Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan H


Tô Mạn ăn xong miếng mỳ cuối cùng, thỏa mãn xoa bụng, đôi mắt sáng lấp lánh sùng bái nhìn anh: “Thầy Nhan, sao cái gì thầy cũng biết thế? Vừa cao lớn lại vừa đẹp trai, là giảng viên xuất sắc nhất, đại diện trường học tham gia giải đấu Phát triển phần mềm quốc tế được quán quân, đến cả cơm cũng nấu ngon thế này…”“Tôi không phải kiểu người như em nghĩ…” Giọng điệu anh ôn hòa.“Thầy biết em đang nghĩ gì à?”“Tôi không hoàn hảo như vậy…”Tô Mạn lặng thinh, không biết mình đã nói sai điều gì…Chẳng mấy chốc đã đến mười hai giờ, ngày hôm nay cũng đã trêu chọc ổn thỏa rồi.Cô đứng dậy đi đến quầy bếp, yên lặng rửa bát.Tô Mạn nở nụ cười khẽ rất đỗi dịu dàng, giọng nói ngọt ngào nhưng không õng ẹo: “Cảm ơn thầy Nhan nhé, em về nhà đây ạ.”“Tôi đưa em lên nhà, giờ cũng đã muộn rồi.”Cô tròn xoe mắt, đôi mắt sáng ngời vẫn hấp háy như vậy, mừng thầm nhìn người đàn ông cao hơn mình cả cái đầu.Nhan Chí Cương rũ mắt nhìn bóng lưng cô gái đi phía trước.

Cô đang mở cửa.

anh còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm tuyết tùng thoang thoảng trên người cô.Đột nhiên, Tô Mạn ngừng động tác mở cửa, quay lại nhìn anh với ánh mắt nơm nớp đầy chờ mong: “Thầy, thầy… thầy có bạn gái không?”“Em hỏi cái này làm gì?”Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh.Tô Mạn mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được truy hỏi: “Có không ạ?”Nhan Chí Cương không trả lời.Cô nhếch môi, gương mặt xinh đẹp không giấu nổi vẻ lạc lõng, quay người định đi vào nhà.Thấy thế, trong lòng Nhan Chí Cương đột nhiên mềm nhũn.

Giọng nói trầm thấp cuốn hút vang lên sau lưng cô, anh nói: “Không có..."Đôi môi hồng phấn của Tô Mạn cong lên như trăng lưỡi liềm, tiếng tim đập thình thịch bên tai.Cô hé mở khe cửa.

Ánh sáng yếu ớt hắt ra từ trong nhà, rọi lên gương mặt trắng trẻo tuấn tú của Nhan Chí Cương, tôn lên đường nét lạnh lùng của anh.


Cô bước vào nhà, duỗi tay tùy tiện hất tóc, khóe mắt nhếch cao, nở nụ cười ẩn ý, vừa quyến rũ vừa xinh đẹp, để lộ hàm răng trắng sữa.

Cô khẽ giọng nói: “Thầy Nhan, ngủ ngon, mai gặp lại…”***Nhan Chí Cương về nhà, đi vào phòng tắm chuẩn bị rửa mặt.

Lúc nhìn lên gương, anh trông thấy một miếng vải đỏ rất dễ khiến người ta chú ý.

Anh đưa tay nhấc lên, là một chiếc qυần lót chữ T viền ren…Anh nhíu mày, trong đầu hiện lên cảnh mảnh vải đỏ ít đến đáng thương này mặc trên người Tô Mạn…Nhan Chí Cương hoảng sợ vì chính phản ứng của mình, vội vàng lắc đầu, hòng vứt bỏ những hình ảnh không nên có trong đầu đi.


Anh bước nhanh vào phòng khách, lấy điện thoại nhắn tin.[Bạn học Tô, em quên mang đồ lót về rồi…]Thấy thông báo tin nhắn, Tô Mạn nở nụ cười hiểu rõ như đang nói “đã đợi anh từ nãy rồi”.[Thầy Nhan, em xin lỗi nhé, vừa nãy đi vội quá.

Giờ này muộn quá rồi, nhờ thầy phơi giúp em chút nhé…]“Thầy”, là kính ngữ.Nhan Chí Cương không biết cách làm.

Đây là lần đầu tiên anh phơi đồ lót giúp con gái.

Anh đi ra ban công, phơi chiếc quần chữ T lên, rồi ngồi xuống sô pha trong phòng khách, nhấp một ngụm Whiskey.

Cảnh bên ngoài ban công tối đen, gió đêm thổi l*иg lộng, khiến chiếc quần ren chữ T đó trông như một đóa hoa hồng nở trong đêm đen, đánh sâu vào thị giác.Rõ ràng là một người đàn ông cao lớn nhưng lại chẳng biết làm thế nào với món đồ lót đó…Nhan Chí Cương nâng ly, uống cạn chất lỏng trong ly.

Whiskey nồng đậm chảy xuống cổ họng, khiến yết hầu đang ngứa ngáy trở nên thoải mái hơn, lại chẳng biết là do rượu, đồ lót, hay là còn chuyện gì đó khiến anh phiền lòng…Reng! Rạng sáng 12h.Nhan Chí Cương mở cửa, là bạn tốt của anh, Hàn Dịch Thần, đang cầm một chai rượu vang quý.Nhan Chí Cương vẫn mang dáng vẻ người sống chớ lại gần như bình thường, chỉ nhướn mày, lạnh nhạt hỏi: “Muộn thế này, đến đây làm gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận