Nhật Anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nhìn cửa sổ chat Minh Phong kia từ lúc về nhà đến tận hơn mười hai giờ khuya hiện tại, vẫn không có can đảm nhắn cho người ta một tin nhắn làm quen.Nhật Anh à, mày vô dụng quá!Lần thứ một trăm lẻ năm quăng điện thoại qua một bên, đến chiếc chậu thủy tinh bé nhỏ, chỗ bé rùa.
Cô đã đặt tên cho nó là Bánh Bao, vì nó mũm mĩm đáng yêu như một chiếc bánh bao nhỏ vậy.Cô nhìn vào bể rùa, chớp chớp mắt, tâm sự: “Bánh Bao trân bảo của mẹ, con thấy mẹ con vô dụng lắm phải không? Nhút nhát chẳng dám bắt chuyện với ba Phong của con nữa.”Bánh bao: Mẹ rất vô dụng, rất ngốc, con ước gì có thể nói chuyện được để mắng mẹ một trận.
Mẹ còn không mau cưa đổ ba Phong đi, con nhớ ba lắm, con muốn ba mẹ về chung một nhà, cùn nuôi Bánh Bao cơ, huhu.“Bánh Bao, ngày nào con cũng ở gần ba Phong của con như vậy, con có thấy ba Phong nhắc gì về mẹ không? Chắc là không rồi, ba con chắc chỉ nhắc về chú Tam Tùng thôi phải không?”Bánh Bao: Sao mẹ biết ba không nhắc? Ngày nào ba cũng lảm nhảm về mẹ như mẹ lảm nhảm về ba vậy đó.
Ba nói luôn có một cô ngốc cứ bám theo ba, chọc cười ba, một cô gái kì lạ có những hành động kì lạ, nhưng đáng yêu, nói quá trời nói luôn á.“Bánh bao, ba con đẹp trai như vậy, sao lại thích đàn ông chứ? Thật là đáng tiếc!”Bánh Bao: Mẹ Nhật Anh ngốc, ai bảo ba con thích đàn ông cơ chứ.
Tất cả đều là giả thôi, ông ấy thích phụ nữ, còn lại cực kì háo sắc nữa.
Mẹ không biết đó thôi, người tên Tam Tùng thật ra...!Haiz, con có nói mẹ cũng không hiểu được, không nghe được.
Sau này, để mẹ tự tìm hiểu đi.“Bánh Bao! Bánh Bao! Sao con rụt đầu vào mai vậy? Ngủ rồi à? Sao dám bỏ rơi mẹ chứ! Thằng oắt con này!”Bánh Bao, định nhắm mắt ngủ rồi mà nghe tới từ ‘oắt con’ là ló đầu ra, rất muốn cởi mai ra cho mẹ xem giới tính: Mẹ à! Mẹ xem kĩ đi, con là con gái...!là rùa cái đó.
Đến giới tính rùa mẹ còn không phân biệt được thì thảo nào mẹ nhận định sai giới tính của ba Phong.
Giận mẹ rồi, con đi ngủ đây, mẹ ngốc.Lại tiếp tục rục đầu vào mai.Chuông điện thoại vang lên, là cuộc gọi qua Zalo chat.
Nhìn thấy thông tin hiện lên trên màn hình xanh, cô giật thót.
Là anh Minh Phong, anh ấy đang gọi mình.
Nhưng sao lại...!là lúc này? Góc trên màn hình điện thoại, đã hiện 12 giờ hai mưới phút.“Alo anh! Tôi nghe đây! Có chuyện gì sao?”“Tôi đang ở trước cổng nhà cô! Cô xuống được chứ?”Sao cơ? Nhật Anh vội vàng vạch rèm che, nhìn xuống đường.
Minh Phong đang lái xe ô tô của Tam Tùng.
Thảo nào cô không nghe được tiếng xe mô tô rầm rú.“Uhm, anh...!đợi đó một lát.
Tôi xuống ngay đây.
Đứng yên đó, đừng manh động, mấy con chó nhà bên cạnh rất dữ, nó sửa um lên thì không hay đâu.
Ba mẹ tôi thức giấc và cả xóm đổ ra xem thì nguy.”“Yên tâm, tôi cho nó mấy cục xương rồi.
Nó gặm rồi nên giờ ngoan lắm! Cô xuống đi.”Nhật Anh: Sa mạc lời, ngoài cá cảnh ra, anh cũng thật xuất sắc trong việc thuần hóa chó.Nhật Anh thay vội bộ quần áo ngủ màu hoa hường ra, thay vào đó là bộ yếm jean dài và áo phông rộng.
Trong tình huống nào, đi gặp trai đẹp đều phải ăn mặc chỉnh tề, xinh đẹp.
Thêm chút son cho tươi tắn nữa, lại là tóc ‘củ hành tây’ nhưng lần này đầu tư hẳn hai phút chải búi cho gọn đẹp, kính cận cũng lau sơ cho sáng bóng.
Ok! Hoàn hảo hết, xuống nhà thôi!.Cô hết sức nhẹ nhàng mở chốt cửa, xách đôi giày bánh mì chuồng ra ngoài, rón rén đi ra cổng, không khác trộm vặn là bao.
Cố vặn volume âm thanh ở mức nhẹ nhất:“Tôi xuống rồi! Rốt cuộc là có chuyện gì mà nửa đêm anh lại đến đây thế?”Minh Phong không giải thích, mở cửa xe phía sau ra.
Tam Tùng xay xỉn đang nằm bên trong.“Cậu ta đi uống rượu à? Sao lại uống thành ra thế này? Sao anh lại mang một tên xay rượu đến tìm tôi?” Nhật Anh vội lấy tay che ngực, biểu thị nghi ngờ - “Oh no! Không phải anh định để tên này giở trò lưu manh với tôi đó chứ.
Biến thái! Tôi trở về phòng đây, hai người tự giải quyết cho nhau đi.
Tôi sẽ không ghen đâu.
Bye Bye.”Nhắm hướng chạy vào nhà nhưng đã bị Minh Phong túm áo lại: “Cô nghĩ đi đâu vậy? Cô như một thằng đàn ông như thể thì ai dám giở trò.
Tam Tùng uống say, tôi không tiện chăm sóc, nhờ cô chăm hộ.”Nhật Anh trợn tròn mắt, tức giận, dám nói cô đàn ông.
Anh chính là phụ nữ ấy, cô mắng thầm trong lòng.Người anh ta thích uống say đến bất tỉnh nhân sự, không phải nên nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với nhau sao? Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, sao lại kéo cô theo làm gì? Không lẽ...!Nhật Anh lắc đầu liên tục, trong đầu hiện lên bao cái suy nghĩ không nên có.Minh Phong lại như đi guốc trong bụng cô, buông lời đính chính: “Bỏ mấy cái suy nghĩ linh tinh trong đầu cô đi! Tôi không phải loại người thừa nước đục thả câu đâu.
Cậu ta sốt rồi, tôi không biết phải làm thế nào.
Văn Vũ từng cô có thành tích xuất sắc trong chuyên đề ‘Tập huấn sơ cấp cứu’ của trường nên tìm cô giúp.”Thì ra là như vậy, làm cô cứ nghĩ đâu đâu.
Nhưng bệnh thì không phải nên đến bệnh viện tốt hơn sao? Đến gặp một đứa ất ơ như cô thì hiệu quả làm sao được, kì lạ.
Nhật Anh vẫn chần chừ suy nghĩ, chưa chịu lên xe.“Đừng nghĩ nhiều.
Lên xe đi.
Nếu có vấn đề gì xảy ra, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.”Nhật Anh nhăn mặt, phản bác: “Chịu trách nhiệm gì chứ, bồi thường tiền sao? Đừng nghĩ có tiền thì ngon lành nhé.
Đêm hôm đi cùng hai người đàn ông các người, truyền ra ngoài, thanh bạch của tôi mất hết, còn ai dám lấy tôi nữa chứ.
Xí.”“Không ai lấy thì tôi lấy.
Còn nữa, cô đang là vị hôn thê của tôi đó.
Cô còn muốn gả cho ai nữa hả? Tôi còn ở đây thì cô đừng hòng nhé, vợ chưa cưới ạ!” – Minh Phong có chút tức giận, anh nhấn mạnh từ vợ chưa cưới.Dứt lời thì đẩy cô vào ghế phụ lái ngồi, vòng tay qua thắc dây an toàn cho cô.
Khoảng cách...!gần quá.
Cô có thể ngưởi được mùi bạc hà nam tính thoang thoảng trên người anh, còn có cả mùi rượu.
Cô, chết lặng tại ghế mất rồi.
Nhịp tim đập nhanh thình thịnh, gò má cũng ửng hồng, nhiệt độ cơ thể tăng lên, đây chính là cảm giác gần Crush như gần mặt trời, sẽ dẫn đến cảm nắng hay sao?.