Hướng Dẫn Chăn Dắt Thiên Địch Full

CHƯƠNG 71: THƯ THƯ HÓA CHUỘT ĐỒNG

Hạt dẻ, thịt khô, quả chín,...

Đủ loại đồ ăn vặt, chủng loại đa dạng số lượng phong phú, điểm giống nhau duy nhất chính là thể tích nho nhỏ như nhau.

Ian nhìn này kia, trợn tròn mắt, những thứ này ở đâu ra vậy?

Nghi hoặc xong, lại nhìn trứng nhỏ trong ngực mình... Rõ ràng mới nãy Thư Thư trần trụi chẳng có thứ gì, đột nhiên từ trên người lấy ra một quả trứng, vậy quả trứng này hồi nãy giấu ở đâu?

Đế quốc Thú Nhân đã nghiên cứu ra một nút áo không gian, nhưng không thể cấy ghép lên vật sống, hơn nữa cả Edgar và Thư Thư đều không mang theo nút áo không gian.

"Thư Thư, những thứ này là lấy từ miệng cậu ra sao?" Jones xem xét cẩn thận xong, cứ cảm thấy quái quái.

Á thú nhân nhỏ xíu ngoác miệng ra, rồi đột nhiên phun ra vô số đồ ăn gì đó, thật khó mà chấp nhận ngay được...

"Phải a! Kỹ năng thiên phú của tôi là túi ăn cực lớn!" Thư Thư nói: "Giống nút áo không gian!"

"Chẳng trách con ăn nhanh lại nhiều được như vậy..." Ian nhìn những đồ ăn trước mắt, trong số này có rất nhiều thứ là y mua cho Thư Thư.

"Ừm." Thư Thư gật gật đầu, lại hỏi: "Hai người có muốn ăn không? Nếu cảm thấy lấy từ trong miệng con ra không tốt, có thể ăn mấy đồ có vỏ." Nói đoạn, Thư Thư lấy ra ít hạt dẻ hái ở Thiêm tư.

Đến thủ đô tinh, được ăn đủ thứ mỹ vị, cậu lại thấy hơi coi thường đám hạt dẻ này...

Ian và Jones dù đã được Thư Thư cho ăn một chút khi còn trong khoang cứu sinh, nhưng chút đó không thể đủ được, đã đói lắm rồi, bọn họ cũng biết phải ăn mới có sức làm chuyện khác, lập tức không từ chối nữa, tiếp nhận hạt dẻ bóc vỏ ăn.

Thư Thư sửa lại quần áo trên người, liếc mắt nhìn Jones vì đem quần áo cho mình mà lộ ra cánh tay, không nhịn được cau mày: "Tiếc là không mang theo nút áo không gian..." Bọn họ giờ đều thiếu quần áo mặc.

Nút áo không gian tuy đắt đỏ, nhưng thú nhân ai cũng mua một cái, bên trong đựng quần áo, đồng thời lúc thú hóa có thể đem quần áo bọc lại cất đi.

Thú nhân là hình thái con người, nút áo không gian sẽ đeo trên cổ tay, biến thành thú hình thì trên chân thú hình – dây đeo cố định trên tay có khả năng co giãn rất lớn.

Mà Thư Thư và Edgar thì khác, bọn họ lại biến nhỏ.

Thu nhỏ lại như vậy, còn nhỏ hơn nút áo không gian, nào có thể mang theo nó nữa?

"Chúng ta còn sống đã là may mắn lắm rồi." Ian ăn mấy hạt dẻ còn mới trong veo, khí sắc tốt hơn chút, sau đó nhìn Thư Thư: "Con mang theo nước không?" Đây là sa mạc, ngoài không có đồ ăn ra, còn một phiền phức cực lớn, không có nước.

"Có hoa quả và đồ uống, nhưng không có nước." Thư Thư có hơi hối hận trước đây chưa lo nghĩ chu toàn, cậu giấu đồ ăn trong túi thuần túy là để tích cóp đồ ăn vặt, có thể lấy ra gặm gặm bất cứ lúc nào, thường cái gì ngon mới cất đi, giấu nước làm gì?

Hơn nữa, nước cất trữ không tiện... Đồ uống cậu giấu là phải trong bình nhỏ, còn nước uống vào người thì đâu có đóng gói đâu.

Ian cũng biết vậy, lập tức nói: "Có ăn là tốt rồi, mai chúng ta đi tìm, biết đâu lại thấy nguồn nước thì sao."

"Ta cũng xem qua rồi, tinh cầu này có sự sống, chỉ cần có sinh mệnh tồn tại, nhất định có nguồn nước." Jones cũng nói: "Chúng ta đi xem xét xung quanh."

Nếu có thể, bọn họ tốt hơn hết nên rời khỏi sa mạc này, nhưng giờ tình trạng của Edgar không tiện di chuyển, ba người đều là á thú nhân không đủ sức xê dịch Edgar, tất nhiên không đi được.

Nghĩ vậy, Jones nhìn về phía Edgar.

Tình trạng của hắn vô cùng kém, hơi thở yếu ớt... Bọn họ nếu còn đang ở thủ đô tinh, nhất định sẽ được điều trị, nhưng... Hiện tại không có một thứ gì.

Jones thầm thở dài, Thư Thư tới cạnh đầu Edgar.

Cậu vẫn còn hơi sợ cái đầu to của Edgar, lần này vô cùng hiếm thấy lại chủ động tới gần đầu rắn bự, lấy một bình dịch dinh dưỡng ra đổ vào miệng rắn.

Đây là bình dịch mà Edgar mua cho cậu hôm chuyện mang thai bị bại lộ, kết quả tối đó liền sinh, căn bản chưa kịp dùng tới, nhưng cậu nếm thử một bình rồi, mùi vị rất ngon, dứt khoát đem tất cả những bình dịch nhỏ bằng ngón cái này giấu trong túi.

Vật này có dinh dưỡng, hiện tại cậu không nỡ ăn, dứt khoát đút cho Edgar.

Đút một bình, thấy Edgar thân thể to lớn, Thư Thư nghĩ một chút, lại đút thêm bình thứ hai, thứ ba...

Thư Thư uy Edgar dịch dinh dưỡng cho thai phụ, cảnh này Ian và Jones đều thấy được, dinh dưỡng cho thai phụ và thú nhân bị thương không giống nhau, trước kia bọn họ nhất định sẽ ngăn cản, nhưng giờ... Dù sao cũng có dinh dưỡng.

"Edgar, anh mau khỏe lên đi, con chúng ta lớn nhanh như vậy, nếu anh không mau khỏe lại, chắc không kịp lúc nó ra khỏi vỏ đâu." Thư Thư đưa tay sờ sờ đầu Edgar, thấp giọng nói.

Cậu thích Edgar, nhưng trước đây vô tâm vô tư, chưa bao giờ nghĩ sâu cái gì, mãi tới tận giờ khi Edgar đã bị thương nặng rồi mới phát hiện, cậu sẽ không thể chịu nổi một ngày mà vắng bóng Edgar ở bên.

Cậu muốn Edgar ngủ cùng cậu, chuẩn bị cho cậu các loại đồ ăn, nâng cậu trên lòng bàn tay mà cưng nựng... Thậm chí cậu chỉ cần có Edgar thôi.

Dịch dinh dưỡng chảy vào cuống họng Edgar, vậy mà Edgar một chút động tĩnh cũng không có... Sờ sờ đầu hắn, Thư Thư bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vết thương, thuận tiện lấy từng cục đá ghim vào da thịt hắn ra.

Mặt trời chậm rãi xuống núi, màn đêm kéo tới thật nhanh.

Ở sa mạc nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, ban ngày phơi nắng nóng khô người, nhưng tới đêm lại lạnh thấu xương.

Thư Thư và Edgar quá gấp rút nên không mang theo quần áo, trần trụi với nhau, Ian và Jones dù mặc đồ nhưng cũng rất mỏng, thậm chí chỉ đơn bạc một lớp – nhiệt độ ở hoàng cung luôn ỏn định, bọn họ đâu cần mặc nhiều?

Nhiệt độ xuống ngày một thấp, Jones và Ian sắp bị đông cứng rồi, nhất là Jones, y đem quần áo mình cho Thư Thư mặc, lúc này trên người quả thực vạt áo che người không đủ kín.

Jones luôn sống trong quân doanh, tố chất thân thể khá tốt, nhưng giờ cũng có chút không chịu nổi, Ian thấy vậy vội hỏi: "Cậu lấy quần áo của tôi đi."

Ian vừa nói vừa định cởi áo, lại bị Jones ngăn lại: "Không cần, chúng ta ôm nhau giữ ấm đi." Thân thể Ian vốn không khỏe, nói chuyện mà răng đánh lập cập vào nhau kia, y nào có thể để Ian cởi manh áo duy nhất cho mình được?

"Tôi cho thầy áo này." Thư Thư đột nhiên đứng dậy, lấy chăn mỏng duy nhất ra quấn cho Ian và Jones, lại cởi áo mình.

"Không cần đau, Thư Thư còn đang bị thương, hơn nữa cậu và hài tử không thể để đông cứng được." Jones vội nói, chăn kia vốn để bọc Thư Thư ôm trứng nằm bên người Edgar, giờ không có chăn và quần áo, chẳng phải Thư Thư sẽ bị đông lạnh luôn sao?

"Tôi không sao." Thư Thư nói, sau khi suy nghĩ một lát, cậu không cởi áo nữa, đem trứng bỏ vào ngực Ian, sau đó biến thành chuột đồng nhỏ xíu.

"Thư Thư!" Ian sợ hãi kêu lên, Thư Thư đột nhiên biến mất ngay trước mắt họ?

Jones cũng có chút không hiểu được, Thư Thư đâu rồi? Sao còn để lại quần áo?

Hai người bọn họ còn đang kinh ngạc, trong quần áo Thư Thư để lại, một chú chuột nhỏ đột nhiên chui ra.

Chuyện gì thế này? Nơi này sao bỗng dưng lại xuất hiện chuột nhỏ như vậy được?

Jones và Ian đều bị dọa sợ ngây người, chuyện sau đó còn khiến họ khiếp sợ hơn – chú chuột đồng nhỏ trước mắt, bỗng hóa thành Thư Thư.

"Chỉ cần biến thành chuột sẽ không sợ lạnh nữa." Thư Thư cười với Ian.

Ian và Jones đã cứng ngắc không chuyển động nổi nữa, Thư Thư không phải là một á thú nhân sao? Vì sao lại biến thành chuột đồng?

Cho nên mới nói, Thư Thư thực ra là thú nhân? Thú nhân chuột đồng?

Nếu là vậy, quả trứng trong ngực bọn họ phải lý giải sao đây? Thú nhân căn bản đâu thể sinh con?

Hai người bị gió thổi lạnh run, sắp đông cứng tới nơi, đúng lúc đó lại vì việc này mà quên cả cái lạnh.

"Hai người mặc quần áo tử tế rồi ôm nhau đi." Thư Thư nói, xong liền dặn thêm một câu: "Trứng phải ôm thật kỹ." Hiện giờ cậu hết linh lực rồi, biến thành chuột đồng xong là không điều chỉnh lớn nhỏ gì được, chỉ duy trì nguyên trạng được thôi.

Mầ hình thể cậu nguyên bản còn nhỏ hơn cả quá trứng, với vóc dáng ấy thì muốn ôm trứng cũng không nổi.

Dứt lời biến thành chuột đồng, sau đó chạy tới bên người Edgar, tìm một chỗ làm ổ.

Ian thẫn thờ gật đầu, Jones thẫn thờ mặc quần áo, sau đó hai người ôm trứng ở chính giữa, bọc kín chăn.

Tuy chăn hơi mỏng, nhưng dệt từ vải đặc thù, chắn gió chống lạnh tốt, trùm lên xong bọn họ đều thấy đỡ rét hơn rất nhiều.

"Chẳng trách lúc trước Edgar đem thú châu cho Thư Thư xong lại nói là mình làm mất thú châu rồi..." Ian không nhịn được nói, trước kia y vẫn cảm thấy con trai mình cứ quái quái thế nào, sinh lý khoa rõ ràng học rất tốt rồi, hóa ra lại là vì lo Thư Thư là thú nhân không thể sinh con.

"Phải đó." Jones cũng nói, hèn chi lúc trước Edgar và Thư Thư đều không chịu tin là Thư Thư mang thai... Thư Thư là thú nhân a!

"Phỏng chừng Thư Thư có chỗ nào đó khác với các thú nhân khác." Ian lại nói.

Jones gật đầu, lại bổ sung một câu: "Việc này chúng ta không thể để người khác biết được."

Ian cũng cho là vậy, gật đầu tán thành, sau đó có chút bất đắc dĩ: "Edgar thật là, đã tặng thú châu cho Thư Thư, vậy mà lại nói với bọn ta là..." Y không nói hết, chỉ là hơi than thở, con trai y mang thú châu tặng một thú nhân, là chấp nhận Thư Thư sao?

Trong lòng y có chút khó chịu, thế nhưng nghĩ tới thân thể thiếu mất mấy mảng lông, đầy rẫy vết thương của chuột nhỏ, lại cảm thấy cũng chẳng có gì.

Không cần biết Thư Thư đến cùng là sao, cậu ấy vẫn là bạn đời của Edgar, cũng đã sinh con cho Edgar rồi.

Nghĩ thế, Ian nhẹ nhàng vuốt ve quả trứng trong ngực mình.

Mới vừa trải qua một hồi sinh tử, trước kia đã rèn luyện qua, nào là con trai chết, con trai biến thành đọa thú, con trai không còn thú châu oanh tạc đủ điều, Ian lúc này lại bình tĩnh vô cùng, nhanh chóng chập nhận sự thật rằng bạn đời của con trai mình có lẽ cũng là thú nhân, thậm chí rất mau rơi vào mộng đẹp.

Jones cũng nhanh chóng chấp nhận chuyện này, nhưng hưng phấn quá đến mức khó ngủ.

Thư Thư thật thần kỳ, e là cậu thật sự có thể giúp một đọa thú nắm giữ thú hạch một lần nữa.

Dù không biết Renault còn sống hay không...

Nghĩ đến Renault, tính toán thời gian, Jones đột nhiên phát hiện ngày tiếp tế cho đọa thú tinh cầu đã qua rồi.

Tuy không biết Renault còn sống hay đã chết, đế quốc Thú Nhân hàng năm đều tiếp tế cho đọa thú tinh cầu, mang theo ít vật tư, Jones đều gửi cho Renault một phần đồ vật này nọ, thậm chí gửi kèm hình ảnh tư liệu của mình, hi vọng Renault ở nơi xa có thể nhìn thấy.

Năm nay đồ muốn gửi tới, y đã chuẩn bị sẵn ở Thiêm tư, nhưng đột ngột gặp phải Edgar, lại phát hiện đọa thú có thể khôi phục, y quên khuấy mất chuyện này, cùng Edgar trở về thủ đô tinh xong, dự định tự mình tới đọa thú tinh cầu một chuyến, lại càng quên đi.

30 năm trôi qua, Renault rất có thể đã biến mất, hình ảnh y gửi tới có lẽ chẳng có ý nghĩa gì, huống chi vì Edgar suýt thành đọa thú, năm này hoàng thất chu cấp đặc biệt nhiều, đồ y có gửi hay không cũng không quan trọng...

Cũng không biết nơi đây có cách đọa thú tinh cầu bao xa...

Jones nghĩ miên man đủ chuyện giữa mình và Renault, chậm rãi nhắm mắt ngủ mất.

Thư Thư rúc bên người Edgar, phát hiện hoàn cảnh tinh cầu này không tốt, nhưng linh khí lại dồi dào, tốc độ khôi phục linh lực của cậu nhanh lắm.

Mỗi lần khôi phục xong, Thư Thư sẽ ngay lập tức vận chuyển truyền cho Edgar, không giữ lại chút nào cho bản thân hết.

Vùi trong ngực Edgar, ngay sát cạnh trái tim, Thư Thư chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Giấc ngủ của Thư Thư không yên ổn lắm, nửa đêm bụng còn đau buộc phải tỉnh dậy.

Lúc tiêu hao linh lực trong khoang cứu sinh đã đau rồi, nhưng không nghiêm trọng như thế, lúc đó cả người đều ê ẩm, không để ý lắm, nhưng giờ...

Chuột nhỏ thu móng vuốt ôm bụng mình, khó chịu lăn qua lộn lại, linh lực mới khôi phục chút xíu đều trôi đi mất.

Thư Thư không muốn làm phiền người khác, thầm nghĩ đau một trận là hết, quả thực vậy, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ tiếp.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Thư Thư đã khôi phục tinh thần, linh lực trở lại, vốn định truyền cả cho Edgar, đột nhiên lại nhớ tới vụ đau bụng, lập tức dùng linh lực kiểm tra mình trước.


Vừa mới kiểm tra, Thư Thư ngây ngẩn cả người – cậu lại nổi nhọt rồi!

"Nhọt trong bụng tôi đang lớn dần, là sao vậy?" Thư Thư bị kinh sợ, mới đẻ trứng xong, còn chưa thân mật với Edgar đã xảy ra vụ bắt cóc, làm sao có thể mang thai nữa?

"Cái gì?" Ian và Jones đều sửng sốt, Thư Thư mới sinh hài tử được hơn một ngày, Jonathan đã trói bọn họ tới đây... Edgar không cầm thú tới độ đó chứ?

Ba người nhìn nhau không nói gì, ngay lúc đó, bên cạnh có tiếng động – Edgar bất động từ lúc rơi xuống đây, đang dần mở mắt.

CHƯƠNG 72: ĐỌA THÚ VƯƠNG RENAULT

Từ khi bò ra khỏi khoang cứu sinh, Edgar đã chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với cái chết.

Thân thể hắn mạnh mẽ phi thường, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là máu thịt, chống đỡ trong vũ trụ, thời gian ngắn còn tạm, chứ thời gian dài, chắc chắn sẽ không trụ nổi.

Nhưng hắn là thú nhân.

Hắn khi ấy không hề do dự bò ra ngoài, biến về nguyên hình quấn lấy bảo vệ khoang cứu sinh, làm vậy xong mới thấy an tâm phần nào.

Trong khoang cứu sinh có người quan trọng nhất đối với hắn, hắn nhất định phải bảo vệ nó an toàn.

Vũ trụ không có không khí, á thú nhân nếu lộ ra ngoài, không bao lâu sẽ mất mạng... Edgar chôn đầu xuống dưới cơ thể mình, không ngừng vận chuyển linh lực, chống đỡ đủ loại va chạm, để khoang cứu sinh không phải chịu bất kỳ hao tổn nào.

Phế tích phi thuyền đánh bay vảy của hắn, những hòn đá vỡ găm vào da thịt hắn, nhưng hắn không thể từ bỏ, vẫn vững vàng che chở khoang cứu sinh trong lòng mình.

Edgar không rõ đã trôi nổi giữa vũ trụ bao laaum chỉ biết là nhiều ngày sau mình vẫn chưa thể tỉnh lại.

Nhưng từ khe hở trong khoang cứu sinh dưới thân mà hắn đang bảo vệ, có một cánh tay duỗi ra, truyền linh lực cho hắn. Tới lúc này, hắn đột nhiên thức tỉnh, sau đó lại có động lực kiên trì.

Hắn nhất định phải bảo vệ người hắn yêu được an toàn.

'Thú hạch' hắn mới tu luyện chưa được bao lâu bị tiêu hao càng lúc càng nhỏ... Vụ tự bạo lần trước là bất đắc dĩ mà thôi, còn lần này là hắn cam tâm tình nguyện.

Vừa nhìn thấy viên tinh cầu có sinh mệnh kia, sức lực hắn cạn kiệt tới mức không còn thanh tỉnh nổi, ý nghĩ cuối cùng của hắn, là mang theo khoang cứu sinh mà đâm tới tinh cầu này.

Dù cho có phải chết, cũng phải đưa khoang cứu sinh tới được nơi an toàn.

Hắn cứ vậy triệt để mất đi ý thức.

Trong cơn hoảng hốt, hắn hình như nghe thấy giọng Thư Thư nói nhọt của cậu lại lớn rồi.

Nhọt gì chứ, đó là con của hắn! Là hài tử của hắn và Thư Thư! Không phải là nhọt đâu!

Tại sao lại lớn nữa? Tại sao lại nói là 'đang'?

Nhọt kia thế nào rồi?

Nếu hắn chết, liệu Thư Thư có sinh nhọt cho người khác không?

Ý thức của Edgar khôi phục được một lát, rồi lại nhanh chóng rơi vào hôn mê.

Thư Thư, Ian và Jones cứ vậy nhìn Edgar nhắm hai mắt lại, tiếp tục vô thanh vô tức như trước.

"Edgar tỉnh rồi!" Thư Thư vui sướng, nếu Edgar có thể tỉnh lại, tình hình sẽ dần tốt lên thôi!

Chỉ cần Edgar tỉnh lại, bọn họ sẽ cẩn thận sống tiếp! Edgar thật lợi hại a!

"Edgar nhất định không sao đâu." Ian cũng rất kích động, con trai y quả nhiên phúc lớn mệnh lớn, hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy mà vẫn sống sót!

Thư Thư và Ian đều vô cùng mừng rỡ, Jones cũng vậy, chỉ có điều y tỉnh táo hơn, nói với Thư Thư: "Thư Thư, cậu mới nãy nói gì? Nhọt của cậu... đang lớn?"

Thư Thư phục hồi tinh thần, gật gật đầu: "Phải a, viên nhọt kia lại lớn rồi, tức là mang bầu nữa sao? Nhưng mà..." Cậu và Edgar sinh con xong chưa làm gì hết, cậu còn muốn bắt Edgar sau này phải mang bao đây!

"Cái thằng này sao lại cầm thú thế chứ, con mới sinh xong kia mà!" Ian tức giận trừng Edgar đã bất tỉnh nhân sự, á thú nhân mới sinh hài tử, dù thế nào cũng phải kiêng cữ một tháng, dù cho Thư Thư có khôi phục tốt thế nào đi chăng nữa, Edgar cũng không thể làm bừa như vậy được!

"Thư Thư có chịu thương tổn gì không?" Jones hỏi.

"Hai người đừng trách Edgar." Thư Thư không thích người khác chỉ trích Edgar chút nào: "Tôi rất khỏe, chỉ có Edgar đang bị thương thôi."

"Thư Thư, mang thai liên tiếp không tốt cho cơ thể, con mới sinh xong mà nó đã làm con... Khụ khụ." Ian cảm thấy mấy lời này có chút khó nói.

Thư Thư đã phản ứng lại: "Con cũng đang lấy làm lạ đây, sinh hài tử xong, Edgar còn không chịu để con bính a..." Buổi tối hôm đó bận cuống cả lên, đương nhiên không rảnh làm ăn gì sất, hôm sau Edgar về rất muộn, cậu đã ngủ mất tiêu... Ngủ một đêm sáng hôm sau cậu dây dưa với Edgar mà hắn không chịu, nói là không muốn làm cậu bị thương mà.

Sau đó, Jonathan bắt cóc Ian và Jones, cậu và Edgar bám theo lên phi thuyền, lúc đó ở chung nhiều thật, nhưng căn bản không có tiếp xúc thân mật lần nào hết.

Một con rắn với một con chuột đồng thì có thể làm cái gì a!

Cái gì gọi là Edgar không chịu để cậu bính, lẽ nào con trai mình không phải bên chủ động? Để thú nhân làm mình thành như vậy cậu không ngại ngùng sao? Ian nhất thời câm nín.

Suy nghĩ một chút ý tứ của Thư Thư, Ian lại xoắn xuýt: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ không phải mang thai?"

"Giống hệt lúc trước..." Thư Thư lại nói: "Hẳn là mọc thêm quả trứng nữa."

Có lẽ nào?

Jones xoắn xuýt, nhìn Thư Thư một hồi, đột nhiên nói: "Phóng chừng Thư Thư mang bầu thật."

Ian và Thư Thư cùng nhìn sang Jones.

"Jones lại nói: "Dù là rắn hay chuột đồng, trong tư nhiên đều sinh một lần xong không giao phối nữa mà vẫn có thể sinh sản."

Jones mới nói dứt, Thư Thư cũng nhớ ra chuyện này.

Chuột cái vừa sinh xong một lứa, chẳng có chuột đực mà vẫn mang thai tiếp đó thôi.

Chỉ là, không phải chỉ có chuột cái mới có cái năng lực này sao? Cậu là đực mà?

Nghĩ tới mình lúc trước bụng mọc nhọt còn quấn lấy Edgar, Thư Thư liền thấy thực hối hận, rồi lúc sinh con còn triền miên với Edgar... Sắc mặt Thư Thư càng lúc càng trở nên đặc biệt đặc sắc.

Sớm biết vậy, lúc đấy đã không làm!

Hiện giờ Edgar cần rất nhiều linh lực mới có thể khỏe lại được, bụng cậu lại thêm một hài tử háu ăn...

Thư Thư có chút buồn bực, Ian và Jones thì vừa mừng vừa lo.

Thư Thư lại có thêm hài tử, hoàng thất có những 2 đứa cháu, đây là chuyện rất đáng vui mừng, nhưng giờ bọn họ lưu lác chốn này, tinh cầu nào đó mà cái tên còn không rõ, hài tử liệu có thể thuận lợi sinh ra và lớn lên chăng?

"Thư Thư, bọn ta đi xung quanh xem, cậu ở đây nghỉ ngơi đi." Jones kéo Ian đứng dậy, thuận tiện lấy quần áo mình lại đưa cho Thư Thư: "Mặc quần áo vào cho khỏi bị cháy nắng."

Thư Thư gật gật đầu, mặc xong, nhìn Jones và Ian rời đi.

Chỉ là chờ Jones đi xa, cậu cũng không nghỉ ngơi, mà là biến về nguyên hình, sau đó bắt đầu đào hầm cạnh một tảng đá lớn.

Chuột đồng tuy rất nhỏ, nhưng móng vuốt vung vẩy để lại từng đạo tàn ảnh, tốc độ đào hang cực kỳ nhanh.

Thư Thư không bao lâu sau đã đào được một cái hang vừa một người nằm xuống, đúng lúc đó, bụng cậu lại quặn đau.

Lúc mang thai quả trứng đầu tiên, ngoài tâm lý lo lắng thì không có bất kỳ khó chịu nào, lần này thì khác, bụng còn đau dữ dội.

Hẳn có nguyên nhân nào đó, lúc trước bản thân cậu thân thể rất tốt, linh lực sung túc, Edgar còn truyền linh lực hàng ngày, hài tử tất nhiên cũng phát triển rất nhanh, nhưng lần này...

Đứa nhỏ này đến quá bất ngờ, cậu căn bản còn chưa kịp chú ý nó, trên phi thuyền không quan tâm nó thì thôi, còn trôi nổi giữa vũ trụ, càng không giữ linh lực lại cho nó tí nào.

Nó buồn bực cũng phải thôi.

Thư Thư nằm dưới đáy hố nghỉ ngơi hồi lâu, mãi đến khi có sức, mới tiếp tục bò dậy, tiếp tục đào hầm.

Thư Thư rất vội vàng, rốt cuộc đào ra một cái hố không nhỏ, nhưng đáng tiếc muốn chứa Edgar thì chưa đủ.

Đại khái là tiêu hao nhiều linh lực quá, kim đan của cậu có chút bất ổn, nếu không có hồng ngọc kiểm soát, khéo khi đã giống như Edgar tu vi giảm sút biến lại về chuột đồng rồi... Hơn nữa bụng cậu thỉnh thoảng lại quặn thắt, Thư Thư căn bản không dám vận chuyển linh lực.

Đi đến bên người Edgar, không thể dùng linh lực trị liệu giúp Edgar, Thư Thư đành uy Edgar ăn vậy.

"Edgar, trong bụng em có thêm quả trứng, anh phải nhanh tỉnh lại nha, nếu không là không thể nhìn nó ra đời đâu." Thư Thư thì thầm bên tai Edgar, lúc này, Jones và Ian rốt cục đã trở lại.

Bọn họ mang về ít cỏ dại, mặc dù không có thứ cần nhất là nước, nhưng chí ít vẫn còn hi vọng.

"Trên tinh cầu này có sự sống. Bọn ta còn tìm được một chút thực vật, ngày mai đi xa chút xem xem, hẳn sẽ tìm được nguồn nước."

"Thư Thư, con đào hầm sao? Con bây giờ..." Ian thấy cái rãnh to kia, cau mày nhìn Thư Thư, Thư Thư hai ngày nay đã rất mệt mỏi, hẳn là còn chưa khỏe lại, tại sao còn cố đào hầm?

"Con không sao." Thư Thư tươi cười: "Nếu thật sự không chịu nổi nữa, con nhất định sẽ ngừng."

Ian nhìn Thư Thư, thở dài, lúc mới gặp Thư Thư, vẫn cảm thấy cậu có hơi yếu ớt, hiện tại đứa nhỏ này kiên cường như vậy, lại khiến y thương đến đau lòng.

"Lúc chưa gặp Edgar, con cũng vậy mà." Thư Thư lại nói, rừng sâu ở Thiêm tư tuy nhiều đồ ăn, nhưng không lo thiếu nước uống, ở đây nguy hiểm hơn nhiều, trước kia mới rơi xuông Thiêm tư cậu cũng gặp rất nhiều phiền phức, sau đó động vật hung dữ xung quanh đều biến mất, hẳn nhờ có Edgar ngầm hỗ trợ.

Ian càng thêm đau lòng.

Cái hầm Thư Thư đào ra giờ chưa đủ cho Edgar vào nằm, nên để cho Ian và Jones vào thì thích hợp hơn, đêm hôm đó, Ian và Jones ôm theo trứng nhỏ vào trong động nằm.

Thư Thư lại trải qua một đem lạnh giá, biến thành chuột đồng nằm bên người Edgar, thế nhưng mới vừa nằm xuống không lâu, Ian liền đi tới ôm lấy cậu, sau đó mang cậu vào hầm che chở trong ngực, khiến cậu không còn thấy lạnh chút nào nữa: "Con bây giờ phải nghỉ ngơi cho tốt, con có khỏe, Edgar mới hồi phục được, mới không xảy ra chuyện gì."

Ian ôm cậu vào ngực, Thư Thư cọ cọ, có hơi ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng không chống đỡ nổi mà rơi vào mộng đẹp.

Nhóm người bên này đã an tĩnh ngủ, bên kia, rất nhiều đọa thú đang chia nhau mồi ngon.

Sói trắng khổng lồ chọn lấy một con mồi ngon nhất, ung dung thong thả bắt đầu ăn, một con sói vàng đen nhìn nó một hồi, cọ tới, muốn liếm láp, nhưng không ngờ còn chưa đụng tới, sói trắng đột nhiên quay sang nó gào lên một tiếng thật to.

Con sói kia bị dọa sợ hết hồn, cong đuôi chạy mất, sói trắng tiếp tục ăn con mồi của mình.

Cách đó không xa, hai con hùng sư cũng ghé vào nhau nhấm nháp con mồi, bọn chúng vừa ăn, vừa thân mật, liếm đi vết máu bên mép nhau.

Sư tử lông nhạt nhìn động tĩnh bên sói trắng, khà khà hai tiếng: "Lão đại thiệt đúng là, có người chủ động tới gần cũng không chịu."

Bọn họ đều từng là thú nhân, trước kia khi chưa biến thành đọa thú đều thích á thú nhân, nhưng giờ không phải thành đọa thú cả rồi sao?

Thời kỳ động dục vô cùng thống khổ, sinh vật trên tinh cầu thì khủng bố, căn bản là sinh vật thời tiền sử, nhiều con mềm oặt, với tình hình đó, bọn họ chỉ có thể tìm đồng bọn bên người để phát tiết.

Có vài đọa thú ở cùng nhau lâu rồi, sẽ giống như bạn đời vậy, ngày càng thân mật, cũng có một vài con tình cờ làm một pháo...


Đương nhiên cũng có một nửa đọa thú không thể chấp nhận chuyện cùng là thú nhân mà phát sinh cái gì, trong đó bao gồm cả lão đại bọn chúng.

Đến kỳ động dục mà phải nhịn cũng không dễ dàng gì, có vài đọa thú tới lúc đó quả thực hận không thể đập đầu húc cây, thế mà lão đại nhịn được tới mấy thập niên? Lợi hại thật!

"Lão đại có á thú nhân mình yêu rồi." Sư tử sậm màu nói. Những đọa thú từng có á thú nhân sẽ không muốn làm chuyện có lỗi với người ấy.

"Lão đại còn chưa cho người ta thú châu mà, đã nhiều năm như vậy, á thú nhân kia phỏng chừng đã sớm thành bạn đời với người khác rồi ấy chứ."

"Trước kia hàng năm lão đại đều nhận được đồ người kia gửi tới." Sư tử sậm màu lại nói.

"Năm nay không phải chưa lấy được sao?" Sư tử nhạt màu cười trên sự đau khổ của người khác, lão đại đánh hắn nữa đi, báo ứng tới rồi đó!

Sư tử sậm màu nhìn bạn đời mình ăn nói linh tinh, đột nhiên cắn cổ hắn một cái, sau đó bò lên lưng nó, sư tử nhạt màu bất mãn rống lên – này không công bằng, phải đánh nhau trước đã! Nếu đánh chắc chắn hắn sẽ thắng!

Nhưng mà giờ có phản kháng cũng không kịp nữa rồi... Hừ hừ vài tiếng, sư tử nhạt màu chấp nhận số phận bị đè ở dưới.

Sói trắng giờ đã ăn xong, đột nhiên đứng lên, gào thét một tiếng.

"Mẹ kiếp, lão đại giở trò quỷ gì? Lại tuần tra phạm vi toàn cầu? Hiện giờ đồ ăn sung túc, không thể nằm một chỗ mà hưởng thụ được sao? Tại sao cứ phải tung tăng khắp nơi mới chịu?" Sư tử bị áp bất mãn, lão đại thất tình nên cố ý giày vò bọn hắn sao? Tuần tra vừa tốn sức lại còn phiền phức lắm a!

Bình thường thì còn nói là do đồ tiếp tế gửi ở nhiều chỗ khác nhau, cũng chỉ sai mấy người đi, không tới mức điều động nguyên đội a!

Sư tử phía trên nghe thấy, bất mãn cắn cổ hắn cái nữa, cái tên này còn dám nghi ngờ lão đại, muốn ăn đòn phải không?

CHƯƠNG 73: BẤT NGỜ GẶP GỠ

Mấy ngày kế tiếp, Jones và Ian sáng sớm đều xuất phát đi bốn phía thăm dò.

Bọn họ tìm được ít nước tiểu động vật, mang về, nhưng nước này đục trọc khả nghi, bọn họ không có dụng cụ lọc, cho nên không dám tùy tiện uống, chỉ sợ bên trong có tạp chất gây hại, cuối cùng nước này liền dứt khoát cho Edgar để lau người.

Khí hậu sa mạc quá khô hạn, Edgar là thú nhân hình rắn trên cạn nhưng thuộc giống loài ưa ẩm, mấy ngày nay bị phơi nắng suốt, không ổn lắm, có chút nước lau người sẽ giúp hắn dễ chịu hớn nhiều.

Thư Thư cắt một đoạn tay áo xuống, gấp gọn tỉ mỉ lau cho Edgar, chà chà, liền thấy chóp đuôi Edgar giật giật, cậu nhất thời tươi tỉnh hơn hẳn.

Thư Thư giúp Edgar lau rửa sơ qua, bên kia, Jones và Ian hai người ăn một chút đồ, đồng thời dọn dẹp xong cái động mà Thư Thư đào sẵn.

Thư Thư mấy ngày nay không ngừng đào bới, chỉ cần thân thể không có vấn đề, sẽ đào không ngơi tay, bây giờ động kia đã lớn lắm rồi, thậm chí đủ chứa Edgar, nên bọn dự định hôm nay sẽ mang Edgar vào đó.

Jones và Ian mấy ngày trước kiếm được ít thực vật che trên người Edgar cho khỏi nóng, phơi hai ngày, đám thực vật kia đã bị héo quắt, bọn họ rải dưới nền, hang động liền trở nên thoải mái hơn rất nhiều.

"Chúng ta mang Edgar vào thôi." Ian từ trong động chui ra, nói với Thư Thư.

Ian thân là hoàng hậu, tuy không phải mỹ nhân tuyệt sắc gì, chí ít da dẻ trước đây rất đẹp, nhưng qua mấy ngày nay, mặt y đều bị nắng thiêu đốt đỏ ửng muốn lột da, đôi môi khô tróc nứt nẻ, liếm một cái là thấy máu. Hiện tại bộ dáng này ai dám nói là hoàng hậu, mà Jones so với y còn thảm hơn, quần áo đem cho Thư Thư che đậy cơ thể, trên người bị cháy nắng đỏ hồng loang lổ.

So với hai người, Thư Thư trông có vẻ khá hơn một chút, vết thương trên người do linh lực không đủ nên chưa liền lại, nhưng ít ra ánh nắng mặt trời chưa đủ thiêu da cậu.

Nghe Ian nói, Thư Thư gật đầu đứng dậy, sau đó cùng Jones và Ian vác Edgar lên, lăn tới cửa hang.

Thư Thư hiện giờ căn bản không sử dụng được linh lực, Ian và Jones thì yếu đuối, không nhấc nổi Edgar, bọn họ chỉ có thể lăn thôi.

Sau một âm thanh quái dị, Edgar rốt cục bị lăn vào động, Ian và Jones ngồi thở phì phò, sau đó đứng dậy bảo Thư Thư: "Hôm nay bọn ta đi sang phía Bắc xem, Thư Thư, con ở lại đây trông Edgar và trứng nhỏ đi."

Thư Thư gật đầu, Edgar và trứng nhỏ đúng là phải có người coi mới được, cậu không thể cậy mạnh đi theo.

Thư Thư chui vào hang, Ian và Jones thì đội mũ rơm che nắng, sau đó vùi đầu đi tới phương Bắc.

Mấy ngày nay không ngày nào dám lười biếng, mỗi ngày đều phải tuần tra xung quanh, chân đi nhiều tới độ nổi mụn nước.

Ian mấy năm nay làm hoàng hậu chưa từng chịu khổ cực như vậy. Trước đó vài ngày, y đọc sách còn bất cẩn bị trang giấy làm đứt tay, Chris đã cầm tay y đau lòng nửa ngày, nhưng giờ...

Nhìn đôi chân thê thảm nổi mụn nước của mình, Ian cười khổ: "Dù gì cũng là nước, lãng phí quá a."

Bọn họ hiện giờ chỉ biết trông cậy vào nước trong hoa quả của Thư Thư, vẫn thiếu nước vô cùng, hiện tại nổi bọng nước, liệu có thiếu nước hơn không?

"Chờ khi nào về thủ đô tinh, ta nhất định phải ngâm trong bồn tắm nguyên ngày." Jones nói.

"Mụn nước đầy hết rồi, chắc là giờ ta xấu lắm a, nếu không bảo dưỡng cẩn thận, Chris sẽ ghét bỏ ta mất." Ian lại nói.

"Hắn dám ghét bỏ? Quất chết hắn!" Jones cười rộ lên, bọn họ nói chuyện để bầu không khí sôi nổi hơn một chút rồi thôi, bắt đầu đi nhanh về phía trước – lúc nói chuyện mới nhếch mép một cái là nước miếng bốc hơi mất tiêu rồi.

Phương hướng này đã đi thử một lần rồi, vì bên kia thấy có thực vật, hôm nay lại đi xem xem có thể tiến xa hơn không.

Vì thế hai người gấp rút tăng tốc, tới trưa đã đi xa hơn rất nhiều, còn nhìn thấy một loại thực vật giống với tiên nhân chưởng mọng nước.

Thực vật kia phát triển cao to, Jones mừng rỡ, muốn xem qua một chút, dùng kinh nghiệm của mình kiểm tra độc tính của nó, ngay lúc đó, Ian bên cạnh đột nhiên ngã xuống mặt đất.

"Ian!" Jones kêu lên một tiếng sợ hãi, nâng Ian dậy quan sát, liền biết Ian hẳn là say nắng rồi.

Ian chỉ là á thú nhân bình thường, mấy ngày nay vì không tìm được nguồn nước, nước uống còn ngày một ít đi, với tình hình này, say nắng là điều khó tránh khỏi, thậm chí có thể trụ được tới giờ mới ngã xuống đã là ý chí đủ kinh người.

Jones thấy bộ dáng Ian như vậy, lấy một quả mọng trong túi mà Thư Thư đưa, bóc vỏ, sau đó đút cho Ian, đắn đo một chút, dùng mũ rơm che mặt Ian lại, sau đó lấy mảnh vỡ khoang cứu sinh thay dao đi tới chỗ cây kia, cắt lấy một miếng trên thân nó.

Do bị cắt trên thân tí tách chảy nước ra, Jones đưa tay hứng lấy, không thấy tay có hiện tượng dị ứng gì, liền ngửi mùi nước.

Mùi cũng thơm, không tanh tưởi... Jones liền vòng quanh thân cây quan sát một lượt.

Tới khi thấy có vết tích từng bị động vật gặm nhấm, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lấy chút nước bỏ vào miệng.

Đầu lưỡi vẫn ổn, chưa bị gì, nếu vậy, dù loại cây này có độc tố cũng không tới mức gây hại ngay được.

Jones mừng rỡ cắt một miếng nhánh cây, sau đó mang tới xoa xoa lên thân thể Ian.

Nhiệt độ cơ thể Ian quá cao, hơi co giật, tình trạng dĩ nhiên khá tệ, Jones cắn răng, khoác tay đỡ Ian lên, đương nhiên không quên mang theo một khối nhánh cây lớn về.

Thực vật này tuy không ăn được, nhưng chí ít cũng có thể dùng để lau người cho Edgar.

Jones cũng chẳng cường tráng gì, đoạn đường này đi rất chậm, chờ tới khi về tới nơi thì trời đã tối mịt rồi.

"Hai người không sao chứ?" Thư Thư lo lắng.

"Ian say nắng." Jones đáp, đặt Ian xuống, kéo vào hang động.

Ban ngày nóng như đổ lửa, ban đêm lại lạnh thấu xương, Ian càng lúc càng kiệt sức. Ngoài say nắng ra, Jones còn phát hiện da chân y bị bỏng sâu, đã bắt đầu nhiễm trùng.

Jones là bác sĩ, nhưng ở đây không có thiết bị y tế, y căn bản cũng không có cách nào trị liệu giúp Ian, chỉ có thể tận lực bổ sung nước và đồ ăn.

Bởi vậy, đồ ăn Thư Thư mang tới đã ít lại thiếu, thậm chí không cầm cự được nổi mấy ngày nữa, may là loại cây Jones mang về Thư Thư đã xem qua, xác định ăn được – thân là một động vật hoang dã, ít nhất cũng có bản năng phân biệt cái nào ăn được cái nào không.

Có điều, tuy ăn được nhưng chưa chắc đã không bị gì... Ai biết trên tinh cầu này có nguyên tố vi lượng nào ảnh hưởng xấu tới cơ thể á thú nhân hay không?

Jones ôm Ian, ngủ sát bên Edgar một đem, sáng hôm sau lại lên đường, tình trạng bệnh của Ian vẫn chưa chuyển biến tốt lên, trái lại còn nghiêm trọng hơn trước.

Thấy vậy, Jones mím mím đôi môi khô khốc, nói với Thư Thư: "Ta lại đi lấy ít cây kia về, cậu ở lại chăm sóc bọn họ."

"Thầy, người đừng đi." Thư Thư nói, Jones một mình ra ngoài nhỡ say nắng cũng không ai biết mà đưa về kịp!

"Ian chưa thể khỏe lại ngay được, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết." Jones nói.

"Vậy tôi đi cùng thầy." Thư Thư lại nói: "Hang động này tìm ít đồ che lại là được."

"Không, để bọn họ ở đây rất nguy hiểm, hơn nữa cậu lại đau bụng, đừng tưởng bọn ta không biết." Jones nói: "Con trai cậu chưa ổn định, nếu phơi nắng sẽ sảy mất, ngay cả cậu khéo khi cũng mất mạng đó."

Sắc mặt Thư Thư hơi thay đổi, Jones lại nói: "Cho ta ít hoa quả, ta là bác sĩ, sẽ không để bản thân gặp chuyện đâu."

Thư Thư suy nghĩ một chút, đến cùng vẫn đồng ý, đồng thời đem chỗ hoa quả nhiều nước còn lại cho Jones.

Jones ăn một miếng, còn lại bỏ vào túi mang đi, lượm hai miếng vảy đã tróc khỏi người Edgar, lúc này mới xuất phát.

Jones là người có kinh nghiệm sinh tồn ngoài hoang dã, biết thú hoang đáng sợ cỡ nào, chính bởi vậy, mấy ngày nay mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang theo vảy của Edgar bên người, để trên người mình có mùi của thú nhân mạnh mẽ, khiến kẻ săn mồi không dám xuống tay.

Rời khỏi hang động xong, dọc theo con đường hôm qua, Jones hướng tới chỗ cái cây kia.

Đã biết đường, hôm nay đi nhanh hơn, thẳng tới đích sớm hơn dự kiến.

Dọc đường không dám ăn trái cây Thư Thư đưa cho, cắt thịt quả mới thấy mọng nước, chỉ cảm thấy cổ họng khô khát kinh khủng, muốn nuốt một ngụm, lại phát hiện miệng vẫn khô khốc, nước đã bay hơi đâu hết rồi?

Jones suy nghĩ một chút, đến cùng vẫn không nhịn được, uống một hớp nhỏ nước trên cây.

Y đã chờ một hồi, cũng chẳng thấy chỗ nào khó chịu, đang muốn uống thêm miếng nữa, nhưng ai dè đột nhiên từ phía sau thân cây, một con sư tử cực lớn bước tới.

"Rống!" Sư tử hống một tiếng, đánh tới chỗ Jones, Jones kinh hô, tại sao lại có một con sư tử núp sau cây rồi công kích y? Y lại bị con sư tử một nhát kìm chặt.

Cái miệng to đùng của sư tử cắn tới, Jones đã coi như chính mình chắc chắn phải chết, không ngờ chẳng cảm nhận được đau đớn gì, hóa ra sư tử tuy là cắn, nhưng không cắn chết y, chỉ ngậm vào miệng chạy đi, giống như là ngậm sư tử con vậy.

Jones thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, cũng ngay lúc đó, y đột nhiên phát hiện con sư tử này có gì không đúng lắm.

Không phải sư tử bình thường, chuyện này... Trông như một thú nhân!

Jones lúc đầu sợ chết khiếp, sau lại thành vui mừng – trên tinh cầu này thậm chí có cả thú nhân! Thật tốt quá rồi!

"Ngươi... Ngươi là thú nhân!" Jones nắm lấy túm lông bên mép sư tử, cơ hồ mừng phát khóc.

Đang ngậm Jones chính là sư tử nhạt màu Bruno kia, bị Jones túm lấy lông bên mép, hơi khó chịu, không nhịn được muốn vẩy ra, nhưng nghĩ tới đây chỉ là một á thú nhân, vẩy cái chết tươi, lại nhịn xuống, gật đầu.

Jones dù không còn nhỏ tuổi, xưa nay trầm ổn, nhưng trong tuyệt vọng lại thấy một đường sinh cơ thì không khỏi kích động, nước mắt tuôn trào: "Ngươi thả ta xuống dưới, ta có lời muốn nói với ngươi."

Jones muốn nói chuyện với thú nhân này tử tế, Bruno lại chẳng hứng thú tí nào, ngậm lấy Jones nhanh chân chạy đi, thậm chí liếc nhìn Jones treo trên miệng mình cúi gập nửa người cứ thấy hay hay.

Kỳ thực hắn đâu còn là thú nhân, thành đọa thú rồi, hiện giờ phải tha á thú nhân này về ổ chơi đã!


Á thú nhân này rõ nhát gan, chờ chút nữa nhìn thấy nhiều đọa thú như thế nhất định sẽ bị hù chết! Ha ha!

Lúc Bruno biến thành đọa thú thì chưa lớn lắm, bị người hại, khi ấy thấp thỏm lo âu, kết quả mẫu phụ còn kinh hoảng hơn, thậm chí nhìn hắn lộ vẻ mặt sợ hãi, ghét bỏ hắn... Hắn bị đưa tới đọa thú tinh cầu, mẫu phụ chưa từng đi thăm, hắn càng ghét á thú nhân, hiện tại tất nhiên chẳng thèm nghe lời Jones nói.

Jones phát hiện điểm này, vui sướng lúc trước biến mất không còn tăm hơi, nhất thời hoảng hốt.

Tên thú nhân này, không có ý tốt?

Viên tinh cầu này nguyên thủy như vậy, phỏng chừng không phải nơi đế quốc Thú Nhân phê duyệt để sinh sống, nếu đã vậy, liệu có phải bị tinh đạo hay tội phạm xuống lén chiếm cứ hay không?

Nếu như rơi vào tay tinh đạo... Tinh đạo thiếu thốn nhất là á thú nhân, bọn họ e là sẽ phải chịu đối xử cực kỳ tàn ác!

Nếu là thú nhân muốn sinh sống an ổn bên á thú nhân, sẽ phải cùng á thú nhân bồi dưỡng tình cảm, sau đó kết hôn trao thú châu, nhưng có vài thú nhân lại không như vậy!

Coi như á thú nhân đã ăn thú châu của người khác, tinh đạo cũng mặc, ngược lại còn như thể thoải mái phát tiết dục vọng mà chà đạp.

Dọc đường hoang vu vô cùng, con sư tử này trên người không có máy truyền tin, Jones càng thêm sợ hãi, lập tức kịch liệt giằng co: "Mau thả ra! Biết ta là ai không? Bạn đời của ta rất cường đại, nếu như người thương tổn tới ta, nhất định sẽ chết thảm đó!"

Bruno nghe Jones nói xong, khẽ xì một tiếng, hắn có ngửi thấy mùi thú nhân rất mạnh trên người Jones, nhưng thế thì đã sao? Tới đọa thú tinh cầu rồi, thú nhân kia có mạnh mẽ cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lời thôi!

Hơn nữa thú nhân kia dù có mạnh mẽ, khẳng định cũng không sánh được với lão đại bọn hắn, lão đại trước đây là Đại tướng quân của đế quốc, thú nhân 9 sao đấy nha!

Ngậm Jones đang liên tục giãy dụa, Bruno thẳng một đường tới chỗ bọn hắn đóng quân dựng trại để tuần tra, nhìn thấy sói trắng xa xa đang nhàm chán nằm nhoài trên tảng đá xong, hắn nhẹ nhàng chạy tới, đồng thời đắc ý phát ra tiếng kêu ô ô.

"Lão đại xem nè! Tôi mang về một á thú nhân đấy!" Bruno hưng phấn cực kỳ, đọa thú xung quanh đều nhìn lại.

Một đám thú nhân! Một đám thú nhân trên người tràn ngập khí tức ham sát phạt!

Jones đánh một quyền lên mắt Bruno: "Thả ta ra! Nếu không bạn đời của ta nhất định sẽ giết các ngươi!"

Sói trắng đang nằm nhoài trên tảng đá đột nhiên nghe thấy tiếng người, theo bản năng nhìn lại.

Tác giả có lời muốn nói:

Sư tử: Lão đại lão đại, xem tôi bắt cho anh một á thú nhân về nè!

Jones: Khốn nạn, bạn đời của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Sói trắng... Sói trắng một tát đánh bay sư tử đi.

CHƯƠNG 74: HÙNG SƯ XUI XẺO

Nhóm đọa thú này từ lúc tới đọa thú tinh cầu, chưa từng gặp á thú nhân nào, thậm chí cả thú nhân cũng chưa thấy qua – hàng năm đế quốc đều cho người mang đồ tiếp tế tới một nơi cố định, nhưng không giao lưu với bọn hắn bao giờ.

Bruno giờ đột nhiên mang về một á thú nhân, tất nhiên sẽ khiến người khác phải chú ý, tuy á thú nhân này bị phơi nắng đỏ đỏ hồng hồng, mặt thì khô khốc nứt nẻ sắp không nhận ra bộ dáng, nhưng tốt xấu gì cũng là một á thú nhân a!

Nơi này có nhiều đọa thú dù không phải thú nhân nữa nhưng vẫn một lòng yêu thích á thú nhân, bây giờ người đang sờ sờ ngay trước mắt, nhất thời không chịu nổi, thậm chí có một đọa thú trực tiếp phát tình, chạy tới chỗ Jones đang còn trong miệng Bruno.

Tuy bọn họ đều còn cất giữ phần ký ức nào đó của thú nhân, nhưng không khác thú hoang là mấy, động vật ngoài thiên nhiên giao phối điên cuồng cỡ nào, bọn họ cũng gần như vậy, khó mà liên tưởng được tới dáng vẻ một thú nhân.

Thấy đọa thú kia tự dưng đỏ mắt chạy tới, Bruno bị dọa giật mình, tên này hắn biết, lúc động dục vô cùng cuồng bạo, lực sát thương kinh người, thậm chí để giảm bớt khó chịu còn đập đá chảy máu đầu... Tên điên này hắn ứng phó không nổi đâu!

Đến giờ Bruno có chút hối hận vì đã tùy tiện đem á thú nhân này về, á thú nhân rõ là phiền phức mà!

May mà có lão đại ở đây, nhất định sẽ có cách!

Bruno quay sang tìm sói trắng đang úp sấp trên tảng đá, lại đột nhiên phát hiện trên đó trống trơn, giật mình thêm lần nữa, sau đó nghe thấy tiếng rống bên tai, đọa thú động dục mới nãy đột nhiên lao về phía này đã bị sói trắng đánh bay ra ngoài! Sau đó còn vồ tới cắn cho đọa thú kia một cái.

Nếu là bình thường, đọa thú này chẳng dám khiêu khích sói trắng đâu, dù sao sói trắng quá mạnh, dù không có thú hạch cũng đủ kinh người, nhưng kỳ động dục khiến nó không còn tỉnh táo nữa, bị sói trắng tấn công xong còn lật người cắn lại sói kia.

Hai đọa thú chiến đấu loạn cả lên, còn Jones bên cạnh thì đã bị dọa ngây người.

Lúc đọa thú kia lao về phía y, y đã có một dự cảm không lành.

Mấy năm nay luôn nghiên cứu thú nhân và đọa thú, y đã hết sức quen thuộc với tình cảnh này, tự khắc nhận ra kia không phải thú nhân, mà là đọa thú.

Thú nhân khi không cần chiến đấu sẽ không ở trạng thái thú hình, dù sao hình người cũng tiện hơn, nơi này tất cả đều giữ thú hình...

Bọn chúng... Không còn là thú nhân nữa, là đọa thú!

Jones nghĩ tới đây, trong lòng càng kinh hãi, nhiều đọa thú như vậy, nếu rời vào tay bọn chúng, còn mạng mà rời đi sao?

Y cũng không dám giãy dụa, sợ làm bọn chúng chú ý, nhưng không ngờ ngay lúc này, một con sói trắng đột nhiên nhảy qua, vọt tới con đọa thú không biết điều kia.

Sói trắng...

Jones ngây ngốc nhìn con sói kia, y đã xem qua rất nhiều thú hình, nhưng sói trắng trước mắt, tuyệt đối là con sói quen thuộc nhất với y.

Bruno nhìn bộ dạng ngơ ngác của Jones, bật cười một tiếng thả Jones xuống đất, vẫy vẫy đuôi: Ha ha, á thú nhân này choáng váng rồi đi? Đáng đời! Dám giật râu mép của ta, hù chết ngươi!

Nghĩ thế, Bruno dùng đuôi quất Jones một cái...

Kỳ thực cái quất đuôi này chưa dùng nhiều lực lắm, nhưng da dẻ trên người Jones đều đã bị phơi nắng nứt nẻ rồi, bị đánh như thế, lập tức có chỗ bị trầy da, chảy máu.

Nhưng Jones không để tâm tới vết thương của mình, chỉ nhìn chòng chọc vào sói trắng kia.

Đó là Renault? Renault mà y đã 30 năm không gặp? Y đang nằm mơ sao? Không, đây không phải mộng... Nếu vậy, xung quanh lại có nhiều đọa thú vây xem... Nơi này là đọa thú tinh cầu?

Jones mới nghĩ tới đây, trận chiến giữa sói trắng và đọa thú kia đã kết thúc, sói trắng rống một tiếng, vọt tới bên này.

Jones lần này lại không chút sợ sệt, ngược lại hơi nghênh đón sói trắng tới bên mình, chuẩn bị cho sau đó dùng hắn đầu cọ lên mình, kết quả...

Sói trắng cứ thế lướt qua y, đánh Bruno bên cạnh, dùng hai chân trước hạ gục Bruno, sau đó cắn tới.

Mới nãy nghe tiếng người, giống như giọng Jones, Renault chỉ cho là mình nghe nhầm, dù sao đế quốc cũng không để á thú nhân tới đây đâu, nhưng sau khi nhìn sang... Không phải ảo giác, kia thật sự là Jones!

Tuy cả người bị phơi nắng đỏ như tôm, còn nhem nhuốc bụi bặm, nhưng đó là Jones, sao hắn không nhận ra được cơ chứ!

Jones trên người không có áo, chỉ có quần, bị Bruno ngậm lên miệng, còn nói đã có bạn đời... Renault nhất thời bối rối, ngay lúc đó lại phát hiện có đọa thú lao tới phía Jones.

Đầu óc chưa kịp phản ứng đã xông ra ngoài, đánh cho đọa thú kia một trận, xong xuôi lén liếc mắt nhìn Jones, sau đó thấy Bruno vung đuôi đánh Jones, hại y chảy máu.

Tên này thiếu đòn mà!

Renault xử lý tên đọa thú kia xong, không chút nghĩ ngợi vọt tới chỗ Bruno.

"Lão đại! Làm gì vậy a!" Bruno bị Renault không hiểu ra làm sao, rống lên, kịch liệt giãy dụa.

Renault bỏ ngoài tai, thậm chí trực tiếp cắn rách da hắn.

"Rống!" Bruno rống lớn một tiếng, đau réo lên không ngừng: "Lão đại anh điên rồi, sao lại đánh tôi?"

Renault không thèm nói chuyện, trong lòng hắn đang loạn cả lên, căn bản không biết nên nói cái gì, chỉ muốn đánh cho Bruno ngu ngốc một trận, Bruno thấy bộ dạng hung ác của hắn, biết xin tha vô ích, chỉ còn thể vừa đánh vừa cầu cứu bạn đời: "Kiệt Tây! Cứu mạng!"

Sư tử sậm màu ngoảnh mặt làm ngơ.

Nếu là trước đây, bạn đời bị lão đại đánh, đó coi như là lỗi của bạn đời, hai người bọn họ gộp lại cũng không phải đối thủ của lão đại, nhưng Kiệt Tây vẫn sẽ lên hỗ trợ, giúp đỡ ngăn cản công kích.

Nhưng giờ... Ha ha, Bruno kia lại ngậm một á thú nhân mặc độc một chiếc quần cộc trở về!

Á thú nhân khi nãy đã giãy dụa liên tục trong miệng Bruno, trên người dính đầy mùi của Bruno rồi, trên người Bruno cũng dính đầy mùi á thú nhân.. Lúc mới về còn hí ha hí hửng nữa chứ.

Kiệt Tây mặc kệ hắn luôn, nhìn sang bên cạnh – lão đại ra tay có chừng mực, không đến nỗi cắn chết Bruno được đâu.

Renault đúng là có chừng mực, quật ngã Bruno xong, dây dưa một lát rồi thả ra, sau đó nhìn về phía Jones.

Hắn còn muốn chạy tới nói chuyện với Jones, nhưng hiện tại nói không nên lời, hơn nữa 30 năm không gặp, có khi Jones đã sớm có bạn đời rồi...

Ngửi một cái, Renault liền thấy có hai mùi thú nhân.

Một cái thì rất đáng sợ, từ mùi này có thể đoán được người kia còn mạnh hơn cả hắn... Jones xuất sắc như vậy, không có hắn quả nhiên vẫn có thể tìm được người tốt hơn.

Còn một cái nữa... Đó là của Bruno, Bruno vừa ngậm Jones trong miệng, mùi của nó dính đầy từng bộ vị trên người Jones, thân thể trần truồng của y còn bị hàm răng của Bruno làm trầy da đầy rẫy vết thương.

Renault nhìn Jones một hồi, hắn biết Jones đã nhận ra mình, nhưng hắn không dám tới gần y...

"Lão đại sao lại đánh tôi?" Bruno từ dưới đất bò dậy, oan ức cực kỳ, ngay lúc đó, Renault mới đánh hắn te tua đột nhiên xoay người lại, đập hắn.

"Lão đại!" Bruno nhìn Renault không dám tin, đã đánh một trận rồi, sao lại tới nữa.

Renault đương nhiên còn chưa đánh đủ, Bruno, cái tên này suýt chút nữa làm Jones tổn thương, quả thực không thể tha thứ.

Jones thấy Renault lại đánh con sư tử kia, đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa rơi nước mắt.

Renault còn sống, còn nhớ tới y.

Trong lòng hắn vui sướng khó nói thành lời, nước mắt càng không ngừng được.

Renault lại quật nga Bruno lần nữa, quay đầu lại phát hiện Jones đang khóc đàng kia.

Jones vẫn luôn rất kiên cường, trừ lần đó hắn biến thành đọa thú xong chưa từng khóc bao giờ, giờ lại khóc... Renault sốt ruột không thôi, đá văng Bruno, sau đó cẩn thận từng tí một tới gần Jones.

Hắn muốn liếm đi nước mắt và vết máu trên người Jones, muốn kéo Jones vào lòng bảo vệ, chỉ là nếu làm vậy, bạn đời của Jones nhất định sẽ rất tức giận, nói không chừng còn trút giận lên người Jones.

Bây giờ hắn chỉ là một đọa thú, không thể cho Jones được hạnh phúc, nếu đã vậy, hắn càng không thể phá hoại hạnh phúc của Jones!

Renault lo lắng xoay quanh người Jones, vừa muốn tới gần Jones rồi lại không dám.

Đọa thú xung quanh nào đã thấy bộ dáng này của lão đại? Nhất thời ai nấy cho là mình hoa mắt rồi, qua hồi lâu sau đột nhiên nghĩ – đây là á thú nhân trong lòng lão đại chăng?

Có thể bọn hắn là đọa thú, hình thể không cân xứng với á thú nhân, coi trọng á thú nhân cũng vô ích, hơn nữa một á thú nhân không đời nào lại đi coi trọng một đọa thú, còn chẳng bị dọa khóc thét ấy chớ.

Đám đọa thú có chút thương cảm cho Renault, sau đó thấy á thú nhân kia lau nước mắt, nhìn về phía lão đại bọn họ.

Lão đại bọn họ... bị á thú nhân nhìn một cái hóa đá luôn, cái đuôi phía sau chẳng biết vì sao đột nhiên vẫy vẫy, lông đuôi trắng muốt lay động đặc biệt đẹp đẽ.

Đọa thú xung quanh quả thực muốn phát điên, lão đại mau tỉnh lại đi, anh không phải chó con a! Chúng tôi theo anh nhiều năm như thế còn chưa từng thấy anh động đuôi, giờ mới thấy á thú nhân cái liền vẫy đuôi vui mừng như thế là sao?

"Lão đại phát xuân?" Bruno đến bên Kiệt Tây, kinh ngạc nhìn sói trắng trước mắt: "Vẫy đuôi thế kia, hoa cúc lộ hết rồi."

Kiệt Tây vỗ đầu hắn một phát – cái tên này còn muốn chết sao?

Bruno lần này gặp may, Renault không nghe thấy hắn, bởi vì Jones đột nhiên ôm lấy Renault.

Đuôi Renault nhất thời vẫy còn mừng hơn, đọa thú lại một phen kinh sợ. Bọn họ mới thấy gì đó? Bọn họ thấy một á thú nhân nhào vào lòng lão đại, nguyện ý dâng hiến!

Mị lực lão đại mạnh vậy sao, thành đọa thú rồi còn hấp dẫn á thú nhân được? Bọn họ có thể lĩnh giáo chút được không?

Đọa thú này kia đều kinh ngạc, liền thấy lão đại khom người nằm trên mặt đất, để tiện cho á thú nhân kia ôm mình, trong mắt còn đong đầy yêu thương.

Đây là, nhất kiến chung tình? Lão đại bọn họ quên á thú nhân trong lòng thương nhớ nhiều năm kia rồi sao? Á thú nhân kia tuy là năm nay không tặng đồ, nhưng có thể nhớ đến nhau nhiều năm như vậy cũng đã coi như tình thâm nghĩa trọng rồi.

"Renault..." Jones nắm lây hai bên tai sói trắng, đem nước mắt mình xoa xoa lên lông nó.

Renault nghĩ đến bộ lông trắng muốt bảo bối, rồi lại tùy ý Jones làm loạn một hồi, sau đó chôn đầu bên hông Jones, ngửi ngửi.

Thế mà mùi hai thú nhân lại quấy nhiễu không thôi, Bruno thì kệ, chứ thú nhân kia thì thực hận không thể tìm đối phương đánh một trận thống khoái.

Mùi này, hình như quen quen... Đây không phải là có chút tương tự với Chris sao?

Một thú nhân hình rắn thật mạnh mẽ... Trong hoàng thất, nhưng không phải của Chris, Chris đã có vợ rồi...

Renault ngửi lại lần nữa, đột nhiên phát hiện nơi dày đặc nhất là từ túi bên hông Jones... Thừa dịp Jones khóc đến lợi hại, hắn dùng móng vuốt xé cái túi kia ra.

Đọa thú vây xem: Lão đại muốn làm gì, chẳng lẽ cái quần còn sót lại cũng không tha? Như vậy không hay lắm đâu.

Còn nữa, á thú nhân sao lại biết tên lão đại, quen biết? Đám đọa thú đột nhiên nghĩ tới cái gì.


Khi Jones không để ý, đọa thú xung quanh đều thấy được, Renault lấy cái vảy trong túi hoa quả của Jones ra.

Hóa ra chỉ là vảy!

Renault nhất thời cực kỳ hưng phấn, hắn vứt cái vảy đi, đầu lưỡi liếm lên người Jones, từ đầu tới chân, quả thực hận không thể nuốt Jones vào bụng.

"Buông ra, nghe em nói đã!" Jones bị liếm không thoải mái lắm, nói ngay.

Renault ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, vừa vẫy đuôi vừa nhìn Jones.

"Lần này em bất cẩn rơi xuống nơi này, vốn cũng đã muốn tới tìm anh, anh không sao thật tốt quá, em còn tưởng rằng nhiều năm như vậy rồi, anh.." Jones kích động nhìn Renault, quan sát hắn từ trên xuống dưới nhiều lần, sau đó đột nhiên phát hiện một chân Renault đã giẫm cho mấy trái cây mà chính mình cũng không nỡ ăn dập nát hết cả...

"Trái cây của em!" Jones phẫn nộ, y khát khô cả cổ còn không nỡ ăn!

"Kia... Á thú nhân kia, chính là người lão đại luôn nhớ mãi không quên?" Bruno và nhóm đọa thú đột nhiên phản ứng lại.

Nghĩ tới á thú nhân đã từng nói bạn đời của y rất cường đại, chính mình lại bắt nạt y, Bruno nhất thời hận không có cái hố để chôn mình.

Hắn còn muốn nhờ lão đại thu thập á thú nhân này làm bạn đời... Á thú nhân này là bạn đời của lão đại a!

Hắn chết chắc rồi!

CHƯƠNG 75: ĐỌA THÚ VUI MỪNG

"Anh đạp nát trái cây của em?" Jones nhìn móng vuốt Renault còn dính quả cây, giận không có chỗ trút, đưa tay tóm chặt tai Renault.

Renault cúi đầu, ô ô kêu lên, đuôi cùng không lắc nữa, tiu nghỉu xuống, tỏ vẻ nhận sai. Mới nãy giẫm nát đám trái cây còn thấy sảng khoái biết bao, bây giờ...

Mùi trái cây này, hắn nhận ra được, là đặc sản ở tinh cầu nọ, sản lượng cực ít, cho nên bây giờ muốn đền cho Jones cũng không biết kiếm đâu ra...

Renault tội nghiệp nhìn Jones, phát hiện tư thế túm tai này làm cho hai viên tiểu đậu đậu vừa vặn ngay tầm nhìn, liền không nhịn được lè lưỡi liếm một cái.

Liếm xong lại đơ ra, chỉ sợ Jones giận hắn.

Jones quả nhiên giận thật, kéo tai hắn còn dùng sức hơn, Renault lại không dám động đậy, để yên cho Jones nhéo nhéo tai mình xả giận – á thú nhân có mấy sức đâu, đối với thú hình của bọn hắn thì không đáng chú ý.

Đang nghĩ thế, Renault đột nhiên thấy Jones ngã lên người mình.

Theo bản năng hắn đưa chân đỡ được Jones, sau đó phát hiện y đã hôn mê bất tỉnh.

Jones nhắm mắt mới thấy cả người đều bị cháy nắng, trông cực kỳ gầy, hiện tại hôn mê bất tỉnh, Renault nhất thời cuống cả lên, tru lên từng đợt.

Đọa thú không có cách nào nói được tiếng người, nhưng bọn họ tiếp xúc lâu cũng có thể giao lưu được, Renault đang nhờ Kiệt Tây tới xem cho Jones.

Kiệt Tây trước khi biến thành đọa thú là mọt bác sĩ, bọn hắn nếu có đau đầu nhức nách gì cũng nhờ Kiệt Tây xem giúp.

Hùng sư tên Kiệt Tây tới nhìn á thú nhân đang được lão đại đỡ lấy, căn bản chỉ thấy mỗi gương mặt.

May là hắn không có ý định nhìn lung tung gì... Kiệt Tây nhìn sơ qua rồi phán: "Lão đại, người ta thiếu nước nên say nắng rồi."

Á thú nhân da thịt nứt nẻ, chắc chắn thiếu nước, còn té xỉu, nói không chừng là vì kinh hách quá độ, mà cái này khỏi nói, đỡ cho Bruno lại phải chịu đòn.

"Mau mang nước tới!" Renault lên tiếng, sau đó mới nhớ ra trên người mình cũng có nước, bọn họ thường uống một loại nước trái cây, lập tức vội vã láy từ trong nút áo không gian ra, dùng móng vuốt châm một lỗ nhỏ, nâng đầu Jones lên rót cho y.

Nước trái cây trong veo theo lỗ nhỏ chảy vào trong miệng Jones, y theo bản năng nuốt xuống, một ít nước hơi trào ra ngoài.

Renault thè lưỡi liếm sạch sành sanh, sau đó lẳng lặng nhìn Jones.

Đọa thú chung quanh cũng nín thở chờ á thú nhân tỉnh lại, hơi hơi hâm mộ. Lúc trước á thú nhân hàng năm gửi đồ tới cho lão đại đã đáng hâm mộ rồi, năm nay người kia không gửi tới, bọn họ có chút thất vọng lẫn mất mát.

Nhưng bây giờ... Đồ thì người kia không gửi tới, nhưng đích thân tới tận đây rồi!

Lão đại may mắn thật, sao á thú nhân này lại để lão đại tìm thấy chứ?

Hâm mộ qua đi, cả đám bắt đầu ghen tị với Renault.

Renault vẫn còn đang lo cho Jones, thấy y không tỉnh, lại trừng Kiệt Tây: "Sao em ấy còn chưa tỉnh?"

"Nhất định phải nhẫn nại." Kiệt Tây nói.

"Đúng đó, cũng không biết khát bao lâu rồi, lúc tôi bắt hắn còn đang thấy anh ta đang chiết nước từ thân cây." Bruno nói, những cây kia đúng là trữ rất nhiều nước, nhưng đọa thú uống nhiều sẽ đau bụng, chớ nói chi là á thú nhân...

Jones luôn vô cùng cẩn thận, nếu không phải bất đắc dĩ thì chắc chắn không ăn bậy thứ chưa rõ thành phần, sợ là quá khát nước... Renault thấy tim mình thắt lại đau đớn, đồng thời cảm thấy tên Bruno lải nhải bên tai thật chướng mắt – cái tên này biết rõ nước trên thân cây kia uống có hại, tại sao thấy Jones mà không ngăn cản?

Renault lại đập Bruno.

Bruno ăn đau, ủy khuất cực kỳ - tại sao lại đánh nữa?

Cũng may Renault giờ không còn tâm trí đâu để ý tới hắn nữa, đập xong một cái liền quay lại coi sóc Jones.

"Lão đại, á thú nhân này không chừng có người đi cùng, có cần chúng tôi đi xem không?" Kiệt Tây nói.

Renault cũng nghĩ tới điều này, nếu Jones chỉ có một mình thì không thể tới đây được, có lẽ còn người đồng hành... Những người kia ra sao rồ? Làm sao lại để á thú nhân đi lang thang một mình? Thật vô trách nhiệm!

Renault đứng lên, lấy trong nút áo không gian ra mấy phiến lá lớn lúc trước kiếm được, bọc Jones lại, sau đó nhấc y lên, lỗ mũi hừ hừ một tiếng: "Đi!"

Mũi đọa thú đều rất thính, lần theo mùi của Jones về chỗ ở là chuyện quá đơn giản.

Renault mang theo đại quân đọa thú, cứ vậy hướng tới chỗ Thư Thư mà đi.

Thư Thư dùng áo Jones để lại quấn lấy trứng nhỏ, nhìn sang Ian, rồi nhìn Edgar.

Ian vẫn chưa hạ sốt, cậu chỉ có thể không ngừng lau người cho y để hạ thân nhiệt, còn Edgar...

Edgar mới mở mắt một lần, nhưng rồi nhanh chóng nhắm lại, hẳn là không còn sức để mở mắt nữa.

Đồ uống và trái cây không còn nhiều, tiếp theo nên làm gì đây? Thư Thư không khỏi lo lắng, nhưng có lo cũng vô ích, trước mắt chưa thể tìm ra biện pháp gì.

Điều đáng mừng duy nhất đó là tình trạng Edgar đã khá lên, không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, cho nên cậu cũng có thể yên tâm tu luyện nội đan, tiện thể chăm sóc cho trứng nhỏ trong người.

Dĩ nhiên không thể cho nó nhiều linh lực như quả thứ nhất, nhưng cho một chút cũng không phải không thể.

Thư Thư ngồi xuống, bắt đầu nỗ lực hấp thu linh lực trong không khí để tu luyện, ngay lúc này, cậu đột nhiên cảm giác được mặt đất dưới chân bị chấn động.

Chuyện này... Có một đàn ngựa, hay là một đàn trâu bò gì đó chạy tới đây sao?

Thư Thư không tập trung tu luyện được, nhanh chóng chạy tới cửa động, ngó ra ngoài.

Trâu bò đâu ra, đó là một đám thú dữ! Sư tử hổ báo voi lớn cá sấu diều hâu đủ cả, dẫn đầu là một con sói to đùng đùng!

Thư Thư suýt chút nữa biến thành chuột chạy bán sống bán chết, nhưng cậu trốn được, Edgar và Ian lại chạy không thoát!

Ôm lấy trứng nhỏ trong lồng ngực, nhét vào miệng, Thư Thư cắn răng bò ra khỏi động, khí thế hùng hổ rồi lại run lẩy bẩy nhìn đám thú dữ đang ầm ầm lao tới.

Renault tới càng gần hang động, mùi thú nhân cường đại lúc trước thấy trên người Jones càng rõ hơn.

Renault rất mạnh, khi ngửi thấy mùi Edgar cũng không hề sợ hãi, ngược lại khiêu khích ham muốn chiến đấu của hắn, nhưng mùi vị tên thú nhân trước mắt này lại khiến hắn cảm thấy dường như đối thủ không ngang hàng với mình.

Bước chân hắn chậm lại, đọa thú phía sau cũng chậm theo, bọn họ nhìn thấy từ trong hang động, một á thú nhân bước ra.

Lại một á thú nhân! Đám đọa thú mắt sáng cả lên.

Có Renault ở đó nên bọn chúng không dám giở trò gì, nhưng đó là á thú nhân a, bất kể thế nào, thả ngay trước mắt chúng như thế cũng cứ thấy khoan khoái cả người ý.

Renault dừng bước, rống lên một tiếng, đọa thú phía sau đồng loạt dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Lo rằng sẽ hù đến á thú nhân, Renault ngậm Jones một mình tiến lên phía trước, nhưng hắn vừa tới gần Thư Thư liền ngửi thấy mùi thú nhân nồng nặc trên người cậu.

Trên người Jones có mùi này là do mang theo vảy, chỉ là bên ngoài, á thú nhân trước mắt này lại đậm mùi toàn thân như thế... Hiển nhiên đây mới là bạn đời của thú nhân kia đi.

Renault có thiện cảm với á thú nhân này liền, phát hiện thân thể cậu run rẩy không ngừng xong, hắn dừng cách đối phương 3m, sau đó thả Jones được bọc kỹ xuống, mở lớp lá gói, Jones bên trong lộ ra ngoài.

"Jones!" Thư Thư lo lắng kêu lên, càng run dữ dội – con sói kia đã làm gì?

Phát hiện á thú nhân này có quen Jones, Renault liền biết mình tìm đúng người rồi, tuy là bất mãn á thú nhân để Jones một mình ra ngoài, nhưng cân nhắc thấy rằng đây là bạn bè của y, chưa thất lễ chỗ nào.

Duỗi móng vuốt, Renault viết lên mặt đất: "Cậu là bạn của Jones?"

"Ngươi biết viết chữ!" Vui mừng kêu lên, quên cả sợ hãi – sói biết viết chữ, mở linh trí rồi a!

Không, có cái gì sai sai rồi, chuyện này... E là giống Edgar hồi trước, đọa thú sao?

Thư Thư nhất thời mừng rỡ: "Ngươi là đọa thú?"

"..." Nhìn thấy đọa thú mừng tới vậy sao? Renault có chút không đỡ được, viết tiếp: "Ta là đọa thú, tên Renault, Jones có từng nhắc tới ta chưa?" Móng vuốt hắn vẫn luôn rất vững vàng, mà viết tới khúc này lại hơi run run.

Jones tuy là vẫn nhớ hắn, nhưng chắc không kể cho ai đâu nhỉ? Hắn chỉ là đọa thú thôi mà.

"Có nhắc! Tôi biết ông, ông là người Jones yêu, Jones nhờ tôi tới trị bệnh cho ông đó!" Thư Thư đợi con sói kia viết xuống xong liền nói như vậy, tạm yên tâm. Mới nãy còn tưởng sắp bị ăn thịt tới nơi, hóa ra là lão nhà Jones chạy tới tìm!

Mình có bệnh sao? Renault đầu đầy hỏi chấm, tuy biến thành đọa thú, nhưng thân thể bây giờ khỏe lắm, tuyệt đối không có bệnh nha.

"Jones bị sao vậy? Say nắng?" Thư Thư không sợ Renault nữa, đi tới bên Jones, phát hiện hô hấp đều đặn xong, càng yên tâm là Renault không có ác ý.

"Em ấy đột nhiên ngất xỉu." Renault tiếp tục viết.

"Hóa ra là vậy, Jones không sao là tốt rồi.." Thư Thư giật giật khóe mắt, sau đó đầy mong đợi nhìn về phía Renault: "Ông có nước không?" Bọn họ đều sắp chết khát hết rồi, Edgar và Ian đều thiếu nước kia! Renault khổ người lớn thế kia, hẳn sống trên sa mạc mỗi ngày đều phải uống rất nhiều nước, nếu vậy hẳn là mang theo người chứ.

Renault gật đầu, lấy ra mấy loại trái cây, còn có bình nước rất lớn, bên trong chứa đầy nước. Đế quốc Thú Nhân năm nào cũng cấp nước, đóng gói kỹ, bọn họ không bình bình lon lon, lọ này dùng để chứa dịch dinh dưỡng.

Thư Thư nhìn bình nước kia nét mặt rạng rỡ, ôm lấy, cảm động nhìn Renault: "Cảm ơn ông, ông đúng là người tốt! Tôi nhất định sẽ giúp ông chữa trị thú hạch!"

Renault còn đang viết cách dùng trái cây, nghe Thư Thư nói xong thì run chân, chữ trên đất nhất thời rối loạn. Hắn không dám tin nhìn Thư Thư, cứ nghĩ chắc mình nghe nhầm.

Thư Thư lúc này đọc được chữ hắn, biết trái cây kia ăn được, bên trong nhiều nước, lập tức nở nụ cười: "Hóa ra trái cây kia giống quả dừa a!"

"Cậu mới nói gì?" Renault viết câu hỏi.

"Tôi nói quả dừa, là loại quả có vỏ cứng, bên trong có nước..." Thư Thư giải thích.

"Không phải cái đó, cái trước nữa, cậu nói chữa trị thú hạch cho ta?" Renault hỏi.

Thư Thư gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi đã đồng ý với thầy Jones rồi, nhưng tôi đang có bầu, tính đợi thêm ít nữa mới gặp ông, ai dè chưa gì đã chạm mặt."

"Cậu chữa được thú hạch?" Renault viết xiêu xiêu vẹo vẹo, từng nét đều dùng sức. Tuy gặp được Jones, thật vui sướng khi thấy Jones tới tìm mình, nhưng Renault không dám hi vọng xa vời mình lại có thể ở bên y.

Jones là á thú nhân, hắn là đọa thú, bọn họ căn bản không có tương lai... Lúc trước, Renault chỉ muốn bầu bạn với Jones một lát, như vậy dù Jones có rời đi, hắn cũng có thể lại chống đỡ thêm 30 năm.

Hắn thậm chí nghĩ, lần này Jones tới tìm mình, nói không chừng là để xem mình sống có tốt không, sau đó triệt để buông tay... Mà quả thật hắn cũng đâu thể khiến Jones phải vướng bận cả đời.

Nhưng giờ... Á thú nhân này nói cậu ấy có thể chữa được thú hạch?

"Lẽ ra có khả năng, tôi chưa nắm chắc, nghiên cứu của tôi và Jones còn chưa có kết quả đây." Thư Thư nói: "Nhưng mà Edgar đã thử và thành công rồi, cho nên chắc ông cũng thế đó."

Renault hóa đá, Thư Thư không rảnh để ý hắn, Edgar và Ian còn chờ cậu chăm sóc kia.

Kiệt Tây chậm rãi tới gần Renault: "Lão đại, chúng ta vừa rồi không nghe lầm chứ?"

"Ngươi cũng nghe thấy?" Renault quay qua.

Kiệt Tây gật gật đầu, Renault nhìn đám đọa thú phía sau, phát hiện mặt đứa nào cũng dại ra – bọn họ tuy không tới gần Thư Thư, nhưng với khoảng cách ngắn thế, cậu nói gì đều nghe thấy hết.

Trong lòng bọn họ đều mừng như điên, Renault thậm chí kích động muốn nhảy cẫng lên, đương nhiên hắn cũng không có làm vậy, chỉ là cho Bruno đang mon men tới gần một cái bạt tai.

Hùng sư Bruno nằm trên đất không dám nhúc nhích, bộ dáng mặc người đánh chửi, trong lòng lại muốn khóc – ta lại chọc đến ai a?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận