Nghiên Giai Tuệ kéo tay Thiệu Vỹ Khang đi trước sự ngơ ngác của tất cả mọi người và bỏ lại Nguyệt Hạ Lan và Tạ Bất Dật đứng đó.
" Chúng ta có nên đi theo không? "
Một bạn học của Vương Minh Viễn quay sang hỏi, chỉ thấy Vương Minh Viễn nhếch môi thích thú nhìn hai người rời đi.
" Đi theo làm gì? Không thấy người ta đang hạnh phúc à? "_ Vương Minh Viễn
" Đi chơi game, hôm nay anh bao.
"_ Vương Minh Viễn quay lưng tiêu soái bước đi.
" Bất Dật, cậu...!"_ Hạ Lan đi đến gần nhìn anh.
" Tớ nhất định sẽ khuyên Giai Huệ suy nghĩ lại.
"
" Cần cậu quan tâm sao? "
Tạ Bất Dật tức giận, anh ta xoay người ném mạnh bó hoa vào thùng rác.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mất mặt như thế, rõ ràng hai bọn họ đã cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi thư viện học, cùng nhau đi chơi rồi mà.
Sao cô lại từ chối anh chứ?
" Chết tiệt, xuất sắc như Tạ Bất Dật còn bị từ chối đấy.
"
" Đừng nói nhảm.
Nếu đối thủ là Thiệu Vỹ Khang thì dù có xuất sắc hơn cũng không thể.
"
" Hahaha, đúng thật là như vậy.
"
" Nhưng tớ thấy Thiệu Vỹ Khang hợp với Nghiên Giai Tuệ dù hai người như chó với mèo.
"
" Còn không phải sao? Thái tử gia Bắc Kinh và tiểu công chúa Bắc Kinh còn không hợp thì ai hợp chứ? "
" Tạ Bất Dật cũng rất giỏi nhưng gia thế thì...!"
" Một gia đình có học thức cũng rất tốt! "
" Tốt thế nào cũng không vượt qua được Thiệu gia.
"
Mọi người dần rời đi nhưng những lời bàn tán thì vẫn vang lên không ngừng.
Thiệu Vỹ Khang bị Nghiên Giai Tuệ kéo đi, anh nhìn bàn tay của cô đang nắm lấy tay của anh không tự chủ được mà cảm thấy cả khuôn mặt đều đang nóng bừng.
" Cậu muốn ăn gì? "_ Nghiên Giai Tuệ quay sang hỏi anh, tay cũng đã buông ra.
" Tôi...!cậu ăn gì? Tôi đi lấy cho.
"_ Thiệu Vỹ Khang
" Tôi ăn một cái bánh bao đi.
"_ Nghiên Giai Tuệ
" Được.
"
Nghiên Giai Tuệ chóng cằm nhìn bóng lưng cao gầy của Vỹ Khang, một người xuất sắc như vậy lại yêu thầm cô rất lâu đó nha.
" Mình thật sự là được sống lại sao? "
Nghiên Giai Tuệ vẫn nghi ngờ về điều này, nó cứ như một giấc mơ vậy đó.
Cô nhìn bàn tay trắng hồng hào của mình, không ngần ngại dùng móng tay bấm mạnh lên đó.
Ngay lập tức, một cảm giác đau nhói truyền đến cùng một dấu móng tay hiện rõ ràng.
" Thật sự là đã...!"
Nghiên Giai Tuệ dùng ngón tay xoa lên vết thương do mình tự tạo ra, cô không còn cảm thấy đau nữa lại chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô có thể...
" Giai Tuệ! "
" Sao cậu lại làm như vậy? "
" Cậu có biết như vậy sẽ khiến cho cậu ấy mất mặt lắm hay không? "
Nguyệt Hạ Lan đi tới, cô ta có vẻ vô cùng tức giận mà chất vấn cô.
" Có vẻ như...!tôi tốt với cô quá rồi nên cô mới dám ở đây quát tháo tôi đúng không? "
Nghiên Giai Tuệ có thể tốt nhưng từ trước đến giờ cô vẫn luôn không thích bất kì ai lớn tiếng với mình cả.
Mà Nguyệt Hạ Lan lại đứng giữa nhà ăn của trường lớn tiếng với cô khiến cho không ít người chú ý đến.
" Cậu...!"_ Nguyệt Hạ Lan nhất thời không biết nói gì khi chạm phải ánh mắt của cô.
Ánh mắt ây khiến cho cô ta có một cảm giác vô cùng xa lạ và có chút sợ hãi.
" Đúng đấy, Nguyệt Hạ Lan cậu nghĩ mình là ai vậy?"_ Một bạn học đứng gần đó lên tiếng hỏi.
" Đừng có quên, nếu không có Giai Tuệ thì bây giờ cậu cũng chỉ là một con chó bị người khác bắt nạt thôi.
"_ Một bạn học khác nói.
" Uầy, Giai Tuệ cậu tốt nhất là tránh xa cậu ta ra.
Nếu không có một ngày sẽ bị cô ta hại lại cho mà xem.
"
Bọn họ đều biết chuyện Nguyệt Hạ Lan từng bị bạo lực học đường, bọn họ cũng biết lý do cô ta bị như thế là vì Nguyệt Hạ Lan có tính cách rất kì lạ.
Cô ta luôn tỏ ra bản thân là nạn nhân, gặp người này nói xấu người kia, luôn khóc lóc một cách khó hiểu nên dần dần không ai còn thiện cảm với cô ta nữa.
" Có chuyện gì vậy? "_ Thiệu Vỹ Khang đi tới.
" Các cậu không thấy Nghiên Giai Tuệ từ chối Tạ Bất Dật trước mặt rất nhiều người như vậy rất bất lịch sự sao? "_ Nguyệt Hạ Lan
" Thì sao má? Không có tình cảm thì từ chối thôi."
" Phải đấy, ai bảo Tạ Bất Dật lại dùng cách phô trương như vậy để tỏ tình? Dám làm thì phải nghĩ tới kết cục như vậy thôi.
"
" Nhưng rõ ràng Giai Tuệ cũng có tình cảm với Bất Dật mà...!"_ Nguyệt Hạ Lan
" Đi thôi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nào Vỹ Khang.
"_ Nghiên Giai Tuệ không muốn nghe thêm ồn ào nữa.
" Nguyệt Hạ Lan, nếu Nghiên Giai Tuệ không chóng lưng cho cô thì ngày tàn của cô đến rồi.
"_ Một bạn học nữ từng đứng đầu trong việc bạo hành Hạ Lan đi đến bên cạnh cô nhếch môi thích thú.
Nguyệt Hạ Lan vô thức lùi về phía sau tránh né, sợ hãi ánh mắt ấy.
Ký ức về những ngày bị bạo lực khiến cho cô ta vô thức mà run rẩy.
Cô ta biết chỉ có Nghiên Giai Tuệ mới là người có thể giúp cho cô ta mà thôi.
Bởi vì mọi người đều biết thân thế của Nghiên Giai Tuệ là thế nào, là người mà không ai có thể chạm đến.
Hơn nữa, tính cách của cô cũng rất được lòng mọi người nên cũng chẳng mấy ai cảm thấy khó chịu với cô cả.
Chính vì vậy mà khi Nghiên Giai Tuệ đứng ra bảo vệ Nguyệt Hạ Lan thì cũng không ai dám động vào cô ta nữa..