Kẻ thù hoàn mỹ

 
“Xoành xoạch!”
Đáp lại anh chính là âm thanh nhẹ của khẩu súng được lên đạn.
Hoắc Sở Trầm quay người lại, ánh mắt của hai người xuyên qua màn mưa bão, giao nhau trong khói thuốc súng.
Chẳng trách Vito phí bao nhiêu tinh thần và sức lực cũng không tìm được người. Hóa ra đối phương dùng chiêu kim thiền thoát xác (1) với anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt lạnh lùng di chuyển, từ đôi chân lấm lem bùn đất kia đến mái tóc dài hơi xoăn đang buông xõa kia, Hoắc Sở Trầm nhíu mày, kinh ngạc khi cô có thể mặc một bộ quần áo đi săn ra một hương vị quyến rũ như thế.
Lúc này, Vito dẫn theo người xông lên.
Tay súng đông nghìn nghịt tiến đến và bình tĩnh bao vây hai người đang đứng song song.
Âm thanh lạnh lùng của những khẩu súng được lên đạn, kèm theo tiếng bước chân vội vã hết đợt này đến đợt khác, tràn ngập cả khu vực nhỏ bên này, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Mọi người đều nín thở.
Hoắc Sở Trầm bỏ súng trong tay xuống, thuận tay tháo nút bịt tai.
Anh đứng yên, thẳng lưng khi nghiêng người, sự lạnh lẽo trong mắt anh không bị ảnh hưởng một chút nào bởi sự đột nhập bất ngờ của Kinh Hạ.
“Cô sẽ không cho rằng mình có thể sống sót rời khỏi đây nếu dùng tôi làm con tin chứ?” Khi nói anh cúi đầu nhìn xuống, thậm chí giọng điệu có chút thản nhiên.
Tất nhiên Kinh Hạ sẽ không ngây thơ như vậy.
Chưa kể tất cả người của Hoắc Sở Trầm đều ở đây, cho dù cô có thể may mắn thoát khỏi ngày hôm nay, thì với thế lực của Navoi ở New York, cô sẽ không bao giờ có thể sống sót rời khỏi New York.
Vì vậy ngay từ đầu, khi giương súng về phía anh, kế hoạch của Kinh Hạ không phải là ép anh để cô đi, mà là ngược lại… 
“Tôi muốn thương lượng một cuộc giao dịch với ngài Hoắc đây.”
Giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ lạnh lùng mang theo sự kiên định không thể làm ngơ.
“Tôi biết hôm nay dù thế nào cũng không thoát được, cho nên trước mắt có hai con đường.”
Khi nói cô duỗi tay ra, khẩu súng trượt từ ngực di chuyển tới giữa lông mày anh: “Một là giết ngài Hoắc và tôi sẽ chôn cùng với anh; hai là...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Kinh Hạ trầm xuống, khóa chặt người đàn ông trước mặt: “Dùng một mạng của ngài Hoắc đổi cho bản thân một cơ hội giải thích.”
Khi nghe thấy những lời này Hoắc Sở Trầm nghiêng đầu sang một bên, khi nhìn Kinh hạ ánh mắt anh hơi tối sầm lại.
Không cần biết cô làm như vậy có phải là quá to gan hay không nhưng cũng phải công nhận rằng cô rất thông minh.
Cô biết tâm tư của anh, hiểu rõ lợi thế của bản thân, đồng thời còn có năng lực ứng biến như vậy.
Anh đột nhiên có chút hứng thú với cái gọi là giao dịch của cô, anh muốn nghe cô nói chuyện.
“Hôm nay ngài Hoắc đạo diễn một màn kịch này là vì nghi ngờ tôi là gián điệp của Nanno đúng không?” 
Hoắc Sở Trầm không tỏ rõ ý kiến, ý tứ ngầm thừa nhận.
Kinh Hạ nói tiếp: “Tôi có thể chứng minh tôi không phải.”
“Cô cảm thấy hiện tại tôi còn để ý sao?”
Kinh Hạ bị giọng nói lạnh lùng ngăn lại.
Anh thực sự không để ý, vì vậy anh thậm chí chẳng buồn xác minh. Màn thiết kế hôm nay cũng chỉ là lưu lại chút mặt mũi cuối cùng cho nhà họ Ôn mà thôi.
Điều anh muốn từ đầu đến cuối là Ôn Vãn Vãn yên phận mà gả cho anh, không gây chuyện thị phi.
Nếu như nói trước đây còn có hy vọng tiếp tục sống dựa vào việc tự chứng minh bản thân trong sạch, bây giờ cô lại công khai khiêu khích quyền uy của Hoắc Sở Trầm trước mặt nhiều người như vậy, cho dù cô có phải là gián điệp hay không thì chắc chắn phải chết.
Vì vậy, chỉ có sự trong sạch thôi là không đủ để Kinh Hạ sống sót.
“Tôi có thể giúp anh chuyển đến gia tộc Nanno.”
Lông mi của người đàn ông rũ xuống một nửa, ẩn giấu vẻ sáng ngời trong đôi mắt, nó khiến anh có vẻ thờ ơ, như thể anh không hứng thú với lời đề nghị của cô.
Kinh Hạ không do dự, tiếp tục nói: “Sở dĩ gia tộc Nanno có thể vươn lên ở New York trong những năm này là vì người làm chỗ dựa cho họ là Steven Murphy, một trong những thượng nghị sĩ của New York…”
“Cô nghĩ tôi không biết tin tức này sao?” Hoắc Sở Trầm ngắt lời cô.
Kinh Hạ dừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Tám năm trước, khi Murphy còn là nghị sĩ nổi tiếng của thành phố New York, ông ta bị điều tra vì dính líu đến vụ bê bối hiếp dâm liên quan đến một cô gái châu Á dưới mười sáu tuổi. Chỉ tiếc là bằng chứng điều tra cuối cùng lại hướng về một người Ý tên là Lefferty. Anh ta cũng thừa nhận tội ác của mình, cảnh sát cuối cùng đã bắt anh ta và vụ án cứ như vậy khép lại.”
Người trước mặt cau mày.
“Người đàn ông tên Lefferty là một tay sai của gia tộc Nanno. Sau đó anh ta chết một cách thô bạo trong tù. Mà mỗi năm sau đó, trong tất cả các tội ác bạo lực tình dục xảy ra với phụ nữ ở New York thì có hơn một chục vụ liên quan đến gia tộc Nanno. Hơn nữa, hầu hết mọi nạn nhân đều là người châu Á.”
“Được rồi.” Một giọng nam trầm thấp vang lên, lạnh lùng và chậm rãi: “Cho dù là suy đoán của cô đúng nhưng cô muốn động vào ông ta như thế nào?”
“Theo tôi được biết, Murphy chưa bao giờ chạm vào cùng một nạn nhân hai lần. Đánh giá về tần suất xảy ra các vụ việc, tôi đoán ông ta có thể mắc chứng nghiện sưu tầm phụ nữ châu Á.”
Nhìn thấy phản ứng của Hoắc Sở Trầm, Kinh Hạ giải thích: “Những người như vậy thường ghi lại quá trình phạm tội của mình để thỏa mãn sở thích sưu tầm. Cho nên chỉ cần có thể đến tiếp cận ông ta, là có thể tìm được chứng cứ.”
“Cô định đi tìm những chứng cứ đó sao?” Hoắc Sở Trầm hỏi.
Kinh Hạ gật đầu.
Người đàn ông trước mặt nhìn cô, lần này trong mắt mang theo chút thăm dò: “Vậy thì tại sao lại là cô?”
“Bởi vì chỉ có thể là tôi.” Kinh Hạ nói: “Tôi là người châu Á, tôi có kỹ năng, tôi thông minh và can đảm, còn có điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất...”
Cô dừng lại rồi tiếp tục nói: “Mạng sống của ngài nằm trong tay tôi. Chấp nhận sự đầu hàng của tôi là đôi bên cùng có lợi.”
Lời vừa nói ra, Kinh Hạ bèn tinh ý nhận ra Hoắc Sở Trầm có gì đó không đúng. Đôi con ngươi đen kia như tràn ngập bão táp, nặng nề đè xuống, không hiểu sao Kinh Hạ cảm thấy dường như cô đã chạm phải vảy ngược của Hoắc Sở Trầm.
Nhưng cô chưa kịp tìm hiểu lý do tại sao thì trong chớp mắt Hoắc Sở Trầm đã xoay người, đồng thời trên cổ tay cô xuất hiện một cơn đau nhói.
“Pằng!”
Viên đạn bắn ra khỏi nòng súng nhưng không may bắn trượt, thân cây bên cạnh bị đâm thủng, lá rụng xuống.
Khoảnh khắc tiếp theo, một lực mạnh mẽ đột nhiên ép đến. Kinh Hạ cảm thấy giữa hai cổ tay bị thắt chặt, tiếp theo là “thịch” một tiếng.
Tay của cô đã bị Hoắc Sở Trầm mạnh mẽ ép vào một bên tường đá.
Súng trong tay rơi xuống, phía sau đụng phải vật cứng, đau đớn kèm theo mồ hôi lạnh toàn thân.
Bàn tay của người đàn ông đặt trên cổ họng cô, chiếc găng tay lạnh lẽo mở to miệng, cắn chặt vào cổ cô như một con rắn độc.
Thân thể cứng ngắc dán ở trước mặt, Hoắc Sở Trầm trầm mặc nhìn cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui