi mới an ổn ngủ tiếp, Edgar khẽ cười, hôn trán cậu thêm cái nữa, lòng càng ấm áp ngọt ngào.

Đây là người hắn thương yêu nhất.

Hôm sau lúc Edgar thức giấc, Thư Thư còn chưa tỉnh ngủ, như thường lệ, nhẹ nhàng rời giường.

"Mang con tới đây cho em ôm một cái." Tối qua Thư Thư ngủ rất ngon, thấy bên cạnh có động tĩnh thì nhấc mi nói.

Máy ấp trứng cài đặt nhiệt độ gần với thân nhiệt á thú nhân sinh trứng nhất, nhưng tổ chức sức khỏe ở đế quốc vẫn khuyến khích nên tiếp xúc thân mật với trứng mỗi ngày, cho nên mọi người hầu như chẳng ai để trứng trong máy cả ngày đâu.

Edgar ôm trứng ra, truyền cho nó chút linh lực, đặt vào trong ngực Thư Thư.

Thư Thư ôm ôm, nhắm mắt lại ngủ mất.

Edgar cúi đầu, hôn cậu và trứng xong mới quay người đi làm.

Thư Thư ngủ một giấc tới tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh hẳn, ôm cục cưng vừa đi vừa truyền linh lực, xuống tới phòng khách thì thấy Ian và Jones đang ngồi nói chuyện trên ghế salon.

"Sao không ngủ thêm chút nữa?" Thấy Thư Thư, Ian liền nói, còn tiến tới đỡ lấy trứng trong ngực Thư Thư: "Có nặng lắm không? Để ta ôm giúp con."

"Không nặng chút nào, còn nhẹ nữa ý." Thư Thư đáp, trứng này 4-5 kg là cùng, nào có đáng kể chi.

"Dù con không thấy nặng cũng phải cẩn thận mới được, vừa sinh xong phải nghỉ ngơi cho tốt." Ian nói, vốn định giảng giải phương pháp điều dưỡng cơ thể cho á thú nhân sau sinh, nhưng thấy Thư Thư khỏe khoắn có sức sống như vậy, đột nhiên cảm thấy phương pháp của mình, có lẽ chẳng có mấy tác dụng với Thư Thư đâu.

Hôm qua y còn đi tìm dược sĩ phối thuốc chữa lành vết rách do sinh nở cho Thư Thư, cuối cùng Thư Thư lại nói là trên người cậu chẳng có vết thương nào hết.

"Con khỏe lắm rồi mà." Thư Thư nói, đồng thời đưa trứng cho Ian ôm. Ánh mắt Ian nhìn trứng quá mức cháy bỏng, có vẻ rất muốn ôm.

Ian đúng là muốn ôm lắm, á thú nhân không ai chịu cho người lạ xem trứng của mình, ngoài Edgar ra, y còn chưa được bế quả trứng nào khác đâu!

Nhớ tới Edgar, Ian lập tức nói với Thư Thư: "Thư Thư, ta có nhiều ảnh Edgar lúc mới ra đời, con có muốn xem không?"

"Muốn!" Thư Thư đáp ngay.

Ian cười, lập tức lấy máy truyền tin, sau đó lấy ra cho Thư Thư xem.

Edgar sinh ra trong bệnh viên, các bức ảnh đều chụp ở đó, Ian trên giường bệnh có hơi tiều tụy, nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ, trong ngực y còn ôm quả trứng, chính là Edgar.

Quả trứng kia không giống trứng Thư Thư sinh, nhưng không khác lắm, dù sao đều là trứng.

Mới đầu là ảnh, sau đó tới video.

Thư Thư mở một video trong đó, đoạn đầu là trứng yên tĩnh trong máy ấp, một lát sau, quả trứng đột nhiên giật giật, còn lật một vòng.

"A!" Thư Thư có chút hưng phấn, rõ ràng chỉ là một quả trứng, nhưng cậu cảm thấy nó vô cùng vô cùng đáng yêu!

"Phía sau còn có video quay lúc Edgar phá vỏ nữa đó." Ian cười, mở video tiếp.

Trong video, quả trứng rung lắc kịch liệt, lắc lư rõ lâu, trên vỏ đột nhiên có vết nứt, rồi qua rất lâu sau, vết nứt mới lớn hơn chút, rồi thêm mấy lỗ hổng.

Video này rất dài, thời lượng một tiếng, trên vỏ trứng mới xuất hiện lỗ thủng nhỏ mà thôi, nhưng Thư Thư vẫn háo hức lắm, chẳng mất kiên nhẫn chút nào.

Trứng của cậu sau này cũng sẽ có một sinh mệnh như thế ra đời!

Thư Thư xem video chăm chú, sau đó đột nhiên nhìn thấy một con rắn to chừng hai ngón tay chụm lại chui ra.

"..." Thư Thư cảm thấy lòng mong đợi lẫn sự yêu thích của mình nháy mắt biến mất không còn miếng nào.

Tại sao chui ra từ trong trứng đáng yêu lại là rắn, loài cậu ghét nhất?

Tại sao cậu lại lấy một con rắn làm bạn đời?

Mà thôi, tuy ghét rắn, nhưng cậu vẫn yêu Edgar lắm...

"Edgar lúc đó rất đáng yêu phải không?" Ian quay sang nói với Thư Thư.

Thư Thư lắc đầu, tuy giờ không tới nỗi xem video mà cũng sợ hãi, nhưng rắn rết đối với cậu chẳng đáng yêu tí nào hết!

"Được rồi... Ta cũng cảm thấy xấu xí." Ian nói, dứt khoát nhảy qua ảnh lúc Edgar đã biến được thành người.

Nhìn đứa bé trong hình không biết tại sao nhìn như đang cau mày kia, Thư Thư thật muốn đến gần hôn một cái.

Ian mang ảnh Edgar khi còn bé cho Thư Thư xem hết một lượt, Thư Thư thích nhất hình Edgar khi là đứa bé con, còn lúc hóa rắn... Có vài ảnh như vậy, cậu cũng khá thích.

Nói thí dụ, trong video nọ, Chris làm phụ thân mà lại túm hai đầu Edgar, Edgar chỉ có thể khó khăn uốn một cái éo một cái, thật lâu sau mới được thả ra, Thư Thư liền thấy thật thú vị... Thật muốn thử xem!

Xem hồi lâu, 3 người đều đói, Ian lập tức liên hệ đầu bếp đưa đồ ăn tới.

Thư Thư mới vừa sinh xong, phòng bếp chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu nướng, một nồi món hầm còn đang sôi sùng sục... Đầu bếp đáp một tiếng liền bận rộn liên tay, nửa giờ sau, bảy, tám người máy bưng đồ ăn tới cho họ.

Những người máy này đều nâng hộp cơm trên tay, đặt lên bàn, sau đó lấy từ trong hộp bày ra một bàn đầy các món ăn.

Nhiều món ghê! Thơm thiệt thơm! Thư Thư nhìn bao nhiêu món ăn bày trước mắt, thèm khát nuốt nước miếng.

Ian thấy vậy, không nhịn được bật cười.

Thư Thư đã luyện tập trong khoang mô phỏng rất lâu, chỉ cần muốn thì có thể làm bộ cao ngạo lịch thiệp, nhưng bình thường vẫn rất hồn nhiên... Đương nhiên, y không hề ghét điểm này chút nào, còn thích là đàng khác.

Bọn họ lớn tuổi rồi, thích những đứa nhỏ giàu sức sống, trẻ trung hồn nhiên.

Bế trứng trên tay, Ian và Jones cũng đi tới bàn ăn.

Bọn họ vừa tới gần, mấy người máy bưng đồ ăn tới đột nhiên chấn động, trên người nhả khói phun sương mù.

Hầu hết là hướng về phía Thư Thư, Ian và Jones, bọn họ bị bất ngờ không đề phòng kịp, ai cũng hít vào không ít.

Ian là trung tâm được 'chăm sóc' đặc biệt, tố chất cơ thể y kém nhất trong ba người, mới hít vào một ngụm khí, lập tức hôn mê, ngã xuống đất, nhất thời chỉ kịp che chở cho quả trứng, không đoái hoài gì khác.

Jones tuy có chút kinh nghiệm do sống lâu trong quân doanh, tố chất thân thể không tồi, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là một á thú nhân, chạm tới bàn rồi ngã xuống, cũng không thể làm gì nhiều, còn Thư Thư...

Với kinh nghiệm chạy trốn kẻ thù lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu lại ít ỏi, tính cảnh giác kém, bởi vậy cũng ăn đủ, chống đỡ được tới đó đều nhờ có linh lực.

Trước mắt quay cuồng, Thư Thư giống như muốn ngã xuống ngất xỉu, nhưng cậu biết không thể ngất vào lúc này được.

Nỗ lực vận chuyển linh lực, Thư Thư không chút nghĩ ngợi, đá thẳng vào một người máy trong số đó, quả thực trúng ngang bụng nó.

Bị đạp một cước, người máy kia lùi lại mấy bước, kim loại trên bụng lõm vào hình dấu chân, nó tựa hồ còn muốn công kích Thư Thư, nhưng 'răng rắc răng rắc' một tiếng, đã ngã không đứng dậy nổi.

Thư Thư không thèm để mắt tới nó nữa, lập tức nhắm tới một người máy khác, định đạp con người máy đang định túm lấy Ian ra ngoài, chỉ là hụt mất, không kịp phòng vệ, cuối cùng lại bị một người máy khác đánh vào bụng, lảo đảo lùi ra sau, ngã nhào trên mặt đất.

Bụng đột nhiên ăn đau, cũng khiến Thư Thư tỉnh táo thêm chút ít, nhưng bởi vậy mới thấy rõ Ian và Jones đã bị người máy khống chế, còn có một người máy muốn cướp lấy trứng nhỏ trong tay Ian.

Thư Thư cả kinh, lập tức phóng tới chỗ người máy kia, rồi lại bị cản lại – hai người máy bị cậu đá văng lúc nãy đột nhiên đánh tới, tuy đã hỏng, nhưng chúng nó vẫn cố động đậy, giữ chân Thư Thư.

"Khốn kiếp." Thư Thư choáng váng đầu óc, bụng lại đau, liều mạng giằng co.

"Ngươi có chút bản lãnh đó chứ." Bất ngờ, một giọng nói vang lên.

Thư Thư đá văng một người máy ra, ngẩng đầu nhìn người đang đi tới, liền thấy Jonathan đứng cách đó không xa.

Trước kia Jonathan thoạt nhìn so với Meillet còn tinh xảo cao quý hơn, hiện giờ lại có chút chật vật, vẻ mặt âm trầm.

"Là ngươi!" Thư Thư nhớ chuyện Edgar nói Jonathan muốn hại hắn, nhất thời hận y thấu xương, vung tay chém một tia linh lực về phía y.

Đáng tiếc đang đầu váng mắt hoa, căn bản không ngắm trúng mục tiêu, linh lực kia bay sượt qua đầu Jonathan, cuối cùng đập lên bức tường phía sau Jonathan, khoét thành một cái động, nhưng Jonathan lại chẳng hề hấn gì.

Thư Thư thấy vậy định xông tới, nhưng lại có một con người máy quấn lấy chân cậu...

Jonathan đưa mắt nhìn Thư Thư, vẻ mặt khó coi, sau đó chạy vụt ra ngoài không ngoảnh lại.

Y vốn muốn bắt hết tất cả người ở đây, nhưng Thư Thư này thực sự quá khó đối phó, chỉ đành tạm bỏ qua.

Những người máy kia thấy Jonathan chạy ra ngoài, cũng chạy theo, cuối cùng lên phi hành khí đậu trên bãi đất trống phía trước nhà.

Jonathan nhìn nơi ở của Edgar từ trên cao, lạnh mặt nở nụ cười, y chưa bắt Thư Thư, đối với cậu chưa chắc đã là chuyện tốt.

Tiếng nổ kịch liệt đột nhiên vang lên.

Người máy ngăn cản Thư Thư và người máy bị cậu làm hỏng, đột nhiên cùng lúc nổ tung!

Thư Thư ở giữa vụ nổ, không ai thấy rõ tình trạng của cậu, cùng lúc đó, còi báo động vang dội cả hoàng cung, thậm chí toàn bộ thủ đô tinh.

Hoàng cung bị tập kích!

Hộ vệ phụ cần trong thời gian cực ngắn chạy tới, nhìn thấy tình hình bên trong, tất cả đều biến sắc.

Nơi ở của Hoàng thái tử phát nổ! Tội phạm bị truy nã Jonathan bắt cóc hoàng hậu và bạn bè của người, cùng tiểu vương tử còn trong trứng!

"Các ngươi tốt nhất đừng tới đây, trên người ta có thuốc nổ, các ngươi mà tới, ta liền cùng bọn họ đồng quy vu tận." Nhìn những hộ vệ trước mắt, Jonathan cười thật quái dị.

"Jonathan, ngươi muốn làm gì?" Có hộ vệ hô, người kêu gọi y đầu hàng là một thú nhân từng thầm mến y khi còn trẻ, khi biết tin Jonathan là chủ mưu hại Hoàng thái tử, còn tưởng là tin giả, là ai đó hãm hại Jonathn, không ngờ lại nhanh bị cảnh tỉnh như vậy.

Bộ dạng Jonathan bây giờ trông vô cùng khủng bố, á thú nhân cao quý trong ấn tượng của hắn từ khi nào thành ra thế này?

"Kêu Chris tới đây." Jonathan kéo tay Ian qua, nhìn hộ vệ đối diện.

"Ta tới rồi." Giọng Chris vang lên, đồng thời trước mắt Jonathan, hai phi hành khí xuất hiện, còn chưa dừng hẳn, Chris và Edgar đã nhảy xuống.

Bọn họ cài ít thiết bị trên người Ian và Thư Thư, trong phòng cũng trang bị giám sát, bởi vậy khi Ian và Thư Thư bị đánh lén xong, bọn họ đã phát hiện ra ngay, dùng tốc độ nhanh nhất bay tới, nhưng hình như vẫn chậm một bước.

"Ngươi đã làm gì y?" Chris siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chặp Jonathan.

"Thư Thư đâu?" Edgar càng nắm tay chặt hơn. Ian tuy là hôn mê nhưng ít ra còn ngay trước mắt họ, còn Thư Thư? Thư Thư ở đâu rồi?

"Thái tử phi vẫn còn trong đó, hiện giờ chắc là... biến thành một đống thịt nát rồi chăng?" Jonathan nhìn Edgar cười rộ lên, lộ răng trắng như tuyết.

Đồng tự Edgar đột nhiên co rút thành sợi chỉ như mắt rắn, thân thể nháy mắt cứng đờ, sau đó quay người phóng thẳng tới chỗ phát nổ.

"Điện hạ!" Có thú nhân muốn lao theo, nhưng lại bị Edgar vung một luồng gió đẩy văng trở lại. Biết Edgar hiện giờ khẳng định không muốn có người làm phiền, đi cứu Thái tử phi không dùng quá nhiều người, những thú nhân kia không theo sau nữa, dừng lại cách xa xa.

Jonathan cười khanh khách hai tiếng, nhìn về phía Chris: "Mỗi người máy đều gắn thuốc nổ, người nên cẩn trọng chút, đừng chọc giận ta, nếu không sẽ lại có người biến thành nát đó."

Sắc mặt Chris trở nên vô cùng khó coi, nghiến răng hỏi: "Hai ngày nay ngươi trốn trong hoàng cung?" Hắn phái rất nhiều người đuổi theo Jonathan, không ngờ y lại ngay dưới mí mắt mình...

"Phải a, nơi này chính là nhà ta mà." Ánh mắt Jonathan vững vàng khóa trên người Chris.

"Đây không phải nhà ngươi, ta cũng không có đệ đệ nào như ngươi hết!" Chris lạnh lùng nói.

Jonathan nhìn hắn, ánh mắt lạnh dần, bỗng y dùng một tay túm lấy cần cổ Ian, siết chặt, móng tay bấm vào da thịt, thậm chí rạch lên da Ian một vết máu.

"Buông tay!" Chris kinh hãi: "Mau thả ra! Jonathan, ngươi thả bọn họ, ta nhất định sẽ xử lý khoan hồng!"

"Ngươi thích y sao?" Sắc mặt Jonathan trở nên cực kỳ khó coi.


Chris nhíu mày, đương nhiên hắn yêu Ian, đây chính là vợ hắn cơ mà!

"Tại sao phải thích y, tại sao lại thích tên đê tiện này?" Jonathan nhìn Chris, gào lên căm phẫn.

"Ngươi mới là kẻ đê tiện!" Chris không nghĩ ngợi lên tiếng.

Ánh mắt Jonathan lóe lóe, ngay lúc đó, một châm gây mê nhắm thẳng người Jonathan phóng tới...

Ngay khi cây châm kia sắp đâm tới cổ Jonathan, đột nhiên dừng, rồi rơi xuống đất, hóa ra Jonathan đã mở lồng phòng hộ cá nhân.

Cây châm này đương nhiên kinh động tới Jonathan, y quay sang nhìn nó, rồi lại nhìn Chris, thần sắc càng lạnh nhạt: "Tìm cho ta một phi thuyền tư nhân tới, phải có tốc độ nhanh nhất hiện nay."

Chris không lên tiếng, Jonathan rút ngay một con dao kề lên cánh tay Jones còn đang hôn mê cắt một đường: "Tốt nhất là ngươi nên nhanh lên một chút, nếu không sẽ tới lượt hoàng hậu của ngươi nhận nhát dao này đó."

Mặt Chris trắng bệch không còn giọt máu, nhìn Jonathan càng tràn ngập chán ghét, Jonathan chú ý tới ánh mắt này, ngọn lửa trong lòng đột nhiên bùng lên dữ dội.

Không phải như vậy! Chris đáng lẽ phải yêu y chứ không phải chán ghét y, đều tại Ian! Y nhất định phải giết Ian!

Thấy sắc mặt Jonathan đột nhiên dữ tợn bất thường, Chris hô lên: "Nếu ngươi dám làm hại bọn họ, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Monde và Calvin!"

Ánh lửa trong mắt Jonathan thế mà lại vụt tắt, y cười lạnh, lại cường điệu nói: "Trong vòng 5 phút phi thuyền còn chưa tới, ta sẽ chặt một cánh tay y."

Vừa nói vừa múa múa dao trên tay Ian.

Hai ngay nay, kỳ thực y vẫn luôn trốn trong hoàng cung.

Từ nhỏ lớn lên ở đây, hết sức quen thuộc từng đường đi nước bước, trước kia có thể tự do ra vào hoàng cung, đã sớm lén đào một phòng có thể trốn được dưới lòng đất, ở đó, mượn hệ thống phòng ngự trong hoàng cung, có thể đảm bảo sẽ không ai tìm được y.

Ngoài ra, y còn động thủ lên một số người máy trong đó.

Vốn luôn được người đời đánh giá là xuất sắc hơn Meillet bây giờ, Meillet còn trẻ đã là đại sư cơ giáp, y đương nhiên cũng không kém, các phương diện khác y đều xếp thứ nhất thứ nhìn ở đế quốc Thú Nhân, ví dụ như chế tạo và khống chế người máy vậy.

Vài ngày trước trốn trong hoàng cung, y đã khống chế lẫn cài thuốc nổ lên người máy, mà tất cả đều trót lọt không để ai phát hiện.

Khi đó chỉ để ngừa vạn nhất, ai mà ngờ được giờ lại dùng tới thật.

Jonathan cùng Chris còn đang đối đầu, Edgar thì vẫn đang tìm kiếm Thư Thư.

Đại khái là vì để tránh bị phát hiện, thuốc nổ Jonathan cài trên người máy không nhiều, chưa đủ để phá hủy toàn bộ các phòng, riêng có phòng khách đổ nát đầy mảnh vỡ, phòng lầu hai thông lên cũng sụt theo.

Edgar ngửi thấy mùi của Thư Thư, nhưng tìm trong đống đổ nát lại không thấy đâu.

Tay hắn run rẩy không kìm được, đột nhiên biến về nguyên hình.

Rồng vàng cực lớn sừng sững giữa phòng khách, hai móng vuốt lật tung những mảnh vỡ... Edgar gần như điên cuồng bắt đầu tìm kiếm Thư Thư.

Hỗn loạn một hồi, một âm thanh nhỏ bé bỗng vang lên.

Edgar sững sờ, quăng mảnh phế tích vướng chân đi, vừa mừng vừa sợ nhìn về phía âm thanh nọ.

Ngay phía dưới khối phế tích, có một cái hố nho nhỏ, một bé chuột đồng bé xíu đang cuộn mình nằm dưới đáy hố.

Chuột đồng bị lửa thiêu xém mất bộ lông xù, mắt nhắm nghiền lại khẽ run lên, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, nhưng chí ít vẫn còn sống sót.

Edgar nhẹ khều móng vuốt nâng chuột đồng lên, không do dự truyền linh lực.

Nhận được một lượng lớn linh lực truyền vào cơ thể, rốt cục Thư Thư cũng tỉnh lại.

Cậu vẫn vận chuyển linh lực để giữ đầu óc tỉnh táo, còn vết thương...

Vụ nổ kia thật khủng khiếp, dù chỉ bằng lôi kiếp lần đầu của Thư Thư, ngay khi sắp nổ cậu lập tức biến về nguyên hình rồi dùng linh lực bảo vệ chính mình, bởi vậy vết thương không quá nghiêm trọng, giờ có Edgar truyền linh lực cho, càng khá hơn nhiều rồi.

Sau khi tỉnh lại, Thư Thư lập tức biến thành người, trên người còn không ít vết thương, nhưng lại chẳng bận tâm, ôm đầu nói: "Hài tử! Hài tử bị bắt mất rồi!"

Rồng vàng gật gật đầu: "Ta biết, chúng ta đi cứu nó nào." Kim đan không chỉ giúp yêu tinh hóa người mà còn giúp chúng nói chuyện được, có điều động vật và con người có cấu tạo cơ thể khác nhau, cho nên cách nói chuyện của chúng là dùng linh lực dao động không khí tạo âm thanh, giống như một chiêu thức, phải cân nhắc kỹ trước khi sử dụng.

Edgar đã thông, Thư Thư vẫn chưa dùng bao giờ.

"Chúng ta phải làm sao đây?" Thư Thư hỏi, cứu thế nào?

"Nhỏ đi!" Edgar liếc nhìn tình hình bên ngoài, che giấu ánh mắt nôn nóng.

Chris sợ Jonathan hại tới Ian, nhanh chóng điều động phi thuyền tư nhân tới, mà hiện tại Jonathan đã chuẩn bị leo lên phi thuyền rồi.

Nhỏ đi? Thư Thư liếc nhìn Edgar, lập tức hiểu được Edgar có lẽ muốn dùng phương pháp lần trước bắt tinh đạo, lẻn vào phi thuyền kia, lập tức biến về nguyên hình, khống chế linh lực để thu nhỏ thêm nữa, sau đó phóng về hướng phi thuyền, Edgar cũng biến nhỏ lao theo.

CHƯƠNG 67: CHUYỆN CŨ

Thú nhân đa số đều thích phi thuyền, Chris có sở thích sưu tập phi thuyền, năm ngoái, hắn mới vừa đặt làm một chiếc phi thuyền tốc độ cực kỳ nhanh.

Chiếc phi thuyền này là đặt làm riêng, độc nhất vô nhị ở đế quốc, hiện giờ đã đến trước mặt Jonathan.

Jonathan mang theo người máy xung quanh, kẹp chặt Ian lôi lên gần phi thuyền, nhưng chưa có lên mà lại nói: "Ta có một người, không lái được phi thuyền."

"Ngươi còn muốn thế nào nữa?" Chris gằn giọng.

"Ta còn mấy thủ hạ chưa bị bắt, bọn chúng sẽ tới ngay thôi." Jonathan cười cười nhìn Chris: "Ngươi không ngại chờ một chút chứ?"

Vẻ mặt Chris đã rất khó coi, lại chỉ có thể đồng ý, mà vừa nói xong, một chiếc phi hành khí liền nghênh ngang tiến vào hoàng cung, người của Jonathan đã phục sẵn bên ngoài rồi.

Chris đồng ý cho phi hành khí kia tiến vào hoàng cung, đồng thời thiết bị quét toàn bộ phi hành khí và phi hành đoàn bên trong ngay lập tức được khởi động.

Chiếc phi hành khí này dừng ngay cạnh phi thuyền, ba á thú nhân bốn thú nhân từ trên đi xuống, vây quanh người Jonathan, cùng đi lên phi thuyền.

Khi lên phi thuyền bọn chúng đều rất đề phòng, dù vậy vẫn không phát hiện ra chuột đồng nhỏ chừng móng tay và một con rắn bằng que tăm đang cùng lên phi thuyền với mình.

Vốn Thư Thư và Edgar tính động thủ ngay khi bọn chúng còn chưa lên phi thuyền, nhưng trên người máy của Jonathan có bom, mấy kẻ kia cũng quấn đầy bom trên người... Edgar dù tin tưởng thực lực bản thân tới đâu cũng phải đề phòng bất trắc, chỉ có thể nhẫn nại.

"Lam Thẻ, ngươi và A Bá cùng canh giữ Jones, Khắc Lao Tư, ngươi và Kiêu Mễ phụ trách trông coi quả trứng. Không được phép rời nửa bước, nếu có động tĩnh gì lập tức giết người, đập bể trứng!" Vừa lên thuyền xong, Jonathan lên tiếng.

Bốn kẻ được phân phó dạ một tiếng, hai tên bắt lấy Jones, hai tên nhận lấy quả trứng.

"Các ngươi chia nhau ở khoang số 3 và số 17." Jonathan lại nói.

Khoang số 3 và 17 một ở bên trái, một ở cuối cùng bên phải phi thuyền, cách nhau rất xa, mà Jonathan sắp xếp như vậy, đoán chừng là để cho người ta không thể đồng thời cứu hết con tin được.

Phải công nhận kế hay, Edgar nghe xong tâm tình hơi trùng xuống, vốn định thừa dịp đám Jonathan lơ là phòng thủ mà cứu cả 3 người đưa tới khoang thoát hiểm, sau đó tự mình thủ tiêu Jonathan, nhưng giờ... Ba người bị giam ở ba chỗ khác nhau, còn phân công trông coi nghiêm ngặt, khó rồi đây!

Edgar kỳ thực chẳng sợ thuốc nổ, với thân thể cường kiện bây giờ, trừ phi là đạn pháo hạm đội mới có thể gây chút thương tích cho hắn, thuốc nổ này chưa đủ gãy ngứa cho hắn đâu.

Hắn không sợ, nhưng Ian và Jones, cả trứng cưng bé bỏng thì khác, hắn muốn đi cứu người, nhưng không thể cứu một người đã chết được.

Edgar chỉ có thể lần nữa ẩn mình thật kỹ, Thư Thư thấy vậy cũng làm theo.

Lúc này, Jonathan mang Ian và những thủ hạ còn lại lên phòng điều khiển phi thuyền.

Mới vừa lên, Jonathan đã lên phòng điều khiển, phi thuyền lập tức cất cánh.

Tốc độ phi thuyền càng lúc càng nhanh, bắt đầu thoát khỏi bầu khí quyển và lực hút tinh cầu, phi thuyền dù trang bị tốt cũng không khỏi rung lắc nhẹ.

Nhiều á thú nhân sợ hãi, Jonathan lại chẳng lộ chút biểu tình.

Đây không phải thói quen, nó giống như đối với y chuyện sống chết chẳng quan trọng lắm.

Edgar đứng xa xa nhìn hắn, trong lòng có chút kiêng kị, nếu Jonathan còn biết sợ thì dễ rồi, nếu y đã không sợ chết...

Jonathan đột nhiên cau mày quay lại đằng sau.

"Thưa thầy?" Á thú nhân bên người Jonathan có chút không rõ.

Jonathan nhìn phía sau mấy lần, lại không thấy gì cả, phảng phất mới rồi chỉ là ảo giác... Y xoay người, tiếp tục tiến lên.

Edgar vốn định bám theo, giờ không dám nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn cửa kim loại đóng lại ngay trước mắt.

Thư Thư dùng móng vuốt gảy gảy Edgar, vẽ lên đất ba chữ nhỏ: "Giờ tính sao?"

Edgar liếc nhìn Thư Thư, đi đến một góc khuất, bắt đầu dùng móng đào lỗ.

Thân là Rồng thiêng, móng vuốt còn cứng hơn sắt thép, không lâu sau liền đục thủng một lỗ vừa người, chui vào.

Thư Thư chui theo sau, nhìn đuôi Edgar, đột nhiên rợn cả tóc gáy – cậu lại còn theo đuôi một con rắn chui vào động của nó!

Bất quá, sợ tí thôi, sau đó nhanh chóng hồi phục, ổn định tinh thần tiếp tục bám đuôi rắn bò tới.

Con trai cậu còn trong tay mấy tên khốn kiếp kia, hiện tại đừng nói chỉ là đồng hành với rắn đi cứu người, dù có phải kề đầu vào miệng rắn cậu cũng chịu nữa!

Được rồi, kẻ địch hiện giờ không phải rắn... Jonathan kia so với rắn còn gian ác hơn!

Tốc độ đào hang của Edgar nhanh thật, không lâu sau đã tới gần phòng điều khiển, sau đó đục một lỗ nhỏ bên trong góc.

Hắn cũng không ngu mà thò đầu ra, chỉ trốn ở cửa động quan sát tình hình bên ngoài.

Jonathan giao hài tử và Jones cho người khác trông coi làm con tin, hai người kia tạm thời không gặp nguy hiểm, Ian thì khác.

Edgar sở dĩ không qua hai bên kia mà tới thẳng đây, là bởi hắn lo Ian gặp chuyện, dù sao người mà Jonathan hận nhất, tựa hồ là Ian.

Chỉ là tình hình hiện tại không thể tùy tiện cứu người, bọn họ e chỉ có thể tùy cơ ứng biến!

Nhưng khi tới đây rồi mới biết, Jonathan lại không quá để mắt tới Ian.

Y còn đang mải gõ gõ đập đập trên bàn điều khiển.

Edgar có hiểu biết nhất định đối với chương trình điều khiển, hắn nhìn một hồi là biết Jonathan đang thay đổi tên chủ sở hữu, xóa thông tin của Chris và Ian, đổi thành Jonathan.

Edgar vẫn biết Jonathan nổi danh từ khi còn trẻ đã vô cùng xuất sắc, nghe nói kết hôn xong giúp chồng dạy con đều đảm đương hết, bỏ qua thời điểm quá chăm chú vào sự nghiệp, thực quá đáng tiếc, nhưng hiện tại thì...

Jonathan e là chưa từng từ bỏ việc phấn đấu rèn luyện đi lên...

Nhớ tới tài liệu điều tra trước đây, Jonathan vẫn luôn thu thập đồ đệ trên mạng, bồi dưỡng cô nhi, Edgar có hơi lo nghĩ, chưa rõ nguyên nhân.

Người này tại sao đang sống rất tốt, lại cứ khăng khăng ép mình đi vào đường cùng như vậy?

Jonathan thay đổi chương trình xong, lấy thuốc nổ trong không gian của người bên cạnh ra, sau đó bắt đầu trói lên người Ian.

Trói xong, y thậm chí còn cài một ít thiết bị lên đó, kết nối với thiết bị của mình.

Xong xuôi, Jonathan mới lấy ra một nhánh châm, sau đó đâm lên người Ian đang nằm trên mặt đất.

Mí mắt Ian giật giật, rốt cục mở ra, mới rồi còn mờ mịt, nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại: "Đứa bé đâu?"

"Ngươi còn rảnh mà nhớ tới quả trứng kia? Lo thân mình cho tốt trước đi." Khóe miệng Jonathan nhếch lên.

"Jonathan, ngươi rốt cục muốn làm gì? Nhà ta làm gì có lỗi với ngươi sao? Tại sao lại hại bọn ta như vậy?" Ian tức giận.

Y và Chris chưa từng đề phòng Jonathan, còn Jonathan? Hại Edgar đã đành, bây giờ còn bắt cóc y... Cả Thư Thư nữa, không biết bọn họ có rơi vào tay kẻ này không?

"Ngươi đương nhiên có lỗi với ta, Chris rõ ràng là của ta, tại sao ngươi lại đòi cướp lấy?" Jonathan ngồi trước mặt Ian: "Ta và hắn từ nhỏ lớn lên bên nhau, hắn thích ta nhất, chúng ta mỗi ngày như hình với bóng, hắn yêu ta, ta cũng yêu hắn, tất cả mọi người đều thấy hai ta trời sinh một cặp, nếu không phải tại ngươi, chúng ta đã cùng nhau có cuộc sống hạnh phúc lâu rồi."

"Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Chris chỉ coi ngươi là đệ đệ." Ian cảm thấy Jonathan thật xấu xa, nếu Chris yêu Jonathan thật, mình còn dính dáng tới họ sao?

"Không, hắn yêu ta! Nếu không phải ngươi trộm thú châu của hắn, hắn sao lại lấy ngươi được?" Jonathan nhìn Ian, trong mắt đầy hận ý: "Ta một mực chờ đợi hắn trở về, chờ hắn về cưới ta, kết quả hắn lại mang theo ngươi... Nếu không phải ngươi thừa dịp hắn bị thương ăn thú châu của hắn, hắn làm sao lấy ngươi được."


"Nói hươu nói vượn, rõ ràng là hắn ép ta ăn!" Ian đáp, y vừa quan sát xung quanh, vừa dè chừng biểu hiện của Jonathan, định tìm sơ hở bỏ chạy hoặc kéo dài thời gian chờ người tới cứu.

Đương nhiên, y cũng muốn biết lý do Jonathan lại nghĩ như vậy... Theo y biết, Chris chưa từng có bất kỳ biểu lộ nào với Jonathan, thậm chí ám chỉ cũng không có.

Chris hơn Jonathan nhiều tuổi, cha mẹ Chris lúc trước cũng vì thấy con trai lớn rồi cô quạnh, mới nhận nuôi Jonathan... Mỗi ngày như hình với bóng rõ là bịa đặt, thời điểm cha mẹ Chris nhận nuôi Jonathan mới 7 tuổi, Chris đã tốt nghiệp học viện hoàng gia nhập ngũ rồi, hắn với một á thú nhân nhỏ tuổi thì ở chung lúc nào được?

"Rõ ràng là hắn bị thương, không cẩn thận đụng phải ngươi, ngươi mới nhân cơ hội ăn thú châu của hắn." Jonathan nói: "Lúc trước ngươi và hắn cãi nhau những gì ta đều nghe thấy hết." Jonathan chưa từng hết yêu Chris, nỗ lực lớn lên, nỗ lực học hành để có thể xứng đôi với Chris, thế mà, Chris lại mang về một Ian.

Chứng kiến Chris quan tâm Ian hết mực, quả thực thống khổ vạn phần, vậy mà ngay khi đó lại phát hiện, Chris tựa hồ chưa quên mất mình.

Sau đó, Jonathan vô tình nghe được hai người cãi cọ...

Jonathan đúng là xấu tính mà! Ian cảm thấy tất cả những chuyện này thật hoang đường.

Y thích chiến đấu, nhưng á thú nhân không thể ra chiến trường, sau đó dứt khoát đi học y thuật, trở thành quân y, có thể theo đoàn quân xuất chiến.

Tới quân đội xong, với biểu hiện vô cùng xuất sắc, cùng Jones trở thành quân y bậc nhất trong quân doanh, cũng trở thành á nhân được chào đón nhất ở đế quốc.

Chỉ là khi đó còn chưa gặp nhau, hồi đó y còn muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối, có thể kết hôn cho một quân nhân, mãi cho đến tận lần đi làm nhiệm vụ kia.

Y chờ làm nhiệm vụ cùng sở đoàn, điều tra một vụ buôn lậu hàng giả, thậm chí vì phải tìm chứng cứ ở nơi sản xuất vũ khí sát thương quy mô lớn mà lẻn tới tinh cầu kia.

Bộ đội của bọn họ thâm nhập được tới tinh cầu, Chris cũng cùng vào, sau đó xảy ra vài chuyện, y và đồng đội lạc nhau, sau đó cứu được Chris bị thương nặng.

Chris lúc đó gây nên 'đại sự' ở trên tinh cầu, khắp nơi đâu đâu cũng có người lùng bắt hắn. Y phải giấu kỹ Chris, giả trang tình nhân, thậm chí tìm vũ khí và công việc tạm thời để nuôi 'bạn đời' bất mãn.

Bọn họ cứ thế sống chung 2 tháng, sau đó đội bên kia bị tiêu diệt, Chris cũng quấn lấy y.

2 tháng kia tình cảm nảy sinh dần trở nên sâu đậm, sau đó y biết thân phận của Chris, liền tìm cách xa lánh hắn.

Nếu gả cho Chris, y e sẽ không còn được tiếp tục làm việc trong quân đội nữa, hơn nữa cách biệt giai cấp quá lớn, y nhất định sẽ gặp phải phiền phức.

Y không nỡ nói chia tay, chỉ có thể dần xa cách, nghĩ lại có lẽ Chris đã nhận ra, cho nên mới nhất định không bỏ qua cho y.

Sau đó lần nào Chris bị thương cũng tìm tới y, đột nhiên 'té xỉu' trên người y, thuận tiện 'không cẩn thận' hôn môi, đồng thời 'không cẩn thận' đem thú châu nhét vào miệng y nữa.

Y cũng thích Chris, xem như hai bên tình nguyện, thú châu cứ vậy bén rễ trong người y, nhưng tuyệt đối không có chuyện y ăn vụng thú châu của hắn, Jonathan sao lại suy diễn như vậy?

Ian còn miên man hồi tưởng, Jonathan cười lạnh, đột nhiên mở máy truyền tin, phát một đoạn video.

CHƯƠNG 68: TẤT CẢ CÙNG CHẾT

Video nhanh chóng phát.

Cái này hẳn là quay trộm, đặt trong phòng riêng cho khách trong hoàng cung mà Ian lúc mới về ở... Ian phát hiện điểm này, sắc mặt trở nên khó coi.

Jonathan lắp máy quay lén từ khi nào?

Còn chưa kịp tức giận y đã thấy nội dung tiếp theo của đoạn video...

Ian gia cảnh bình thường, không có ý kiến gì với thân phận của Thư Thư,, nhưng cha mẹ Chris thì không như vậy, mẫu phụ Chris sinh ra trong gia đình quyền quý, tiếp xúc với toàn các á thú nhân quý tộc ở thủ đô tinh, cho nên mới đầu cực kỳ bất mãn với Ian.

Chris được sinh ra khi cha mẹ hắn đã hơn trăm tuổi, đối với bọn họ đứa con này vô cùng quý giá, cho nên vị hoàng hậu kia căn bản không chấp nhận nổi việc con trai mình nhìn trúng một á thú nhân không có gì đặc biệt như y.

Ian khi đó không thể không rời quân đội, đến thủ đô tinh lại bị soi mói, hơn nữa không như Thư Thư học rồi là nhớ, các loại lễ nghi cần thời gian rất lâu mới quen được, khổ không nói hết.

Tâm trạng tồi tệ, ở chung với Chris càng không thể tình nồng ý mật gì được, huống chi Chris trước kia còn làm một vài việc ngu ngốc.

Hoàng thất nhận nuôi Jonathan, đương nhiên Chris và Jonathan không có quan hệ máu mủ, dựa theo luật pháp hoàn toàn có thể kết hôn, Jonathan lại vô cùng xuất sắc... Ian tới thủ đô tinh xong không ít người đem ra so sánh, vốn tâm trạng đã nặng nề, Chris lại còn chọn lễ phục đẹp nhất tặng cho Jonathan.

Thư Thư thì còn không để ý, chứ Ian thời điểm đó đang chịu áp lực lớn thì rất nhạy cảm, đặc biệt khi có người tìm tới y, nói bóng nói gió với y rằng Chris căn bản không thèm để mắt tới y, nếu không đã không để y phải mặc lễ phục xấu như thế.

Kỳ thực y không quan trọng chuyện quần áo trang sức gì, nhưng bị người ta chọc đúng chỗ đau, cũng không hiểu vì sao bữa tiệc kia mình mới là vai chính, tại sao trang phục ngăn nắp xinh đẹp nhất lại là Jonathan, người được cho là tiêu điểm cũng là Jonathan, thậm chí người Chris thân mật nhất trong nhà cũng là Jonathan... Sau đó y liền rùm beng lên với Chris một trận.

Trận cãi cọ kia đúng là vô vị, cơ bản là y chất vấn Chris có phải thích Jonathan không thích y hay không, ầm ĩ đủ trò, sau đó Chris liền tiến tới ôm lấy y, sau đó hai người giải quyết trên giường.

Cãi nhau như vậy Ian đã trải qua nhiều lần rồi, vốn đã sớm quên mất, không ngờ giờ lại có cơ hội nhớ lại.

Chuyện đã bốn mươi, năm mươi năm trước, Jonathan còn ghi hận thì thôi, lại còn tưởng nội dung cuộc cãi vã đấy là thật...

Trong đoạn video, Ian đang tức giận chất vấn Chris: "Em mới là vị hôn thê của anh, đáng lẽ phải là người quan trọng nhất với anh, tại sao ngươi mặc lễ phục cùng trang sức đẹp nhất lại là Jonathan? Anh yêu cậu ấy phải không?"

"Không phải em thích trang phục đơn giản sao?' Chris nhỏ giọng nói.

"Em không thích thì anh không tặng sao?" Ian nhéo tay Chris một cái, tiếp tục chất vấn, mà đối mặt với một đống oán trách như thế, Chris không phản bác lấy một lời.

"Tại sao trong yến hội anh bỏ mặc em, đi nói chuyện với Jonathan! Anh không biết em không hiểu gì sao?"

"Bọn họ đều nói anh thích Jonathan!"

"Chris anh tên đáng ghét này!"

...

Ian nhìn mình trong video khi còn trẻ trung, tràn đấy sức sống đang oán trách không ngừng, Chris thì yên lặng cho y trút giận, ai dè y càng giận hơn: "Chris, nếu không phải em bất cẩn ăn thú châu của anh, có phải anh cũng không định kết hôn với em phải không?"

"Có bản lĩnh thì anh lấy thú châu lại đi!"

Chris khi đó vẫn luôn nhìn y, chờ y phát tiết xong, nghe không nổi nữa, liền ôm lấy y tiến vào phòng ngủ.

Video tới đây ngắt mất, thế nhưng Ian vẫn nhớ rõ sự tình phát sinh sau đó... Chris giằng co một phen, không cho y nói linh tinh nữa.

"Ta đã điều tra, ngươi ăn thú châu ngay lúc Chris bị thương, trước đó, ngươi và Chris rất ít khi gặp mặt. Nếu không phải ngươi lừa hắn vụng trộm thú châu, hắn làm sao lại chịu lấy ngươi được? Ngươi cướp Chris, ta đã thề nhất định sẽ giết chết ngươi!" Video phát xong, Jonathan liền thu hồi máy truyền tin, sau đó nhìn Ian chằm chặp.

Ian quả thực không biết nên nói gì cho phải, chuyện y và Chris làm nhiệm vụ rồi sống chung 2 tháng kia, những người khác đều không biết, rồi sau đó... Bọn họ vừa mới đầu bên nhau không nhiều lắm, chỉ khi Chris cho y ăn thú châu xong, hắn mới quang minh chính đại theo đuổi y, bọn họ đợi trong quân đội 1 năm, tất cả mọi người đều cho là một đôi, sau đó tới thủ đô tinh kết hôn.

Người như Chris mà lại vì bất cẩn bị á thú nhân trộm thú châu, có thể sinh con cho hắn mà chịu kết hôn sao?

Jonathan căn bản chẳng hiểu gì về Chris hết!

"Jonathan, đủ rồi đấy, Chris có yêu ta hay không, trong lòng ngươi hiểu rõ nhất!" Vợ chồng cãi nhau mà lại thành bằng chứng rằng y 'cưỡng ep' Chris, thực quá nực cười.

Jonathan sững sờ.

"Đừng nói ngươi yêu Chris, ngươi làm tất cả những chuyện này là vì ai chẳng lẽ còn không rõ hay sao?" Ian nhìn Jonathan, trước kia y và Chris đã từng cùng phân tích động cơ của Jonathan: "Không phải vì tài sản của hoàng thất? Trước đây ngươi là á thú nhân của hoàng thất, muốn cái gì có cái đó, ngày qua ngày ngăn nắp xinh đẹp, là người được chú ý nhất đế quốc này, gả cho Monde công tước rồi, ánh hào quang mất gần hết, ngươi đố kị ta, chỉ sợ không phải là vì ta cướp mất Chris thân yêu của ngươi, mà vì ta trở thành á thú nhân được quan tâm nhất đi?"

"Khi ta kết hôn, ngươi nghĩ mọi cách để khiến ta xấu mặt, giả mù sa mưa dìm ta xuống, cuối cùng rõ ràng hôn lễ là của ta, vậy mà hết thảy truyền thông đều khen ngươi đẹp nhất... Sau đó mọi người càng ít chú ý tới ngươi, ngươi có phải thấy khó chịu quá không?" Ian cười lạnh: "Nếu như thật lòng yêu Chris, thì tại sao phải lập gia đình? Ngươi lại ra tay với Edgar, là vì tình hình tài chính của Monde không khả quan, ngươi muốn có tài sản hoàng thất đi?"

Hoàng thất ít con cái, gần như mỗi đời chỉ có một, tài sản chưa từng phân tán, càng lúc càng nhiều, quý tộc thì lại khác.

Nhà Monde tới mấy anh em, hắn thừa kế tước vị, nhưng không có nhiều tài sản kế thừa, chỉ đủ sống thoải mái, nhưng đã quen với hoàng thất muốn gì có nấy, trước khi cưới thậm chí đem cả phi thuyền đưa rước, đối với Jonathan mà nói, phỏng chừng có chút không đủ.

Jonathan đã phục hồi tinh thần, trực tiếp cho Ian một cái tát: "Giờ ngươi nói những lời vô dụng này, đừng quên ngươi đang ở trong tay ta."

"Ngươi làm vậy không sợ Calvin sao?" Ian lại hỏi.

"Nó chẳng biết gì hết, Chris có thể làm gì nó?" Jonathan cười khẩy. Hiện giờ là xã hội pháp trị, hoàng thất không thể tùy tiện ra tay với người vô tội được.

"Ngươi cảm thấy Chris bề ngoài không làm gì, ngấm ngầm cũng sẽ không sao?" Ian nói: "Nếu giờ ngươi thả ta, hắn có khi sẽ thả Calvin đi, bằng không..."

"Khoan đã." Jonathan nói: "Ngươi cảm thấy ta lưu luyến cái gia đình kia sao?"

Ian nhìn vẻ mặt Jonathan, trong lòng hẫng một cái.

"Thư Thư, cái thứ á thú nhân không an phận còn đi câu dẫn người kia đã bị ta nổ chết, còn ngươi..." Jonathan cười cười không nói tiếp.

Y hận Ian 50 năm, Ian cướp đoạt mọi thứ của hắn, làm sao dễ dàng thả đi cho được?

Về phần Calvin...

Trước kia động thủ với Edgar, kỳ thực có cân nhắc tới hắn. Edgar chết ngay khi ấy, Ian sẽ rất đau lòng, hôn ước giữa Meillet và Edgar hết hiệu lực, tới lúc đó Calvin và Meillet có thể tới với nhau rồi.

Thế nhưng, kế hoạch lúc đó lại thất bại!

Edgar đột nhiên trở về, triệt để làm rối loạn kế hoạch của y.

Vốn phải là Edgar không thể trở về, y sẽ dùng Edgar giả dẫn Ian ra, sau đó giết người, nhưng giờ...

"Ngươi nói gì?" Ian khiếp sợ nhìn Jonathan, Thư Thư bị nổ chết? Làm sao có thể?

Jonathan chẳng thèm bận tâm y, thậm chí không giải thích thêm, tiếp tục thao tác gõ phím ban nãy.

Phi thuyền bọn họ nhanh chóng rời khỏi thủ đô tinh, ngay phía sau, Chris dẫn người theo sát không ngừng nghỉ, đồng thời gửi tin tới.

Jonathan tiếp nhận, Chris xuất hiện trên màn hình.

"Jonathan, thả người, ta đã thả ngươi rồi!"

"Thế phải chờ ta tới chỗ an toàn đã." Jonathan tham lam nhìn Chris.

"Chris!" Ian bên này thấy Chris, lớn tiếng hô lên.

"Ian!" Chris nghe tiếng Ian lại không thấy người đâu, trên mặt lộ vẻ lo lắng, cuối cùng chỉ đành cắn răng nói với Jonathan: "Ngươi chừng nào mới bằng lòng thả người?"

Jonathan không hề trả lời, đột nhiên nói: "Chris, ngươi có yêu ta không?"

Trong mắt Chris tràn ngập chán ghét, Jonathan nhìn Chris, trên mặt đột nhiên có chút điên cuồng.

Y vẫn cho là Chris còn yêu mình, chỉ vì thú châu bị Ian ăn mất nên mới ở bên Ian, cho nên ngần ấy năm, dù hận thấu xương, nhưng y vẫn nhịn.

Thế nhưng, sự thật lại không phải vậy.

Những thứ vốn là của hắn, đều bị Ian cướp hết rồi... Dựa vào đâu?

"Ngươi yên tâm, ta sẽ thả bọn chúng, chờ ta vào hố đen đã." Dứt lời, tắt máy truyền tin, đi tới chỗ Ian, phun phun sương.

Ian cứ vậy hôn mê bất tỉnh.

Phi thuyền tiếp tục tiến về phía trước, lúc này, Chris vẫn theo sau, gửi tin không ngừng.

Chris mang theo cả Calvin và Monde, gửi cho Jonathan tranh ảnh và video bọn họ quay, thậm chí nói thẳng nếu ba con tin có mệnh hệ gì sẽ lập tức giết người, đồng thời, không ngừng yêu cầu xem ảnh ba người bên đó, Jonathan nếu không chịu gửi, hắn sẽ động thủ với Calvin, hoặc thẳng tay công kích phi thuyền Jonathan phía trước.

Thoạt nhìn hắn có chút điên cuồng, đại khái bởi vậy, Jonathan vẫn chưa tổn thương gì Ian, thế nhưng, y cũng không đối xử tốt gì với Ian cho cam, con tin vẫn chưa được ăn bất kỳ thứ gì.

Phi thuyền cứ vậy đi ròng rã hai ngày, tới gần một hố đen vũ trụ.

Hố đen giống như hang động xuyên không gian và thời gian, đường hầm nối liền hai địa điểm cách trở xa xôi, số lượng không nhiều, càng kém ổn định, tuy nói nó có thể rút ngắn khoảng cách di chuyển trong vũ trụ, nhưng đế quốc Thú Nhân cũng không lựa chọn sử dụng hố đen.

Hố đen mà Jonathan lựa chọn là cái kém ổn định nhất, không thể đoán trước người xuyên qua nó sẽ bị đẩy tới đâu, mà xung quanh nó còn có vô số thiên thạch bị hút vào.

Edgar vẫn luôn theo dõi Jonathan, chú ý tới điểm này nhất thời bất an nổi lên, sau đó liền thấy y thông đường dây liên lạc...

Là chiếc phi thuyền tư nhân mà thế thân của Jonathan dùng để rời thủ đô tinh!


Chiếc phi thuyền kia thế mà lại chờ sẵn ở đây rồi!

Jonathan dừng phi thuyền, sau đó hai bên kết nối, khong chỉ vậy, trên phi thuyền của Jonathan, ngoài y ra, nhưng người khác cũng rời khỏi phi thuyền này.

Tính làm gì vậy?

Edgar có chút thắc mắc, Chris đang ở phía sau dốc toàn lực đuổi theo cũng không rõ, cưỡng ép tốc lực tăng lên tối đa đã là một vấn đề không nhỏ, còn chỉ có mấy chiếc theo đuôi... Tiếp đến tin gửi từ Jonathan, kêu họ không được đến quá gần, uy hiếp sẽ ném con tin vào hố đen, Chris chỉ có thể dừng lại đằng xa, phân phó một vài chiến sĩ cơ giáp lén tiếp cận phi thuyền Jonathan!

Hai phi thuyền nhanh chóng kết nối, người của Jonathan nhanh chóng di chuyển lên phi thuyền nọ, còn chiếc hiện tại thì cứ thế lao thẳng vào hố đen.

Hố đen này đặc biệt không ổn định, người người kia đi đâu không thể đoán được, mà ngay lúc đó, Jonathan lại mở chế độ tăng tốc lao về đó.

Ngay trước khi tiến vào hố đen, trên phi thuyền nọ bắn ra một khoang cứu sinh.

Chris lập tức phái người vớt khoang cứu sinh kia, giờ khắc đó, phi thuyền kia đã tiến nhập vào hố đen, sau đó bắn một phát đạn pháo khiến không gian càng rối loạn, người phía sau càng không cách nào tiếp cận tới được.

Jonathan nói cho Chris biết, mấy người Ian ở trong khoang cứu sinh, thực chất, trong khoang cứu sinh kia chính là thuốc nổ.

Trên phi thuyền lao vào hố đen, ngoài Jonathan ra, chỉ có hai tên kèm cặp trứng, cùng Edgar và Thư Thư đang lén lút bên trong.

Jonathan làm vậy rõ ràng là... Y... muốn đồng quy vu tận?

Y thực sự có ý đồ này!

CHƯƠNG 69: THOÁT THÂN

Chiến sĩ cơ giáp thủ hạ của Chris vừa vớt được khoang cứu sinh kia, nó lập tức nổ tung.

Uy lực tuy không lớn nhưng không hề nhỏ, mấy cơ giáp đến gần đều bị phá hỏng, cũng may chiến sĩ bên trong không nguy hiểm đến tính mạng.

Thấy cảnh này, Chris đã hai ngày không ngủ hé miệng, phun ra một ngụm máu.

"Bệ hạ!" Người bên hắn đều kêu lên sợ hãi.

"Đi thu thập khoang cứu sinh xét nghiệm xem!" Chris ra lệnh. Nếu trong đó có người, mảnh vỡ sau vụ nổ chắc chắn sẽ còn dính AND... Đương nhiên, hắn hi vọng trong đó không có người.

Nếu là vậy...

Chris nhìn hố đen bị Jonathan nã đạn kia, biểu tình khó hiểu.

Hắn hận không thể lao tới ngay lập tức, nhưng với tình hình hiện tại, dù hắn có xông tới cũng chưa chắc đã túm được Jonathan, còn bị hố đen kéo vào trong, thậm chí bị hố đen nghiền nát.

Hắn không thể đuổi tới, chỉ có thể tìm người bên ngoài!

"Đi treo thưởng, tìm hoàng hậu!" Chris quệt tay lau đi vết máu bên khóe miệng, tin tức treo giải trên mạng được phát lên, tìm kiếm 3 người Ian, truy nã đám người Jonathan. Edgar đi theo, Ian bọn họ nhất định sẽ không việc gì đâu...

Khi Jonathan cho hai phi thuyền kết nối, đồng thời để cho người của mình lên hết phi thuyền kia, Edgar liền biết không xong rồi, hắn không chút nghĩ ngợi để Thư Thư đi tìm trứng nhỏ và Jones.

Hai ngày nay Edgar và Thư Thư đều phải liên tục trông chừng Jonathan, bọn họ đã sớm nghiên cứu sơ đồ phi thuyền một lượt, khoang của trứng nhỏ và Jones cũng đã xem qua, hiện tại, tên canh giữ mới vừa rời khỏi, Thư Thư liền hướng vào trong khoang chạy như điên.

Edgar nói phải đưa được trứng nhỏ và Jones tới khoang cứu sinh.

Chiếc phi thuyền này vì lý do an toàn, trang bị tổng cộng bốn khoang cứu sinh, cái lúc nãy Jonathan phóng ra là lớn nhất, Edgar để Thư Thư dẫn người đi tới cái nhỏ nhất.

Người của hoàng thất mới biết, khoang nhỏ nhất kia mới là kiên cố nhất, tuy nhỏ nhưng cũng vừa tới ba, bốn người.

Thư Thư lao nhanh, tới bên ngoài khoang giam giữ thì chui ngay vào lỗ nhỏ Edgar đã đào sẵn.

Trong khoang thuyền trống trải có hai người máy, trứng nhỏ đặt trên giường.

Sơ ý một chút thôi thì hai người máy này sẽ bị kinh động ngay... Cậu phải đánh nhanh thắng nhanh, còn phải tránh được hai người máy này nữa...

Chuột đồng to bằng móng tay toàn thân che kín linh lực, hoàn toàn tránh được máy quét hình, bò lên giường, sau đó đột nhiên biến thành hình người.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện một người lớn sờ sờ, nếu có người ở đây, chắc chắn sẽ bị dọa đến biến sắc kéo còi báo động, nhưng giờ trong phòng ngoài trứng nhỏ ra cũng chỉ có hai người máy.

Thư Thư đã che kín linh lực lên người, người máy quét qua cũng không biết có cậu ở đấy, ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn yên lặng đứng đó.

Thư Thư dứt khoát ôm trứng nhét vào miệng... Hay là nói nhét vào túi ăn.

Miệng chuột đồng có thể phồng lên thật lớn như miệng rắn vậy, quả trứng Thư Thư sinh không lớn lắm, nó nhỏ dài, chớp mắt đã bị nhét trọn trong miệng cậu, Thư Thư nháy mắt lại thu nhỏ, chạy đi mất.

Hai người máy trong phòng không quét hình được Thư Thư, kỳ thực cũng không quét thấy quả trứng, cho nên cậu mang trứng đi rồi chúng nó cũng chẳng biết.

Thư Thư đã bắt đầu chạy sang khoang của Jones rồi.

Tới nơi, mới phát hiện Jones đã tỉnh, đang động thủ với hai người máy canh giữ mình.

Nhưng Jones chỉ là một á thú nhân, đâu phải là đối thủ của hai người máy? Không những không đánh được, còn bị hai người máy chế trụ.

Vừa lúc đó, phi thuyền kịch liệt rung lắc.

Đây là biểu hiện sắp vào trung tâm hố đen, Thư Thư cũng biết, dưới chân lắc lư khiến cậu rất bất an, không do dự biến thành hình người, sau đó một cước đạp bay hai người máy kia.

"Thư Thư?" Jones khiếp sợ nhìn Thư Thư, còn chưa kịp hoàn hồn – sao đột nhiên cậu lại xuất hiện ở đây được vậy?

Thư Thư căn bản không rảnh trả lời, khiêng Jones lên, tiếp tục lao nhanh về phía khoang cứu sinh mà chạy.

Mà ngay lúc đó, phi thuyền rung lắc còn kinh khủng hơn.

Phi thuyền đã tiến vào hố đen, hơn nữa Jonathan còn bắn pháo vào nó khiến cho hố đen như muốn bạo phát!

Chiếc phi thuyền này ở gần, đương nhiên chịu ảnh hưởng... Nếu không có linh lực, e là cậu đã ngã sml rồi!

Cuối cùng, Thư Thư cũng khiêng được Jones tới chỗ khoang cứu sinh, vào đến nơi, cả hai đều thở không ra hơi.

"Thư Thư, sao cậu ra được vậy?" Jones vẫn hôn mê suốt, chưa biết cậu không hề bị Jonathan bắt, chỉ nghĩ là cậu cũng chung cảnh ngộ với mình: "Ian đâu, cậu biết không?"

"Edgar đi cứu rồi." Thư Thư đáp, dứt lời, phi thuyền kịch liệt chấn động, cậu bị ngã nhào lên người Jones.

"Chúng ta phải cố định mình lại!" Jones bị đụng ê ẩm cả người, vội vàng nói.

Thư Thư gật gật đầu, nắm lấy một bộ khung trong khoang, Jones cũng tương tự.

Xong xuôi, bọn họ tạm cố định được bản thân, tuy vẫn không ngừng bị lắc tới lắc lui, buồn nôn muốn chết, nhưng ít ra không bị đập vào nhau.

Chiếc phi thuyền bị chấn động không ngừng, phòng điều khiển đương nhiên không ngoại lệ.

Vào đến hố đen còn nã pháo, phòng điều khiển chỉ còn tạp âm la hét chen nhau, khiến Jonathan cũng không quản được hết nưa.

Tới lúc này, y cũng chẳng thèm quan tâm mấy khoang còn lại.

Jonathan đã sớm cố định mình trên ghế chỉ huy, dù rung lắc làm y khó chịu, nhưng không kéo y rời xa bàn điều khiển... Nhìn màn hình trước mặt lộ nụ cười lạnh lùng, Jonathan vung tay trên bàn phím, khởi động một chương trình đã cài đặt sẵn.

Chương trình tự hủy.

Y không muốn chết, nhưng hiện giờ ngoài chết ra, y còn con đường nào có thể đi sao?

Y chưa từng yêu công tước Monde, tuy rằng hắn đối xử với y rất tốt, nhưng làm vậy chỉ càng khiến y cảm thấy ngột ngạt, thậm chí còn không muốn chung phòng với hắn, hận không thể vĩnh viễn không gặp người này.

Y hận Ian thấu xương, mà rốt cục đợi sau 50 năm mới có cơ hội báo thù.

Kế hoạch khởi động rồi thì muốn ngừng cũng không được nữa.

Nếu theo kế hoạch, Edgar chết, Ian chết, y có thể hầu bên người Chris, sau đó tất cả những gì của hoàng thất sẽ là của con trai y, Calvin.

Nhưng Edgar còn sống, Ian lại không hề gì, Edgar và Chris vẫn không ngừng điều tra vụ việc này.

Sự tình bại lộ, tội lỗi đều do y.

Tới lúc ấy chỉ có hai con đường, một là đào tẩu, thoát được càng xa càng tốt, mai danh ẩn tích sống hết đời, hai là, ngồi tù mọt gông.

Cuộc sống chỉ cần hơi hơi không thư thái y đã chịu không được, đã quen được mọi người chú ý, trở thành tiêu điểm mà lại không được hưởng thụ đời sống xa hoa, thà bảo y chết đi còn hơn.

Thủ hạ y muốn trốn, còn y cả hai con đường này đều không muốn chọn.

Cho nên y cho mình một con đường khác, đó là cái chết.

Nếu y chết, đương nhiên phải kéo theo người khác đi cùng, Ian đương nhiên không thể sống.

Chris đã không yêu y, vậy y sẽ giết hết tất cả người mà hắn yêu quý.

Chắc chắn sau này, Chris nhất định sẽ nhớ tới y, vĩnh viễn vĩnh viễn nhớ.

Nếu Chris không yêu y, vậy thì hận y cũng được!

Chương trình tự hủy của phi thuyền khởi động cần 1 phút, nhìn màn hình đếm ngược, Jonathan cuối cùng mới nhớ tới con trai mình, Calvin.

Y chán ghét công tước Monde, nhưng Calvin dù gì cũng là con trai duy nhất, đối với Calvin, y vẫn để tâm.

Nếu y và Ian cùng những người kia đã biến mất trong hố đen, Chris không thể xác định bọn họ có tử vong hay không, có lẽ sẽ giữ lại mạng của Calvin.

Sau khi mưu đồ hại Edgar của y bại lộ, Calvin đã biết không thể sống tốt được, có thể bảo toàn mạng sống đã là tốt lắm rồi.

Jonathan cười khẽ một tiếng, quay đầu lại nhìn Ian, nhưng không ngờ bom trên người Ian đã bị tháo xuống hết, Edgar còn đứng ngay bên cạnh!

Edgar lên phi thuyền từ lúc nào? Tại sao y không hề hay biết?

Vừa nãy hỗn loạn căn bản không rảnh để mắt tới, Edgar đã thừa dịp tháo bom khỏi Ian?

Jonathan nhìn hai người trước mắt, không nhịn được muốn nhào tới, nhưng đai an toàn mới thắt hồi nãy, giờ lại mở không ra.

"Ngươi muốn chết thì cứ việc, bọn ta đi đây!" Edgar bế Ian lên, nhanh chóng rời phòng điều khiển, tới cửa phòng liền đánh một quyền, cửa lớn bị đập ra.

"Phi thuyền sắp tự nổ, còn đang ở giữa hố đen, các ngươi nghĩ mình thoát được sao?" Jonathan cười lạnh: "Chris, người thân của ngươi đều sẽ chết theo ta, ngươi có vui không vậy?

Jonathan nhìn Edgar đi xa, trong lòng vui sướng hả hê.

Hố đen này bạo loạn, dù đám người Edgar có trốn được ra ngoài, liệu còn sống sót nổi sao?

Không quan tâm Edgar nữa, Jonathan quay đầu lại, liền thấy đồng hồ đã đếm ngược rồi.

"34, 33, 32..."

Bên ngoài hỗn loạn điên cuồng, năng lượng phi thuyền đã dùng hết, vỏ ngoài đã bị không gian đục vài lỗ hổng.

"24, 23, 22..."

Rung lắc dữ dội khiến Jonathan không ngừng được nôn khan, lần đầu tiên y thấy cái chết cận kề trước mắt, gần như đưa tay là với tới được.

"14,13,12..."

Một khoang cứu sinh bắn mạnh ra khỏi phi thuyền.

Jonathan nhếch môi cười lạnh, trong cơn hoảng hốt, y đột nhiên nhớ lại ký ức khi còn bé.

Lúc được đưa tới hoàng cung, nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ cảm thấy tốt đẹp cực kỳ, y muốn cả đời được sống ở đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể lưu luyến rời đi.

Chết trong vụ nổ, có lẽ cũng không phải chuyện xấu đi? Ít nhất cũng đủ chói lọi.

"4, 3, 2... 0!"

Màn hình chạy hết, ngay tức khắc, phi thuyền nổ tung!

Phi thuyền nổ khiến hố đen càng hỗn loạn, chấn động cả khoang cứu sinh bên này.

Thế nhưng dù vậy, người trong khoang cứu sinh vẫn có cảm giác vui mừng vì thoát chết.

Bọn họ sống rồi!

"Đứa nhỏ đâu?" Ian dù bị xoay 360 độ trong khoang vẫn chưa quên hỏi.

Thư Thư ở đây, Jones ở đây, Edgar cũng ở đâu, đứa bé đâu rồi? Nó không sao chứ?

"Nó ở chỗ con, không bị sao hết!" Thư Thư nói, bọn họ lại bị xoay một vòng nữa, vốn muốn lấy hài tử ra, nhưng tình hình này... Giằng co mãi, sơ sẩy là rơi bể trứng mất!

Nghe Thư Thư nói xong, Ian yên tâm phần nào, Edgar thì vẫn nghiêm nghị như cũ.

Hài tử không việc gì, nhưng bọn họ hiện giờ lại rất có thể xảy ra chuyện.

Khoang cứu sinh dù kiến cố, nhưng bên ngoài quá loạn, còn tiếp tục nữa, khoang cứu sinh này liệu chống đỡ được bao lâu?

Nếu hỏng ngay giữa vũ trụ... Hắn còn sống được, chứ những người khác thì chết chắc!

Sắc mặt Edgar vô cùng khó coi, liền ngay lúc này 'ầm' một tiếng, giống như có vật gì đập mạnh lên khoang cứu sinh.

Do va chạm khoang cứu sinh bị văng đi, còi báo động trong khoang kêu ầm ĩ.

Một khu vực trên bề mặt khoang bị va đập tổn hại!

"Làm sao đây?" Ian và Jones đều hiểu tình hình lúc này không khả quan cho lắm.


Edgar không lên tiếng, khoang cứu sinh cứ vậy yên tĩnh lại, nhưng tiếng va chạm lại tăng lên...

Cũng không rõ qua bao lâu, tiếng va chạm thưa dần, ít lay động hơn, có lẽ ảnh hưởng do vụ nổ của phi thuyền đã giảm bớt, nhưng trên bề mặt khoang cứu sinh lại thủng một lỗ.

Khoang cứu sinh thủng rồi! Không khí tiêu tán ra ngoài vũ trụ, tới lúc người bên trong chỉ còn nước chết!

Thư Thư bịt kín miệng mình, nếu cậu chết, trứng nhỏ biết phải làm sao?

Cậu cực kỳ sợ, sợ muốn khóc luôn, nhưng rồi lại nhịn xuống.

Vui sướng vì được cứu thoát của Ian và Jones biến mất không còn một mảnh, nhất thời trùng xuống, Edgar lại đột nhiên nói: "Yên tâm, không sao đâu!"

Vì không khí bên trong khoang tiêu tán, âm thanh Edgar truyền tới ba người kia có hơi quái quái, ngay lúc đó, Edgar đột nhiên biến về nguyên hình, hóa thành con rắn nho nhỏ, dọc theo lỗ thủng khoang cứu sinh bò ra ngoài.

Lỗ hổng được bịt lại, dù còn rung lắc không bị đánh vào, nhưng người bên trong tạm thời được an toàn.

Nhưng 3 người bên trong lại không vui nổi, bởi họ biết, Edgar đang lấy thân mình che chở cho bọn họ.

Bại lộ trực tiếp ngoài vũ trụ như thế, Edgar sẽ chết mất.

Thư Thư ứa nước mắt, giọt lệ lăn lăn trên gò má rơi xuống nền.

Rất lâu sau, tiếng va chậm biến mất, khoang cứu sinh rốt cuộc không lắc nữa, nó trôi nổi giữa vũ trụ bao la, chậm rãi đến gần tinh cầu màu xanh ngọc.

CHƯƠNG 70: CHUỘT MANG HŨ GẠO

Đọa thú tinh cầu là một tinh cầu nguyên sơ được đế quốc Thú Nhân phát hiện mấy ngàn năm trước, nhưng đối với đế quốc Thú Nhân mà nói, tinh cầu này là một thứ bỏ đi.

Trên đó chẳng nhiều khoáng sản, nguồn nước ít ỏi, đất đại cằn cỗi, không khí ngột ngạt, sinh vật trên đó đều sống cô độc và cực kỳ hung ác.

Viên tinh cầu như vậy, nếu gần thủ đô tinh, các thú nhân có thể lo liệu được, dùng tiền cải tạo nâng cấp để phù hợp làm nơi cư trú, nhưng nó lại ở xa thủ đô tinh.

Xa đã đành, khoáng sản lại không có! Nói cách khác, hoàn toàn không có giá trị khai thác nào!

Thiêm tư tinh cầu tuy là xa xôi, ít ra vẫn có sản vật phong phú cảnh sắc tuyệt đẹp, viên tinh cầu này thì có cái gì? Đế quốc Thú Nhân tiến hành một cuộc thăm dò xong, liền bỏ qua.

Cứ vậy bỏ hoang nhiều năm, một ngày nào đó, người đế quốc lại nhớ tới, tiện thể nghĩ ra tác dụng của nó – lưu vong đọa thú.

Ở đế quốc Thú Nhân, hàng năm vì lý do nào đó đều có vài đọa thú xuất hiện, mà thú nhân đã thành đọa thú rồi, thế nào cũng sẽ gây chuyện thị phi.

Có vài đọa thú bị người hãm hại mới mất thú hạch, bọn họ tất nhiên muốn báo thù.

Có đọa thú xảy ra chuyện liền bị người yêu sợ hãi, không chịu đựng được, tâm tính đại biến mới hại người.

Lại có một số cảm thấy cuộc đời bất công, trả thù xã hội...

Dù cho không có vấn đề gì, đọa thú tinh lực dồi dào lại không có chỗ phát tiết, cũng sẽ xảy ra chuyện.

Đế quốc Thú Nhân cân nhắc rất kỹ, cuối cùng quyết định đày đọa thú tới nơi đây, cách xa các á thú nhân và thú nhân khác.

Tinh cầu có hoàn cảnh tốt, hội nghị nhất định là không nỡ đem cho đọa thú ở, hoàn cảnh quá tệ thì đọa thú sống không nổi... Sau này liền nhớ tới đọa thú tinh cầu.

Viên tinh cầu này có thể nói là hoàn cảnh khắc nghiệt, á thú nhân khó mà ở đây được, nhưng đọa thú thì không thành vấn đề.

Về phần thảm thực vật ít ỏi, sinh vật bản địa còn không có cái ăn...

Đế quốc Thú Nhân mỗi lần đưa đọa thú tới đều sẽ cung cấp thực phẩm, nếu là đồ người nhà đọa thú gửi, sẽ hỗ trợ mang tới.

Cứ như vậy, đọa thú lưu vong dù mới đầu không đi săn cũng sẽ không chết đói được, còn về lâu dài... Đế quốc Thú Nhân không quản được nhiều tới vậy.

Trên sa mạc đọa thú tinh cầu, hai con sư tử dũng mãnh cực lớn đang chiến đấu, chúng nó lần lượt nhào tới đối phương, dùng móng vuốt cào xé, phảng phất như có thâm cừu đại hận.

Tiếng rống gầm vang lên liên tiếp, hai con sư tử lăn thành một đoàn, cuối cùng con sư tử màu lông hơi nhạt đè được con lông sậm hơn xuống dưới.

Con bên trên cắn cổ con dưới, gầm nhẹ, con bên dưới cũng gầm gừ theo.

Sau đó con hùng sư bên trên bắt đầu thân mật liếm lông con bên dưới, sau đó, hai chúng nó còn cọ cọ lần nhau, cọ rồi cọ...

Bộ phần nào đó của con sư tử bên trên càng lúc càng lớn, đồng thời bắt đầu nhích xuống dưới chỗ mông con sư tử bên dưới đẩy vào...

Trên sa mạc, hai con hùng sư cứ vậy làm ra cái chuyện không thể miêu tả nữa, tiếng gầm rống cũng biến thành tiếng hoan lạc.

Cách đó không xa, một vài loài dã thú tụ tập cùng một chỗ, có chút lười biếng nằm nhoài trên mặt đất, có vài con thì đi rình coi, hoặc là nói quang minh chính đại nhìn hai con hùng sư cách đó không xa đang 'chiến đấu'.

Động tĩnh bên kia càng lúc càng lớn, tiếng kêu thậm chí so với lúc bắt đầu đánh nhau còn to hơn.

Ngay lúc này, từ dưới tảng đá bên cạnh, một con sói trắng hình thể ngang ngửa hai con hùng sư bước ra. Sói trắng từ trong bóng tối bước ra đứng dưới ánh mắt trời, đột nhiên 'Gào' một tiếng rống lên.

Thanh âm lớn vô cùng, thậm chí át cả tiếng hai con hùng sư, con sư tử bên trên bị giật mình, run lên một cái, bộ phận nào đó trượt ra, tí tách nhỏ xuống chất lỏng.

Hùng sư kia bất mãn gầm rú với sói trắng một tiếng, nhưng khi sói trắng âm trầm nhìn nó xong, nó lại không nhịn được co lại một đoàn.

Một lão hổ gần đấy nhìn thấy cảnh này, vẫy vẫy đuôi, bộ dáng xem kịch vui.

"Gào gừ!" Sói trắng gọi một tiếng, những con vật vốn đang lười biếng kia nhất thời đều bò dậy, sau đó gom lại bên người nó, ngay cả hai con hùng sư đang 'chiến đấu kịch liệt' cũng không dám thất lễ.

Sói trắng liếc nhìn đám thú hoang trước mắt, chạy về phía xa.

"Đồ ăn hiện tại không phải rất sung túc sao? Lão đại bị gì vậy? Tự dưng muốn đi săn?" Hùng sư màu nhạt trầm thấp đối thoại với bạn đời.

"Có lẽ tâm tình không tốt." Hùng sư kia đáp.

"Làm sao cơ?" Sư tử nhạt màu thắc mắc: "Chúng ta mới nhận vật tư phong phú chưa từng thấy, lão đại đáng lẽ phải vui vẻ mới đúng." Nói xong không nhịn được liếm mép. Hàng năm phi thuyền từ đế quốc Thú Nhân sẽ mang tới đây rất nhiều đồ ăn, nhưng lần này nhiều hơn cả, nghe nói hoàng thất tăng thêm viện trợ... Bọn họ cũng rất vui, chỉ có lão đại là buồn bực cả ngày.

"Nghe đâu người kia không gửi đồ tới!" Hùng sư nằm dưới tức giận trừng bạn đời của mình.

Hai con nói nhỏ phía sau, sói trắng phía trước có lẽ nghe được gì, tàn bạo xoay người lại.

Hai con sư tử nhất thời không dám nói gì nữa, ngay lúc đó, bọn chúng nhìn thấy trên bầu trời xa xăm, đột nhiên có sao chổi rơi xuống.

Sao lại có thiên thạch rơi xuống đây?

Thú hoang trên sa mạc đều nhìn qua đây, động tác đồng nhất như một.

Thư Thư bị nhiệt độ cao nóng quá mà tỉnh lại.

Tuy khoang cứu sinh có chế độ điều hòa dưỡng khí, nhưng từ lúc thủng một lỗ xong, bộ chế hòa khí cũng hỏng, cho nên không khí trong đây đang cạn kiệt dần.

Mấy ngày liền mệt nhọc lại khó thở khiến người cậu mơ mơ màng mang, không biết ngất đi từ lúc nào, hiện giờ cảm giác được nhiệt độ xung quanh tăng cao, nóng khô người mới tỉnh lại chút ít.

Cậu còn đỡ, chứ Ian và Jones đều đang mê man, Thư Thư lảo đảo bò qua, dùng linh lực ít ỏi truyền cho hai người, rồi gọi: "Mẫu phụ! Mẫu phụ!"

Ian và Jones dần hồi phục.

Bọn họ từ lúc bị bắt đã mấy ngày không ăn gì, lại chịu đủ dằn vặt, sắc mặt rất kém, trạng thái còn tệ hơn Thư Thư nhiều, thậm chí nếu không có cậu truyền linh lực, đút chút đồ ăn, e là đã mất mạng rồi.

Sau khi tỉnh lại, cảm nhận khoang cứu sinh nhiệt độ càng lúc càng cao, sắc mặt hai người đại biến, Ian khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"

"Con cũng không rõ, Edgar không biết có sao không?" Thư Thư nhìn về phía lỗ hổng, nơi đó che kín một tầng vảy rắn, hiển nhiên là Edgar dùng thân mình che lấp toàn bộ khoang cứu sinh mới giúp bọn họ sống sót tới tận giờ.

Thư Thư trước khi hôn mê đã dồn linh lực truyền cho Edgar, khi đó Edgar còn sống, hiện tại...

Thư Thư muốn truyền thêm linh lực để giúp Edgar dễ chịu hơn một chút, nhưng duỗi tay ra mới biết bản thân đã không còn chút sức lực nào, chỉ có thể chán nản buông tay xuống.

Nhưng đúng lúc đó, tiếng va chạm kịch liệt đột nhiên vang lên, toàn bộ khoang cứu sinh như bị va đập mạnh.... Thư Thư dù đã nắm chặt đồ vật trong khoang nhưng vẫn bị hất văng ra ngoài, cuối cùng đầu đập vào vách khoang, trán sứt một miếng.

Máu tươi lập tức phun ra chảy xuôi xuống cằm, làm cho mặt cậu dính đầy máu bê bết.

"Thư Thư!" Ian bị cố định, không đến mức như Thư Thư, thấy vậy sợ hãi kêu lên.

"Con không sao..." Nếu là trước đây, bị thương như vậy cậu đã sớm ngất đi rồi, nhưng lần này lại trụ được, chỉ hơi khó chịu lập lại lần nữa: "Con không sao..."

Thư Thư vừa dứt lời, khoang cứu sinh đột nhiên nứt ra, vỡ thành hai mảnh để lộ bọn họ ra ngoài.

"Edgar!" Thư Thư kia kêu một tiếng, sờ soạng trên mặt đất, sau đó nghe thấy một âm thanh nặng nề, tựa hồ có gì đó lăn tới bên cạnh, đó là Edgar chăng?

Khoang cứu sinh đã chia năm xẻ bảy, Thư Thư cố bò ra ngoài, vừa thấy Edgar, cậu đã nhào về phía rắn bự đã cháy xém bên cạnh.

Cậu vẫn luôn sợ rắn, nhưng lúc này hoàn toàn quên mất, bay thẳng tới chỗ con rắn thoi thóp kia.

Rắn lớn bị thương quá nghiêm trọng, Thư Thư tuy tới gần nhưng không dám tùy tiện động vào, chỉ đành ở cạnh nhỏ giọng kêu: "Edgar, Edgar!"

Vảy trên lưng Edgar đã cháy hết rồi, phần lưng bị bỏng nặng, trên người không còn một miếng hơi thở, nhìn Edgar như vậy, Thư Thư bị dọa đến mức đôi mắt đỏ cả lên.

"Chúng ta đáp xuống trên tinh cầu nào đó rồi!" Jones cũng đi ra, nhìn cảnh vật xung quanh kinh ngạc hết sức, sau đó nhìn về phía Edgar: "Edgar che chở khoang cứu sinh khi vào tầng khí quyển sao? Hắn..." Một thiên thạch to như ngọn núi bị lực hấp dẫn hút vào hành tinh, xẹt qua tầng khí quyển vào tới nơi sẽ bị không khí ma sát chỉ còn một khối bằng nắm đấm thôi, Edgar không sao chứ?

"Edgar sao rồi?" Ian cũng hốt hoảng nhìn qua.

"Để ta quan xem." Jones nhanh chóng đi tới bên người Edgar.

Edgar bị thương rất nặng, đã triệt để mất ý thức, không chỉ vậy...

"Thú hạch của Edgar không còn nữa." Jones có thể cảm giác được trên người Edgar đã không còn mùi của thú nhân nữa, tâm tình trầm trọng, lần trước Edgar biến thành đọa thú đã là may mắn vì còn nguyên vẹn, lần này thú hạch lại không còn, sau này...

"Còn sống chứ?" Thư Thư hỏi, không chút nào để ý thú hạch kia, chỉ cần Edgar còn sống là tốt rồi.

"Còn sống." Jones đáp, nhưng không dám nói dù còn hơi thở, nhưng với tình hình hiện tại, muốn sống sót qua nổi là rất khó.

Lúc trước Edgar bị mưu hại nhưng không chết, lần này cũng sẽ không sao đâu! Jones cuối cùng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.

Thư Thư nghe Edgar còn sống, lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi lại choáng váng ngã xuống, bất tỉnh.

"Thư Thư!" Ian lo lắng kêu lên, muốn tiến lên xem, nhưng Jones ngăn lại: "Để cậu ấy nghỉ ngơi một lát!"

Bọn họ cố định trong khoang cứu sinh nên không bị va chạm gì, nhưng Thư Thư từ lúc Edgar ra ngoài liền đi theo truyền linh lực cho hắn, không cố định mình, thương tích đầy mình, lại bị mất máu quá nhiều, đã sớm thoát lực, hiện giờ để cậu nghỉ ngơi một chút cũng tốt, vừa vặn bọn họ cần kiểm tra lại xem tư trang mang theo có những gì.

Chỗ này phóng tầm mắt nhìn ra đều là sa mạc, căn bản không có lấy một ngọn cây xanh, tuy nói không khí có thể hô hấp được, nhưng hiển nhiên không phù hợp để sinh tồn, sau này phải sống sót thế nào, với bọn họ mà nói, đây là một vấn đề rất lớn.

Thư Thư hôn mê chừng một canh giờ thì tỉnh lại, còn nằm nguyên chỗ cũ, khoang cứu sinh gần đấy đã bể nát hoàn toàn, trên người cậu và Edgar choàng một chiếc khăn mỏng, che đi thân thể trần truồng.

Tình hình trước kia quá khẩn cấp nên chưa kịp kiếm quần áo.

Thư Thư thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy.

Cậu ê ẩm cả người, nhưng giờ không có Edgar chăm sóc, cậu chỉ có thể chịu đựng, quay sang xem rắn bự bên người vẫn chưa có chút động tĩnh nào.

Rắn bự bị thiêu, như lạp xưởng nướng vậy, thậm chí còn tỏa mùi thịt thơm... Thư Thư cười khổ, cảm giác linh lực của mình đã khôi phục một chút, liền đem tất cả truyền cho Edgar.

"Edgar nhất định sẽ không sao đâu." Ian nói.

Thư Thư nghe Ian nói nhìn sang, thấy y môi khô nứt ngồi ở đó, nở nụ cười động viên mình.

Nụ cười của y khiến Thư Thư an tâm không ít, cậu gật gật đầu, cũng cười đáp: "Phải a, Edgar nhất định không sao đâu, anh ấy còn phải nhìn con mình ra đời chứ!"

Thư Thư nói xong lại đi xem Edgar vẫn chưa thấy nhúc nhích, càng không để ý tới biểu tình bi thương của Ian và Jones.

"Thư Thư, đứa bé có phải là..." Ian đột nhiên nói, sau đó che mắt khóc òa lên.

"Sao cơ ạ?" Thư Thư sững sờ, tỉnh táo lại, nhìn Ian hồi lâu mới hiểu ra là Ian lo hài tử có chuyện: "Hài tử không hề gì."

"Ta đã tìm kiếm trong khoang cứu sinh rồi, Jones nói tay không đến cứu y, hài tử..." Ian biểu tình phức tạp nhìn Thư Thư, đừng nói là Thư Thư trần truồng đi cứu người, thân thể trần trụi của cậu còn đầy kín vết thương thế kia...

"Hài tử không sao thật mà." Thư Thư nói, cậu cũng lo hài tử nán lại trong không gian lâu quá sẽ không tốt, liền dùng hai tay che miệng, há miệng ra...

Ian và Jones đều không thấy rõ cậu làm gì, đột nhiên phát hiện trên tay Thư Thư xuất hiện một quả trứng.

Là hài tử, hài tử thật sự không hề gì!

Ian vui mừng nhìn Thư Thư, đi tới sờ sờ trứng nhỏ, quên béng chuyện hồi nãy Thư Thư lấy quả trứng ra từ chỗ nào.

"Chúng ta đều không sao, thật tốt quá rồi." Jones đáp, tiện tay cởi quần áo ngoài đưa cho Thư Thư: "Thư Thư, mặc tạm quần áo của ta đi, đừng chê nha."

Thư Thư đang ở trần, thấy cũng không ổn lắm, lập tức đưa trứng nhỏ cho Ian, sau đó mặc quần áo vào.

Lúc cậu mặc đồ, Ian và Jones đều đang vui mừng nhìn quả trứng trong lồng ngực, chỉ là mới vui mừng chưa được bao lâu, sắc mặt liền thay đổi.

Lúc Thư Thư hôn mê, bọn họ tranh thủ xem xét khu vực lân cận, nơi này đã không có thực vật thì chớ, lại còn không có nguồn nước, nếu vậy, bọn họ biết phải sống sót bằng cách nào đây?

Hài tử không sao, Edgar giờ chỉ còn hơi thở mong manh, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng chết đói chết khát.

Thư Thư mặc quần áo xong, liền thấy Ian và Jones biểu tình ngưng trọng ngồi cùng một chỗ, nhờ ra hai người còn chưa ăn, Thư Thư lập tức hỏi: "Hai người có đói bụng không, có muốn ăn gì không?"

"Chúng ta không đói." Ian nói, cười khổ, hiện tại dù đói cũng chẳng có đồ để ăn.

"Không đói cũng phải ăn một ít, ăn no mới có sức." Thư Thư nói, để Edgar tùy tiện nằm phơi nắng như vậy, cậu rất đau lòng. Chỗ này gió lớn bụi bặm mù mịt, mặt trời chói chang, không thể để Edgar như vậy được... Nhất định phải đào một cái động.

Ăn no mới có sức đào... Nghĩ thể, Thư Thư hé miệng, bắt đầu lấy ra đủ loại đồ ăn.

Ian và Jones còn đang nghĩ xem nên kiếm ăn thế nào, đột nhiên phát hiện trước mắt xuất hiện một đống lớn.

,z


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận