Kế Hoạch Dưỡng Thành Quân Nhân: Ai Nuôi Dưỡng Ai

Thời gian qua mau, chẳng mấy chốc đã đến giai đoạn phân ban. Cố Nguyên Hàm cũng không lo lắng. Cô đương nhiên chọn ban tự nhiên rồi. Chẳng nói đến kiếp trước cô học chính là ban tự nhiên mà chuyên môn sau này cũng dùng đến tự nhiên nhiều hơn là xã hội. Những người bạn cô quen cũng chọn ban tự nhiên. Vì vậy đối với việc chia lại lớp, cô thực sự không lo.
“Bạn nào là Cố Nguyên Hàm? Ra nhận thư.”
Cố Nguyên Hàm đang vùi đầu vào xem sách, ngẩng đầu lên. Đáy mắt không dấu nổi ý cười. Cô ra nhận thư, kí tên rồi về chỗ. Kèm theo đó là một bưu phẩm bắt mắt.
“Cái gì vậy?” Mạn Thanh La nhấc kính lên nhìn Cố Nguyên Hàm
“Hàng cấm đó.” Cô cười, cố tỏ ra thần bí. “Mau học đi.”
“Nam Cung Tiêu, có người gọi kìa.”
Cố Nguyên Hàm nhìn ra cửa, hơi nhíu mi. Em gái họ Lâm lại đến nữa.
Lớp 12, ai cũng ráo riết học. Nhưng đây cũng là thời điểm yêu đương nhiều. Nhất là trong tình cảnh thừa nữ thiếu nam, các nam sinh đẹp trai như Nam Cung Tiêu nhận được tỏ tình không ít. Mọi người cũng đã 18 cả rồi, trong lớp ngoại trừ Nam Cung Tiêu mới 14 tuổi và Cố Nguyên Hàm 15 tuổi thôi. Còn vị trí, mấy năm nay, luôn là mấy người thay phiên nhau giữ đầu.
Lại nói em gái Lâm, Lâm Nhược Bình học ở trường đối diện, năm nay 12 tuổi, học lớp 8. Nổi tiếng hot girl của trung học bên. Nhưng mà cô bé này cậy quan hệ có chú dạy trong trường, rảnh lên là chạy vào trường cấp 3 tìm Nam Cung Tiêu. Bấy giờ, mọi người nhớ lại chuyện cũ, bắt đầu ghép đôi, bàn tán. Đương nhiên mọi người cũng thấy chuyện Nam Cung Tiêu khiêu khích đàn anh khóa trên. Vì vậy, tam giác tình yêu thành lập. Tên Cố Nguyên Hàm lần nữa được nhắc lại.
“Tiểu Hàm, nói xem mặt em gái Lâm này có phải quá dầy không? Người ta đã đuổi như thế còn không đi. Tuần này đã là lần thứ ba rồi. Nam Cung Tiêu cũng thật biết nhẫn nhịn.” Phương Đình cười cười
“Kệ xác nó.” Cố Nguyên Hàm bĩu môi “Hoa đào tự đi mà giải quyết.”
“Cậu thực sự không có cảm giác gì?” Quân Hàm hỏi “Tớ vẫn nghĩ hai người thanh mai trúc mã phải là một đôi cơ.”
“Nói vậy hai người họ cũng là thanh mai trúc mã, hàng xóm đối diện nhau đấy.”
“Lại đánh chống lảng rồi…”

Mọi người cười nói vui vẻ, còn ngoài hành lang, không khí căng thẳng lại bao trùm. Tuần này, lần thứ hai công chúa họ Lâm bỏ chạy bật khóc rồi. Mọi người xem mãi cũng nhàm. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Có người bênh vực Lâm Nhược Bình nhỏ bé yếu ớt bị từ chối nhiều lần không từ bỏ, bắt đầu lên án Nam Cung Tiêu. Còn phần lớn bạn nữ mắng chửi cô bé này không biết xấu hổ, còn dám mơ tưởng đến hotboy của họ. Rất đáng đánh. Điều này đương nhiên không liên quan tới mấy người ngồi đây rồi.
***
“La La, làm gì vậy? Cậu lại thất thần.”
Cố Nguyên Hàm đưa cho Mạn Thanh La một chai nước khoáng mát lạnh. Hai người ngồi trên lan can tầng thượng của trường, nhìn xuống. Cố Nguyên Hàm cảm khái. Thời gian, trôi qua cũng thật nhanh.
“Mình sắp đi rồi.” Mạn Thanh La hớp ngụm nước “Gia đình mình đã làm xong thủ tục, tuần sau bay.”
Nhanh vậy sao? Cố Nguyên Hàm giật mình. Còn nhớ, Thanh La nói cô ấy sẽ đi Nhật du học, nhưng không ngờ sớm như vậy. Thật vất vả có được người bạn tốt.
Mặc dù Mạn Thanh La hơn Nguyên Hàm 3 tuổi, nhưng cô chưa bao giờ coi thường người bạn này. Nguyên Hàm nhỏ bé nhưng cứng cỏi, bướng bỉnh, cũng rất thật tình. Thoạt nhìn, trông cô bạn chẳng khác 18 là bao, chỉ có khuôn mặt trẻ hơn thôi. Nhưng mấy năm qua, chứng kiến thành tích học tập không thua ai của Nguyên Hàm, Mạn Thanh La thật sự bội phục. Giờ này, sắp đi, lại có chút tiếc nuối. Vả lại người đó…
“Phương Đình biết chưa?” Cố Nguyên Hàm hỏi
“Mình chưa nói ọi người biết, không muốn mọi người buồn.”
“La La, cậu thật độc ác, cố tình cho tớ buồn một mình phải không?” Cố Nguyên Hàm khịt mũi “Được rồi, tớ sẽ giữ bí mật.”
***
“Mình sắp đi.” Phương Đình than thở “Nam Cung Tiêu, cậu không thể dùng khuôn mặt khác được sao?”
“Lúc nào?” Nam Cung Tiêu thoáng dừng tay

“Sang tuần.”
“Nhanh vậy sao?” Quân Hàm giật mình. “Mình nửa tháng nữa mới đi.”
“Ôi trời, mọi người đi hết, Tiêu Tiêu bé nhỏ của chúng ta sẽ buồn chứ?” Phương Đình cười “Nhìn cậu đi, thật không dễ thương chút nào. Bảo sao đối tốt với người ta như vậy mà người ta vẫn không cảm kích chứ.”
Nam Cung Tiêu nhìn hai người hi hi ha ha trước mặt. Người ta nói, trong cuộc u mê, ngoài cuộc thì rõ. Hai người này nhận định hắn yêu con gái hắn. Hắn bất lực. Cũng lười giải thích. Đương nhiên hắn cưng chiều con gái hắn rồi. Còn tên Phương Đình kia, rõ ràng thích cô bé Mạn Thanh La mà còn đối cứng. Cũng sắp đi rồi còn không muốn nói.
“Vậy Mạn Thanh La biết chưa?”
Phương Đình cứng đờ, rồi hất mặt lên, nhăn nhở cười.
“Mình không nói ai hết, cấm nói nhé.”
Thực ra, ngay đến Cố Nguyên Hàm cũng không biết sao hắn thân được với Phương Đình. Có lẽ là duyên đi. Kiếp trước, dưới trướng hắn cũng có một tướng tài như vậy. Hắn, hoàng thượng, Phương Đình đều cùng lớn lên với nhau. Chẳng qua, Phương Đình nhiều lần khuyên hắn nên sớm trao quyền. Mà hắn thủy chung tin tưởng hoàng thượng. Vì vậy, Phương Đình dùng mạng y để cảnh tỉnh hắn. Thì ra, sớm chiều chung sống lại không tin được nhau sao? Hắn cảm thấy mắc nợ Phương Đình. Nhìn y lúc này, muốn bù đắp cho y, coi như giúp chính hắn thanh thản.
***
“Cậu nói xem họ có phải rất rắc rối không?” Cố Nguyên Hàm nằm ườn trên sô pha nhận xét. “Rõ ràng cả hai đều thích nhau mà.”
“Chú ý dáng ngồi.” Hắn nhíu mi “Ngồi dậy tử tế. Nhìn còn ra cái gì nữa.”
Cố Nguyên Hàm mặc kệ, nửa nằm nửa ngồi chuyển kênh ti vi. Thỉnh thoảng liếc nhìn hắn đang chăm chú gọt táo, miệng vẫn không thôi càu nhàu gì đó. Nam Cung Tiêu bây giờ gọt táo cũng có nghệ thuật rồi, một đường không đứt. Hắn còn nói hoa quả bổ sung chất xơ, ngày nào cũng bắt cô ăn. Cố Nguyên Hàm ghét ăn hoa quả, ngại gọt vỏ, hắn nhẫn nại gọt táo cắt cam cho cô. Nghĩ lại thật buồn cười mà.
Mấy năm nay, ba Cố thường xuyên đi nước ngoài. Cố Nguyên Hàm đóng đô tại nhà Nam Cung. Thậm chí quần áo cũng dọn sang nửa tủ. Cô rất không có tự giác của con gái nhé, thường xuyên ném đồ đầy phòng. Nam Cung Tiêu mặc dù càu nhàu nhưng vẫn dọn giúp cô, cũng quen rồi. Bây giờ căn bản cô chẳng coi Nam Cung Tiêu là con trai nữa, mà giống như người thân, em trai, sai vặt này. Mở miệng phiền toái đều có hắn rồi.

Mở kênh phim dài tập ra, Cố Nguyên Hàm vừa ăn táo vừa bình phẩm. Lúc này cô đặc biệt mất hứng. Nam Cung Tiêu sẽ bĩu môi chê tướng quân này ngu xuẩn, trận mạc kia bày sai, tư thế võ này quá vô lí. Nhiều đến mức Cố Nguyên Hàm chán chẳng buồn xem. Xem phim hiện đại, hắn lại chê nữ quá ngu ngốc, người nào ăn mặc cũng không ra gì, đồi phong bại tục, không giữ trinh tiết. Tóm lại, không thể xem phim với hắn.
“Đúng rồi, hàng nóng, cậu muốn xem không?” Cố Nguyên Hàm hưng phấn
Cô suýt quên mấy cái đĩa cô nhận được hôm nay. Toàn hàng nóng cả, không xem thì uổng. Lục tung cặp lên, thấy mấy cái đĩa, hí hửng mang ra.
“Đĩa gì vậy?” Nam Cung Tiêu kì quái
“Cứ xem đi.”
Đây là đĩa phim trinh thám hàng gốc, cô tốn cả đống tiền tậu về. Thủ pháp giết người, lập luận phá án, những pha hành động đều là số 1. Cô chờ mãi hàng mới về nha.
“Đây là cái gì?”
A? Cái gì thế này?
Trên màn ảnh là hai thân hình quấn quít lấy nhau khiến cô há hốc mồm. Không phải chứ? Lại là phim con heo? Hàng nóng của cô a… Tại sao?
Nam Cung Tiêu tức đỏ mặt, lập tức tắt ngay ti vi đi. Tiếng rên rỉ ở đầu vẫn còn. Hắn tức giận tắt đầu đĩa đi. Cất giọng lạnh lùng.
“Đây chính là hàng nóng?”
“A? Đúng. Không… không phải. Đúng là nóng mà… nhưng mà…”
“Cô dám xem cái này? Thật đồi phong bại tục mà.”
Cố Nguyên Hàm thấy mặt hắn đỏ bừng không biết vì xấu hổ hay giận dữ. Có lẽ là cả hai. Nhưng mà, hắn cũng 14 tuổi rồi, còn xấu hổ? Cái này a, bọn trẻ con còn biết nữa là. Cố Nguyên Hàm tự biện bạch ình.
“Này, cậu cũng không còn nhỏ, đằng nào chẳng phải biết cái này. Xấu hổ cái gì?”

“Hừ, cô còn nhỏ mà đã muốn xem cái này, thật là… thật là…”
Hắn không biết dùng từ gì nữa. Nữ nhân dâm đãng. Nhưng hắn không mở miệng nói được nha. Nhìn con gái hắn. Tuổi này đúng là tuổi cập kê, có thể gả được rồi. Nhưng ở đây lại khác. Tuổi này vẫn chưa đủ để kết hôn. Tại sao cái thời đại này còn có cả hình ảnh dạy chuyện phòng the nữa? Hỏng, hỏng hết cả rồi…
Nhìn bóng dáng Nam Cung Tiêu ảo não rồi vò đầu. Cố Nguyên Hàm nén cười. Hắn đi lại thật lâu, rồi đóng cửa trở về phòng. Cố Nguyên Hàm bĩu môi, lại bật đĩa lên. Mẹ nó, dám gửi nhầm hàng cho chị. Đã thế cứ xem đi đã. Ai nha, hai người này tư thế thật khó nha. Tên này quá nhỏ. Cô nàng này ngực thật bự. Cố Nguyên Hàm vừa gặm táo vừa bình phẩm.
“không xem thật sao? Thật đáng tiếc mà…”
***
Ngày hai người kia ra sân bay, mới nhận ra đối phương cùng chuyến. Hai người quay sang giận dỗi, Cố Nguyên Hàm cười cười.
Mạn Thanh La, Phương Đình, thượng lộ bình an…
“Cậu nói xem, hai người đó đến được với nhau chứ?”
“Không biết được.” Quân Hàm cười “Chuyện tình cảm ý à, khó nói trước lắm. Nhưng mong hai người đó hạnh phúc.”
“Đúng vậy.” Cố Nguyên Hàm thở dài “Người ngoài nhìn thấy rõ, chỉ có hai người trong cuộc không nói rõ mà thôi. Hi vọng hai ngươi sớm thành đôi.”
“Vậy cậu? Cậu rõ lòng cậu sao?” Quân Hàm mỉm cười
“Rõ. Đương nhiên. Tôi chính là người hiểu mình nhất.”
Quân Hàm cười. Hắn cũng chỉ một tuần nữa là đi. Có những điều, muốn nói nhưng thực sự có lẽ không cần. Cô bé cùng bàn năm nào, luôn có một hộ hoa sứ giả sau lưng mà không hay biết. Hắn có lẽ cả đời cũng không đuổi theo được.
Lại liếc nhìn hai người. Cũng chỉ mong hai người thực sự hạnh phúc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận