Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan H


10 phút sau, tầng chín.Chuông cửa reo vang.

Nhan Chí Cương vừa mở cửa đã trông thấy mái tóc đen mượt hơi ẩm của Tô Mạn đang xõa xuống bên vai, đôi mắt sáng ngời như làn nước mùa thu.

Trông cô cực kỳ ngây thơ, mặc chiếc áo trắng thuần khiết cổ V, vạt váy vàng nhạt, chiều dài vừa khéo để lộ bắp chân trần, trông rất thoải mái và thanh tú.Trông cô thế này khiến anh nhớ tới cô của tám năm trước.

Cô luôn chăm chú nghe anh giảng bài.

Chỉ là anh luôn cố hết sức né tránh ánh mắt quá đỗi nóng bỏng đó.

Dáng vẻ của cô quá thanh thuần, quá đáng yêu.“Vào đi.”“Cảm ơn thầy, quấy rầy rồi.” Tô Mạn xách túi đồ đi vào.Nhan Chí Cương chú ý tới sắc mặt ửng hồng của cô.


Ánh đèn trong phòng khách soi rõ bầu ngực no đủ của cô được bao trọn trong áo ngực viền ren.

Anh hơi mất tự nhiên dời mắt đi nơi khác, muốn tìm một chủ đề để khiến bầu không khí không còn xấu hổ vậy nữa, bèn quan tâm hỏi: “Sao mặt em hồng vậy?”Ặc… Đương nhiên là Tô Mạn sẽ không thừa nhận vì mình nghĩ đến anh sẽ ướt nên phải dùng Tiểu Lam Báo để đỡ ngứa ngáy.Cô chỉ bèn nói cho qua: “Chắc là do trong nhà quá… quá nóng…”Nhan Chí Cương buộc phải thừa nhận rằng cô rất đẹp.

khí chất cổ điển, nhất là khi đôi mắt xếch kia hơi nheo lại, còn cả… lúc mặt cô ửng hồng.Đêm nay là lần đầu tiên anh thấy cô xấu hổ.Cô đã không còn là cô sinh viên e thẹn năm nào, mà trở thành một cô gái quyến rũ vô cùng.Nóng, anh bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng.Nhan Chí Cương hắng giọng, trầm giọng nói: “Đi thẳng vào, phòng tắm ở phía trước…”Anh ngẩng đầu lên liền trông thấy cần cổ trắng ngần của cô lộ ra, mềm nịn, nõn nà.Nhan Chí Cương là tấm gương nhã nhặn cho người khác.

Tuy ngoại hình có vẻ hơi phản nghịch, không chịu trói buộc, nhưng anh là một chính nhân quân tử chính cống.

Ý nghĩ vừa nảy sinh trong đầu khiến anh cảm thấy mình thật dơ bẩn.Dù sao thì bọn họ cũng đã từng là thầy trò.

Dù bây giờ là đồng nghiệp thì cũng đã từng có mối quan hệ thầy trò.Nhưng anh lại không biết…Niềm khát vọng và tình yêu say đắm mà Tô Mạn dành cho anh đã nhiều hơn, sâu sắc và mãnh liệt hơn suy nghĩ của anh rất nhiều.Nhan Chí Cương chỉ cho rằng mình bị sắc đẹp mê hoặc mà thôi.

Anh vừa quấy mì sợi, vừa đánh trứng, thả mấy miếng cà chua tươi và rau vào, mùi cà chua trứng thơm ngào ngạt bay khắp nhà.Lúc này, Tô Mạn đã tắm rửa xong đi ra.


Cô ngửi thấy mùi cà chua tươi.

Bát mì trên bàn bốc khói nghi ngút, khiến bụng cô réo ầm lên.

Cô nở nụ cười đơn thuần, vô hại, không nhịn được nói: “Thơm quá…”Bụng cô kêu lên ùng ục.

Nhan Chí Cương nhìn thấy vẻ mặt cô đầy xấu hổ, xoa bụng nhìn chằm chằm vào bát mì kia, ánh mắt hơn ngày thường nhiều.

Anh thấp giọng nói: “Mau ăn đi, không phải em đói bụng à?”Tô Mạn thật sự không nhịn được, nheo mắt cười cảm ơn anh rồi lập tức ăn mì.Cô ăn từng chút một, không dừng lại được.

Độ mềm của mỳ vừa phải, cà chua tươi ngon, trứng chín vừa tới rất thơm.Nhan Chí Cương yên vị ngồi đối diện, lẳng lặng nhìn cô ăn mì.

Thời gian như trở lại tám năm trước, trong canteen trường, Tô Mạn thường tìm đủ lý do để tìm anh ăn cơ.

Nếu gắp miếng quá to, hai má cô sẽ phồng lên, trông rất đáng yêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận