Huyền Án

“Hai người có biết vì sao Tần Khải lại muốn tìm quyển sách kia không?” Hồ Lợi Dân suy nghĩ một chút nói.

“Chuyện này vốn muốn hỏi ông, chúng tôi cho rằng là có quan hệ bí mật gì đó với quyển sách đó”.

“Tôi nghĩ là không thể nào, quyển sách kia..”. Hồ Lợi Dân tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, nói tiếp: “Quyển sách kia mặc dù là cổ thư nhưng trên thị trường không phải chỉ có duy nhất một cuốn này, hơn nữa theo như lời hai người nói, điều Tần Khải vốn không thể không làm được”.

Lê Ngạn gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy điểm này rất kỳ hoặc, lẽ ra trong tay Nam Hồng không có bản gốc thì Tần Khải đâu cần, nhưng hắn vẫn kiên trì tìm Nam Hồng, điều này nói rõ, Tần Khải chưa chắc cần thứ đó từ Nam Hồng, nhưng nhà ông có, mặc dù trên thị trường lưu nhiều bản nhưng chỉ có một loại mới phù hợp với yêu cầu của hắn, đây là giải thích tại sao có quan hệ với ông”.

“Thật sự tôi cảm thấy rất kỳ quái”.

“Sau khi vào công ty Tần Khải biểu hiện thế nào?”

“Trong công ty tôi hắn chỉ là một viên chức nhỏ, tôi cũng không để ý cho lắm, trong công việc hắn ở dưới sự quản lý của người khác, tôi làm sao có thể biết rõ?” Hồ Lợi Dân cười nói.

Vậy ông có thể cho chúng tôi biết, người nào tương đối hiểu rõ hắn?”

“Để tôi hỏi thư ký”.

Hồ Lợi Dân gọi điện thoại, sau đó cho Lê Ngạn cùng Nhược Nạp một cái tên”.

“Hai người có thể đi hỏi người này, tôi nghĩ anh ta là người trực tiếp phụ trách Tần Khải, hai ngườ có thể hỏi được gì đó”.

“Chúng tôi sẽ đi”.

“Chuyện Nam Hồng xin giúp đỡ, nhìn ra cô là bạn tốt của nó, nếu có việc gì cần tôi giúp xin cứ nói, tôi sẽ không bàng quan, dù gì nó cũng là con gái tôi. Có lẽ tôi đã già nhưng vẫn chưa hồ đồ đâu”.

“Anh thấy sao?” rời Hồ gia, Nhược Nạp hỏi.

“Tôi cảm thấy ông ta không nói dối”.

“Ý anh là?”

“Tôi không nhìn ra có điểm gì khả nghi”.

“Vậy ông ta trong sạch sao?” Nhược Nạp hỏi.

“Dĩ nhiên, chúng ta yêu cầu chỉ là tin tức liên quan tới Nam Hồng”.

“Lại nói nếu như trong lòng ông ta có quỷ kế, đối với chúng ta chỉ sợ sớm có đề phòng, điều này cũng rất khó cho chúng ta thấy được suy nghĩ chân thực của ông ta”.

“Ít nhất tôi cảm thấy tình cảm của ông ta với Nam Hồng không phải là giả”.

“Ai biết, tôi cảm thấy ông ta đang trốn tránh trách nhiệm của bản thân, để bại lộ chuyện xấu của mình trước mặt con gái, điều này đã có thể coi đây không phải một người cha tốt.:

“Bất kể trong chuyện này ông ta có vai trò gì, chuyện hôm nay chúng ta nói nhất định làm ông ta dao động, nếu như ông ta có liên quan trong đó, nhất định sẽ liên lạc với Tất Diêu, thậm chí tiến hình trợ giúp với Tất Diêu, ông tay không thể để vật kia rơi vào tay chúng ta, nếu như ông ta không có liên quan gì tới chuyện này, như vậy ông ta nên suy nghĩ thật kỹ tột cùng có người nào xung quanh mình đang giở trò, không cho phép bản thân chịu tội thay kẻ khác, bị làm vũ khí sử dụng”.

“Dù sao tôi cảm thấy ông ta không hề trong sạch, công ty có chuyện đại sự như vậy mà ông ta không biết, có thể sao? Chúng ta nên làm gì tiếp?”

“Đi tìm người này”.

Lê Ngạn chỉ cái tên Hồ Lợi Dân đưa cho.

Phương Hải Dương là quản lý bộ phận tiêu thụ, công tác ở công ty RB đã gần mười năm, năm nay 38 tuổi, người cao to trắng trẻo, trên mặt bày ra nụ cười nghề nghiệp khiêm tốn nhưng trong trong mắt lóe lên sự không khéo của thương nhân.

“Thư ký Tiếu đã nói trước cho tôi, có gì cần tôi hỗ trợ sao?”

“Muốn hỏi thăm anh một chút về chuyện Tần Khải”.

“Tần Khải hả, là một thanh niên cơ trí, chịu khó, đi theo tôi được gần hai năm rồi”.

“Cậu ta vào công ty thế nào?”

“Cái này tôi không rõ lắm, phía trên nói đưa vào một người trẻ tuổi, tôi liền tìm một chỗ còn trống cho cậu ta ngồi vào, những chuyện khác tôi không biết, cũng không muốn biết, tôi chỉ làm chuyện bản thân phải làm ở vị trí của mình”. Phương Hải Dương cười nói.

“Bình thường Tần Khải chịu trách nhiệm nghiệp vụ gì?”

“Chạy tiêu thụ, cũng giống như tất cả những người trẻ tuổi mới vào nghê, chạy tiêu thụ cả nước, không có ai nói rằng cậu ta được hưởng đãi ngộ đặc biệt”.

“Cậu ta là người thế nào?”

“Táo bạo, hiện giờ người trẻ tuổi luôn nghĩ một bước lên trời, cũng thông minh, có chút thủ đoạn, nhưng là cũng làm ra một ít chuyện không hay”.

“Là sao?”

“Không phải là tôi nói xấu sau lưng, tiểu tử Tần Khải này có chút tự kiêu, hay hỏi thăm những chuyện không phù hợp với thân phận mình, thích lấy lòng cấp trên, cả ngày thần thần bí bí, không biết đang làm gì”.

“Nghe nói quan hệ giữa cậu ta và cháu trai Vương Dược của tổng giám đố không tệ?”

“Đúng vậy, không tệ, cả ngày đi theo bên cạnh Vương Dượng, nói khó nghe thì giống như là người hầu, thật ra người mới vào nghề có cơ hội tốt hoàn toàn có thể dựa vào chính bản thân mà cố gắng tiến lên, cần gì phải làm như vậy để người ta coi thường”.

“Gần đây thế nào, Tần Khải đi đâu anh biết không?”

“Nói thật, chạy tiêu thụ không thể an an ổn ổn một địa phương quá dài, Tần Khải lại không phải loại người an phận, thời gian ở công ty không nhiều, căn bản cậu ta hạy tới những thành phố phía Bắc, nhưng kỳ lạ là thời gian ngắn gần đây tôi không liên lạc được với cậu ta, ước chừng khoảng hai tuần lễ, vẫn chưa báo cáo tình hình tiêu thụ tháng trước, trước kia cậu ta rất quan trọng chuyện này, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Anh cảm thấy cậu ta có thể xảy ra chuyện gì?” Lê Ngạn hỏi.

“Không, không, làm sao tôi biết được, tôi chỉ cảm thấy là cậu ta hành động rất khó đoán”. Phương Hải Dương xua tay nói.

“Nếu có tin tức gì của cậu ta xin liên lạc gấp với chúng tôi được không?”

“Được, được, không có vấn đề”.

Lê Ngạn cùng Nhược Nạp đi rồi, Phương Hải Dương tựa hồ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Người này rất khéo, biết đưa đẩy”.

“Đây chỉ là biện pháp sinh tồn trong xã hội này thôi”.

“Ban đầu hắn nói bản thân chỉ làm tốt việc của mình, sự tình khác hắn không biết cũng không muốn biết, nhưng về sau những lời giải thích về Tần Khải của hắn không đơn giản, nếu như không muốn biết, cần gì chú ý người khác đang làm cái gì”.

“Lời nói hôm nay của hắn quả thật trước sau mâu thuẫn, tôi nghĩ là có thể có người bày mưu đặt kế, cho nên mặc dù hắn cố tình nói không biết nhưng kỳ thực đã lộ sơ hở”.

“Là Hồ Lợi Dân?”

“Tôi không biết”.

“Vậy chuyện hắn nói có thể tin không?”

“Mặc dù là cố ý nhưng cũng không thể nói hắn nói là hoàn toàn dối trá, nhìn vẻ mặt, tiếng nói cùng động tác của bàn tay thì xác định hắn không hoàn toàn nói dối, có điều có điểm không bình thường, hơn nữa ở sau lưng có người bày mưu đjăt kế nên hắn cần tăng thêm giọng nói để biểu đạt hiệu quả khiến chúng ta cảm giác có mâu thuẫn, Hiện tại nếu như người sau lưng kia muốn ìm người chịu tội thay, Tần Khải mất tích chính là một sự lựa chọn rất tốt, tôi cảm thấy tình hình hiện tại của Tần Khải không hay chút nào”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui