Nam Cung Tiêu cả đời nam chinh bắc chiến, có việc gì khiến hắn hối hận nhất? Có phải là tin tưởng người không nên tin?
Một buổi sáng thức giấc, hắn bỗng thấy cực kì khó chịu. Hôm qua thế mà hắn lại ngủ quên? Nhìn xuống dưới, chăn gối đã gấp gọn. Hôm nay chủ nhật, con gái nhỏ của hắn lại dậy sớm vậy sao?
“Ông, tiểu Hàm đâu?” Hắn tắm xong buổi sáng, ra phòng ngoài, thấy ông nội đang lúi húi trong bếp thì nhíu mày
“Ăn đi. Nó đi ra ngoài rồi.”
Hắn có linh cảm mãnh liệt chuyện gì đó xảy ra, nhưng lại không moi được tin gì từ ông cả. Cuối cùng, hắn ngồi vào bàn. Nhíu mày một cái. Ông hắn lại bỏ quá nhiều muối rồi.
“Cháu ra ngoài.”
Nam Cung Tiêu đi ra cửa, theo thói quen muốn gọi Cố Nguyên Hàm. Bất chợt nhớ cô không có nhà, mày kiếm nhíu chặt một đường thành chữ xuyên. Cửa hàng xóm bật mở, Lâm Nhược Bình mặc chiếc váy hoa màu xanh đi ra.
“Tiêu ca ca” Cô bé kinh hỉ “Buổi sáng tốt lành”
Hắn lại bất giác nhíu mày. Buổi sáng nay hắn đã nhíu hết cho cả tháng rồi. Gật đầu, hắn quay người bước đi. Lâm Nhược Bình vội vã chạy theo.
“Tiêu ca ca, anh tìm chị Cố phải không?”
Bước chân hắn dừng lại. Hắn mạnh mẽ quay người lại, ánh mắt sáng quắc khiến Lâm Nhược Bình rụt cổ lại, sợ sệt không dám kéo tay hắn.
“Người đâu?”
“Cái này em biết” tiểu Bình lấy lại vui vẻ. “Đêm qua lúc em tỉnh lại thấy nhà anh có sáng đèn nha. Lát sau chị Cố được một người đàn ông dẫn đi. Anh không biết sao?”
Không biết có phải ảo giác không, Lâm Nhược Bình bỗng thấy trong ngày hè mà rùng mình một cái. Ngẩng lên đã không thấy bóng dáng của Nam Cung Tiêu đâu. Cô bé hờn dỗi bĩu môi một cái rồi ngúng nguẩy quay ngược lại.
***
“Ông, Nguyên Hàm đi đâu?”
Nam Cung Tiêu không biết cảm xúc mình lúc này là cái gì nữa. Ngũ vị tạp trần. Tức giận, bi thương, lại có hụt hẫng, không thể tin được. Chuyện này, ông hắn chính là biết.
“Không phải nói ra ngoài sao?” Ông nội Nam Cung ngay cả mí mắt cũng không nâng, nhìn tờ báo.
“Hàng xóm nói đêm qua có người dẫn Nguyên Hàm đi. Ông, chuyện này là sao?”
Giọng hắn rất trầm. Ông nội Nam Cung cũng rùng mình một cái, đặt tờ báo xuống.
Ông nhìn cháu trai. Đứa cháu nhỏ của ông từ sau khi rơi xuống nước bỗng hiểu chuyện hơn. Cái gì cũng yên yên lặng lặng mà làm, mà phải làm thật tốt. Cái gì cũng muốn học, nhưng lại luôn giữ ở một vị trí nhất định. Tất cả là vì ai? Không phải vì nha đầu họ Cố sao? Ông thở dài.
“Nam Cung Tiêu, cháu là huyết mạch đơn truyền duy nhất của Nam Cung gia. Ông không muốn cháu dính vào quá nhiều chuyện không cần thiết. Cháu hãy sống như chưa từng biết Cố Nguyên Hàm đi.”
Hắn sững sờ, không thể tin được lời ông nội hắn. Ông nói gì? Ông muốn hắn sống như không quen biết con gái nhỏ hơn 10 năm trời? Chuyện gì gọi là không cần thiết? Ông hắn rõ ràng biết chuyện, lại cái gì cũng không nói. Tại sao? Rốt cục cô đi đâu? Làm chuyện gì dại dột?
“Tại sao ông có thể coi như không quen biết Nguyên Hàm. Chúng ta sống với nhau không phải hơn 10 năm sao? Ông… Không phải cũng rất vừa ý Cố Nguyên Hàm sao?” Hắn thấy giọng hắn run run, lại có chút khô khốc.
Ánh mắt ông nội Nam Cung bỗng trở nên rất sắc bén. Ông thẳng tắp nhìn hắn, khóe môi cong lên một độ cong quỉ dị khiến hắn thất thần. Giọng nói ông lạnh nhạt, nhưng có sự áp ách lớn khiến hắn khó chịu.
“Nam Cung Tiêu, ông nói nó không tồn tại chính là không tồn tại. Ông vừa ý nó không có nghĩa ông đánh đổi cả cái nhà này vì nó. Nên nhớ, cháu ruột của ông chỉ có một. Không cần vì một người cái gì cũng không liên quan đối nghịch với ta.”
Nam Cung Tiêu cảm thấy một trận rét lạnh chạy dọc sống lưng. Đây chính là sát khí của một vị tướng. Hắn thế nào lại quên ông hắn cũng từng là một người nổi tiếng trên chiến trường chứ? Ánh mắt hắn khẽ lóe. Đầu cúi xuống. Hắn bước chân khỏi nhà, đóng sầm cửa lại.
Nam Cung Tiêu a… Ánh mắt ông chứa nồng đậm bi thương. Ông có thể không nhả người sao? Người đó đã đến tận nơi, thậm chí là do con bé tự nguyện, ông có thể không nhả người sao?
Hơn 10 năm sống với nhau, ông đương nhiên yêu quí Cố Nguyên Hàm như cháu gái ruột. Thế nhưng mà hết lần này đến lần khác thế đạo khó lường, ông trời đố kị cứ đẩy con bé vào hoàn cảnh như thế. Cố Nguyên Hàm là đứa có chủ đích, có mục tiêu, lại bướng bỉnh. Điều con bé muốn làm, sao ông có thể ngăn cản. Chính vì biết cháu trai phản ứng có lẽ sẽ lớn nên ông mới đồng ý với con bé hạ thuốc. Nếu không, lấy mức dính người của cháu trai ông, còn đi được sao?
Ông giờ chỉ có thể thờ dài. Aizzz… con cháu có phúc của con cháu. Làm sao một lão đầu như ông có thể quản chứ.
***
Nam Cung Tiêu thấy thực mờ mịt, chân vô thức tiến đến khu chung cư nhà cô, lại buồn bực phát hiện nó đã sớm được bán.
Đi lại một đoạn, hắn đã bình tĩnh lại. Con gái nhỏ dưỡng bên người hơn 10 năm, hắn hiểu rõ tính cách của cô. Nếu không phải tự cô chủ trương, ông hắn sao có thể phối hợp chứ? Khẳng định bữa ăn hôm qua bị bỏ thuốc rồi.
Hắn lúc này có chút chua xót. Đây là biểu thị cô không tin hắn? Trong lục khổ sở và suy sụp nhất thì cô lại không tin hắn? Sau đó hắn cười tự giễu. Tại sao phải tin chứ? Từ đầu đến cuối chưa bao giờ hắn hơn cô. Ban đầu thấy khó chịu, nhưng rồi lâu ngày, hắn phát hiện cô như ẩn dấu cái gì đó. Có rất nhiều chuyện kì quái mà bây giờ nghĩ lại, hắn thấy mình thực ngu ngốc. Tâm trạng cô không ổn định, sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc gì chứ?
Nam Cung Tiêu ngẩng đầu lên trời, chân không tự giác đi lại từng nơi từng nơi hai người đã đi qua. Hắn phát hiện thế nhưng con đường nào cũng có bóng dáng cô. Hắn mờ mịt. Dường như nhớ lại dáng vẻ hất cằm ngẩng đầu kiêu ngạo của cô. Nhớ lại nụ cười thoải mái rực rỡ của cô. Nhớ cái giọng điệu gọi “Tiểu Tiêu” kéo dài đó. Thế mà bây giờ, cảnh còn người mất.
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
Đề (thơ) ở trại phía Nam Đô Thành
Dịch nghĩa
Ngày này năm ngoái tại cửa đây
Hoa đào và mặt người cùng ánh lên sắc hồng
Gương mặt người xưa giờ không biết chốn nao
(Chỉ thấy) hoa đào vẫn như cũ cười với gió đông.
***
“Mệt không?”
Cố Nguyên Hàm ngẩng lên, đón lấy chai nước từ tay người đàn ông trung niên. Trong ánh mắt không có nửa điểm cảm xúc khiến ông thoáng kinh ngạc. Giọng nói lành lạnh mang chút khàn khàn của cô lại khiến ông có chút ngẩn ngơ.
“Chu thúc thúc, cảm ơn.”
Hết lần này đến lần khác chỉ là một thiếu nữ 15 tuổi, thế mà lại có bộ dạng như vậy. Con gái ông bằng tuổi này vẫn còn nũng nịu với cha đấy. Bất giác ánh mắt ông nhu hòa đi. Mặc kệ có chuyện gì, nhưng một khi cô đã lựa chọn bước chân vào con đường này, ông chỉ có thể quản không để cô chết thôi. Muốn trở thành người xuất sắc nhất, còn phải dựa vào bản lĩnh của cô.
Cố Nguyên Hàm bất động nhìn ra cửa sổ. Đây là máy bay riêng, đã bay được nửa ngày rồi. Cô đương nhiên biết nơi cô sắp đến. Tổ chức huấn luyện này là bí mật lớn nhất của quân đội. Mỗi năm chọn không quá năm người ưu tú của các trường quân đội trong cả nước. Tập hợp lại huấn luyện như một dạng bộ đội đặc chủng. Có điều, trong đợt huấn luyện sẽ đặc biệt chọn ra những người có tố chất để làm điệp vụ mật. Như cô kiếp trước, chính là cũng giống thế này. Chỉ là, tâm trạng khác nhau, hoàn cảnh cũng khác mà thôi.
Không biết Nam Cung Tiêu tỉnh dậy sẽ có cảm giác gì. Cố Nguyên Hàm cảm thấy buồn kinh khủng. Mới chỉ nửa ngày đã vậy rồi. Cô cười tự giễu. Sẽ rất nhanh, rồi hắn cũng sẽ quên cô. Không chỉ hắn mà cả mọi người xung quanh. Gia đình cô rất phức tạp. Đại khái mẹ bỏ trốn theo ba, họ ngoại không nhận. Ba lại là độc tôn trong nhà, ông bà nội cũng sớm mất, nói bây giờ Cố Nguyên Hàm mồ côi cũng không sai đi.
Vài năm nữa thôi… Mặc dù huấn luyện này đã trải qua một kiếp, nhưng thân thể hiện tại này lại chưa hề được huấn luyện qua. Kiên nhẫn của cô đối với họ, dường như vẫn vẹn nguyên như vậy. Cố Nguyên Hàm nhếch môi cười nhạt nhẽo. Huấn luyện ma quỉ sao? Thực ra cũng chỉ có thế mà thôi.