Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan H


Hàn Dịch Thần trời sinh đã có khí chất cậu ấm tự phụ, gương mặt nho nhã ôn nhuận có vẻ đẹp trai hơi du côn, có câu du côn nhã nhặn chắc là đúng nhất để chỉ anh ta.

Anh ta vô tư trả lời: “Đương nhiên là uống rượu rồi… Chẳng phải ngày mai cậu không có lớp à?”Hàn Dịch Thần không đợi anh trả lời mà cực kỳ tự động bước vào nhà.

Anh ta ngồi thụp xuống sô pha, khui chai rượu ra.

Nhan Chí Cương ngồi đối diện anh ta.

Vừa rót một ly rượu, Hàn Dịch Thần bất giác ngước lên, liền trông thấy phía sau gương mặt tuấn tú không chút gợn sóng của Nhan Chí Cương là một chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ bay phấp phới, cực kỳ rêu rao…Đáy mắt Hàn Dịch Thần ánh lên nét cười mờ ám.

Anh ta nhướng đôi mày tuấn tú, hăng hái hỏi Nhan Chí Cương: “A Chí… cậu khai trai rồi đó à? Chúc mừng nhé, nên vậy từ lâu rồi mới phải…”Nhan Chí Cương chẳng thèm phản ứng lại anh ta, chỉ uống ly rượu vang, duy trì phong cách im lặng là vàng của anh từ trước đến nay.Hàn Dịch Thần không nén nổi tò mò muốn biết cô gái làm tan chảy được núi băng này là ai.Anh ta hất cằm về phía chiếc quần lót, bĩu môi hỏi: “Của ai thế?”“Của sinh viên… à… đồng nghiệp của tôi.


Trong nhà cô ấy không có nước nóng, mượn nơi tắm rửa thôi.”Nhan Chí Cương đột nhiên nhận ra mình càng giải thích càng rối.“Rốt cuộc là sinh viên hay đồng nghiệp? Có cô gái nào đang dưng lại chạy tới nhà đàn ông tắm rửa không?”Hàn Dịch Thần nhấp một hớp rượu vang, nghiêm túc nói với người anh em tốt của mình: “A Chí, đừng để tâm đến chuyện cũ nữa.

Chuyện của Hân Viện đã qua lâu rồi… buông tha cho bản thân đi…”Lâm Hân Viện là người phụ nữ anh từng muốn cưới, cũng chẳng phải ánh trăng sáng trong tim gì cả, mà chỉ là người được bà con xa giới thiệu, vừa khéo hợp tuổi nên bàn đến chuyện hôn nhân, chứ cũng chẳng có nền tảng tình cảm gì.Ấy vậy nhưng Lâm Hân Viện vẫn để lại một vết thương rất sâu trong lòng anh…***Hoa viên Tam Tinh, tầng mười.Tô Mạn đang nói chuyện điện thoại với mẹ: “Mạn Mạn, lúc đến công viên khiêu vũ, mẹ có quen được dì Lâm.

Dì ấy có nhắc đến đứa con trai năm nay 37 tuổi của dì ấy.

Cậu ta có nhà, có xe.

Mẹ cũng đã xem ảnh cậu ta rồi, điển trai tuấn tú lắm.

Năm nay con cũng ba mươi rồi, ăn bữa cơm làm quen với người ta nhé?”Tô Mạn nằm trên giường tỏ vẻ ghét bỏ, đôi mắt dễ thương nhìn chằm chằm lên trần nhà, đáp câu được câu chăng: “Không có hứng thú…”Người kia đã tồn tại trong lòng cô mất rồi.“Chỉ ăn bữa cơm thôi mà? Có gì đâu mà không được?”“Mẹ, con đã nói là không có hứng thú rồi, mẹ đừng càm ràm nữa…”Liễu Nguyệt Vân ở đầu bên kia điện thoại hiểu rõ tính con gái mình nên đành im lặng một lúc rồi nói: “Được rồi được rồi, tuỳ con đó.

À phải rồi, phải mấy ngày nữa mẹ mới về được.

Con mua giúp mẹ ít quả gì đó tươi ngon và một bó hoa, đưa đến bệnh viện Sơ Dương, phòng 569 cho dì Lâm nhé.

Dạo này tim dì ấy không được khoẻ lắm.

Con tặng quà qua đó cho mẹ trước, hôm sau về mẹ sẽ đi thăm dì ấy sau…”“Vâng.”***Mấy ngày sau, bệnh viện Sơ Dương.Tô Mạn đặc biệt chọn một bó Tulip màu hồng phần và một hộp trái cây nhập khẩu, đi đến thăm dì Lâm mà mẹ cô nói.


Cô ngẩng đầu lên nhìn cửa một phòng VIP, số 569.Cô gõ cửa nhưng không ai đáp lời, bèn đẩy cửa đi vào, liền trông thấy Lâm Tú Ngọc đang nằm trên giường với sắc mặt tái nhợt, cực kỳ gầy yếu.

Bà nhắm hờ mắt, chẳng biết là đã ngủ hay đang nghỉ ngơi.

Tô Mạn khẽ khàng cắm Tulip vào bình hoa.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng bệnh.

Hoàn cảnh nơi đây rất tốt, thiết bị chữa bệnh tiên tiến, căn phòng rất rộng rãi, thoải mái, sạch sẽ dễ chịu, có thể thấy người nhà chăm sóc rất hết lòng.Đang lúc cô nhìn đến ngây ra thì Lâm Tú Ngọc nằm trên giường bệnh đã khẽ giọng hỏi: “Cô gái này… cháu là?”“Chào dì Lâm, cháu…”Cô còn chưa dứt lời đã thấy nụ cười nở trên giương mặt tái nhợt của Lâm Tú Ngọc.

Bà cố hết sức chống người ngồi dậy, muốn trò chuyện với cô.

Tô Mạn bèn vội vàng đi qua đỡ bà ngồi dậy.

Đột nhiên lúc này, một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên: “Mẹ, con đến rồi.”Giọng nói quen ghê.Cô ngước đầu lên, liền trông thấy vẻ kinh ngạc trong mắt Nhan Chí Cương.


Anh nhìn Tô Mạn đang đỡ mẹ mình ngồi dậy, hỏi: “Bạn học Tô, sao em lại ở đây?”Lâm Tú Ngọc đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, ánh mắt sáng ngời, cười hỏi với vẻ từ ái: “Cháu là Tô Mạn à?”“Vâng ạ.”Tô Mạn ngơ ngác.

Hoá ra dì Lâm mà mẹ nói là mẹ của Nhan Chí Cương à?Vậy có nghĩa, đối tượng xem mắt mà mẹ nói chính là Nhan Chí Cương?Lâm Tú Ngọc đột nhiên phấn khởi.

Bà vội vàng sửa sang lại tóc mai muối tiêu rũ xuống bên tai, mỉm cười nói: “Tô Mạn, mẹ cháu đã nhắc đến cháu với dì, cũng cho dì xem ảnh của cháu rồi.

Dì vừa thấy là đã rất thích cháu.

Cảm ơn cháu hôm nay đã đến thăm dì nhé.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận