Kề Bên Sói



Hôm đó, Chiếu Dã xuống tầng thì nhìn thấy Di Di. Dáng người nhỏ nhắn của cô núp sau chiếc rương lớn, lộ ra vẻ sợ hãi. 

 

Vốn dĩ anh định ra ngoài mua bữa tối, tại sao lại quay đầu lại? 

 

Có lẽ bởi vì anh đã ăn bánh quy và bánh ngọt mà cô đưa. 

 

Hoặc là anh nhìn thấy rất nhiều hành lý chất đống của cô ở dưới tầng. 

 

Hoặc là anh bỗng nhớ tới ánh mắt rụt rè như chú nai con bị hoảng sợ của cô. 

 

Tóm lại, anh đã quay đầu lại. 

 

Anh giúp cô chuyển những đồ đạc còn sót lại, cô cũng rất thân thiện tặng anh đồ ăn vặt mới. 

 

Anh vốn cho rằng hành động bộc phát giúp đỡ người khác đến đây là kết thúc nhưng trước khi rời đi, anh lại nhìn thấy cục lông trắng như tuyết sau lưng cô. 

 

Một chú thỏ. 

 

Sinh vật nhỏ yếu như vậy cũng có thể biến thành người sao? 

 

Anh lại nhìn thêm vài lần nữa. 

 

Một cục nhỏ nhắn, ngắn ngủn như một đám mây, lên xuống liên tục theo động tác của chiếc mông nhỏ đang cong lên. 

 

Không biết nên hình dung cảm nhận của anh lúc đó như thế nào, giống như bị ngôi sao rơi trúng tim, núi lửa hàng ngàn năm tuôn trào nham thạch. 

 

Cô thật đáng yêu. 

 

Anh thử tưởng tưởng cảm giác tay khẽ chạm vào cục bông đó, chắc hẳn rất mềm mại, sinh động và mạng theo cả hơi ấm nữa. 

 

Mặc dù Chiếu Dã không được xem là người lương thiện, nhưng anh cũng chưa từng làm chuyện xấu tội ác tày trời bao giờ. Nhưng giờ phút này, anh lại nảy sinh ý đồ xấu. 

 

Mấy ngày sau đó, anh bận bịu thi đấu không ngừng nghỉ. Đêm khuya anh ra ngoài thì cô đang ngủ say, ban ngày anh trở về thì cô lại đi làm, quả thật là cửa đối diện cũng không gặp nhau lấy một lần. 

 

Xa cách cô bao nhiêu anh lại càng nhung nhớ cô bấy nhiêu, ngay cả khi đấm bốc, đi ngủ, trong đầu anh cũng đều là hình bóng của cô lướt qua. 

 

Ánh mắt, mái tóc, chiếc đuôi của cô… 

 

Chiếu Dã biết đó chính là cô, cho dù anh chỉ gặp cô một lần. 

 

-

 

Lúc này, Jack đã đổi mục tiêu theo dõi, cả ngày theo dõi Di Di. Anh ta muốn nhìn xem người con gái mà nhà vô địch quyền anh thích là người như thế nào. 

 

Buổi sáng, cô ra ngoài mua đồ ăn sáng ven đường, đến phường nấu nướng rồi cũng không đi ra ngoài nữa. 

 

Jack đứng muốn tê chân ở gần phường nấu nướng, trong lòng chửi rủa không ngừng: “Người gì thế này, nhạt nhẽo quá đi mất!” 

 

Lúc Jack đang mơ màng buồn ngủ thì thấy một thanh niên nhẹ nhàng vác hai chiếc túi khoan khoái đi vào phường nấu nướng. 

 

Không lâu sau, Di Di đi từ trong phòng ra đón tiếp, hai người vừa nói vừa cười, trò chuyện với nhau rất vui vẻ. 

 

Trong nháy mắt, Jack tỉnh táo lại. 

 

Anh ta dỏng tai lên nhưng không nghe rõ cuộc đối thoại, cười khanh khách rồi giả vờ đẩy cửa tiệm, quang minh chính đại mà nghe lén. 

 

“... Di Di, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, tôi vẫn nên nói lời xin lỗi với chị. Chuyện lần trước là do tôi quá lỗ mãng, hy vọng chị có thể tha thứ cho tôi.” 

 

“... Không biết chị có đồng ý cho tôi một cơ hội hay không? Để tôi mời chị ăn cơm nhé.” 

 

Di Di liếc thấy Jack chạy vào trong tiệm, ngay cả lời của Triết Triết cũng không nghe lọt, cô chỉ nghe được hai chữ cuối cùng: “Ăn cơm? Không cần ăn cơm đâu… cậu còn phải đi học, tôi phải đi làm nên cũng khá bận.” 

 

Triết Triết buồn bã cụp mắt xuống, trên khuôn mặt trong sáng đầy vẻ hối hận rồi ngước ánh mắt tràn ngập sự mất mát lên. 

 

Cậu ta nở một nụ cười nhưng không dịu dàng như ánh mặt trời bằng lần đầu gặp nữa mà mang theo chút khổ tâm: “... Được, tôi biết rồi.” 

 

Tiểu Khả thấy không đành lòng, trước đây Triết Triết thường xuyên chăm lo cửa tiệm cho các cô, luôn kiên trì tìm Di Di, cậu ta cũng sẽ đưa bạn thân tới mua đồ. Mỗi lần cậu ta đều cười tủm tỉm chào hỏi cô ấy rồi hỏi một câu ‘Di Di có ở đây không?’. Có lúc Di Di không ở đây, cậu ta sẽ nói chuyện với cô ấy, khen cô ấy xinh xắn, kể cho cô ấy nghe những chuyện thú vị ở trường học. 

 

Bản thân Tiểu Khả cũng không hiểu, cô ấy thấy trong ánh mắt cậu ta lúc nào cũng tràn đầy sự ái mộ. 

 

“Chị Di Di, ngày mai em có thể trông tiệm, chị đi ăn cơm với cậu ấy đi…” 

 

Jack đứng ở trong góc đưa lưng về phía bọn họ, anh ta nghe được câu này thì phấn khích siết chặt bánh mì trong tay, ổ bánh mì bông xốp suýt chút đã biến thành một miếng bánh dẹt. 

 

Di Di thoáng kinh ngạc, Tiểu Khả là nhân loại mà cô thân thiết và hiểu rõ nhất, cô liếc mắt nhìn biểu cảm của Tiểu Khả đã biết cô ấy nghĩ cái gì. Khóe mắt cô liếc nhìn Triết Triết, từ khi nào mà Tiểu Khả lại đối xử với cậu ta… 

 

“Thật sao, Tiểu Khả, sẽ không vất vả cho cô chứ.” Triết Triết mong đợi nhìn chằm chằm vào Tiểu Khả. 

 

Di Di: “Tiểu Khả, tháng này em cũng chưa được nghỉ ngơi. Thế này đi, chị cho em nghỉ ba ngày, lương trả như bình thường, em em ra ngoài thả lỏng chút đi.” 

 

“... Em?” Tiểu Khả chỉ mình. 

 

“Ừm.” Di Di lại nói với Triết Triết: “Triết Triết, Tiểu Khả vẫn luôn làm việc rất chăm chỉ, tôi không nghĩ đến việc em ấy sẽ mệt như thế, để em ấy nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” 

 

Triết Triết cười cứng ngắc, cậu ta hiểu ý của Di Di. 

 

“... Được. Vậy lần sau khi nào rảnh tôi lại mời chị ăn cơm, chị tới nhà tôi sẽ nấu cho chị, chúng ta là hàng xóm mà.” 

 

Jack vừa nhìn theo bóng lưng Triết Triết đi ra cửa vừa cầm bánh mì đã thành bánh dẹt thanh toán, ánh mắt anh ta dò xét nhìn Di Di cười khanh khách. 

 

Không đợi Di Di hỏi, Jack trả tiền xong thì kích động chạy đi như bay. Anh ta phải nói tin tức chấn động này cho Chiếu Dã đầu tiên. 

 

Ha! Ha! Ha! Người con gái của quyền vương lại đội mũ xanh cho quyền vương!

 

Ha! Ha! Ha! Người con gái của quyền vương lại đi tới nhà của người đàn ông khác ăn cơm!

 

Ha! Ha! Ha! Còn là một sinh viên trẻ trung, càng kích thích hơn rồi! 

 

Hàng xóm! Cậu ta là hàng xóm của cô! Vậy thì rõ ràng bọn họ đã có qua lại rồi, không biết Chiếu Dã mà biết sẽ có biểu cảm gì. 

 

Anh ta rất mong chờ. 

 

Lần này anh ta nhất định sẽ hạ gục anh từ trong lòng, Jack đã có thể tưởng tượng anh ta nói cho Chiếu Dã rắc rối của Di Di trên sàn đấu, Chiếu Dã sẽ điên cuồng mà lộ ra sơ hở, bị anh ta đè trên đất. 

 

Jack gần như chạy như điên về khu Kim Hoa, Chiếu Dã đã nghỉ giải đấu một tháng, anh như xuất quỷ nhập thần, cũng không biết có thể gặp được không. 

 

Trời không phụ lòng người, Jack vừa vào cổng lớn tiểu khu đã gặp Chiếu Dã đi vứt rác ở trước mặt. Mặt anh không cảm xúc, cực kỳ lạnh lùng, không biết lát nữa anh có thể chịu đựng được không. 

 

“ZY!” Jack không khách khí mà khoác vai với Chiếu Dã lại bị anh chê bai hất tay ra. Jack cũng không thèm để ý: “Anh đoán xem, hôm nay tôi gặp ai?” 

 

Chiếu Dã đi thẳng tới phía thùng rác, làm Jack phát điên. 

 

Jack nhắm mắt chạy theo Chiếu Dã, giọng điệu láu cá: “Cô bạn gái nhỏ kia của anh…” 

 

Chiếu Dã bước chậm lại. 

 

Đúng rồi, chính là như vậy! Trong lòng Jack cười hả hê, trên mặt lại làm ra vẻ đứng đắn: “Cô ấy ở cùng với một tiểu thịt tươi, trẻ hơn anh, đẹp trai hơn anh.” 

 

Jack thêm mắm dặm muối, phóng đại từ đầu tới cuối lời nói của Triết Triết lên mười lần, thành công nhìn thấy sắc mặt lạnh lẽo của Chiếu Dã. 

 

Chiếu Dã vứt rác xong, Jack vẫn đang kể đến phản ứng của Di Di, vui vẻ nhảy nhót như thế nào, trai tài gái sắc với Triết Triết như thế nào, chặt chém mọi người ra sao… 

 

Chiếu Dã nhìn từ trên xuống rồi bóp lấy cổ anh ta, thân hình vạm vỡ bắp thịt như Jack cũng không giãy giụa được khỏi bàn tay bóp chặt của Chiếu Dã. 

 

Anh ta thấy tia sắc lạnh trong mắt Chiếu Dã, sự khác nhau ở bất kỳ một trận đấu tàn khốc nào là lưỡi dao ẩn trong lớp tuyết trắng, là họng súng nồng đậm trong đêm tối, là quyền khống chế tuyệt đối của cấp trên với cấp dưới. 

 

Chiếu Dã híp mắt, gằn từng chữ: “Anh dám theo dõi cô ấy?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui