Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Thầy Nhan H


Đêm đầu đông, Sky Coffee Shop.
Trên bầu trời cao lốm đóm ánh sao, tựa như những viên thúy tinh lấp lánh được khảm lên đó, xa xôi le lói.

Vừa ngước lên đã có thể trông thấy những ngôi sao xa xôi đó, không sáng lấp lánh như ngày thường nhưng lại tạo cảm giác bình thản đáng ngước mộ.

Người đi lại trên đường bước nhanh chân hơn, ai nấy đều quàng khăn dày, khoác lên mình mấy lớp áo ấm, khiến việc đi lại trở nên khó khăn hơn.

Con đường đã bớt vẻ náo nhiệt ồn ào, trở nên bình lặng yên tĩnh hơn.

Tô Mạn và bạn thân là Phương Mộc Âm ngồi trước lò sưởi ấm áp trong nhà hàng Tây mang phong cách cổ điển.

Rèm cửa viền ren trắng buông xuống bệ cửa sổ màu nâu trà.

Trên trần nhà treo đèn thủy tinh sáng lấp lánh.

Tiếng củi đốt tanh tách vang lê, bầu không khí tựa như quay lại thời trung cổ ở Châu Âu.

Nếm một hớp Cappuchino, thưởng thức một hớp rượu.

Trên bàn có bít tết nóng hổi, lát bánh mì phết sốt nấm Trufle đúng tiêu chuẩn.


Hai cô gái mặt ửng hồng tám chuyện trên trời dưới đất với nhau.

Phương Mộc Âm cầm mẩu bánh Mì phết chút sốt nấm Truffle đưa vào miệng, cô liếm môi, chớp đôi mắt to tròn trong veo, thỏa mãn nói: "Ngon quá...lâu lắm rồi không tới đây ăn.

Mạn Mạn....đúng là nhờ phúc cậu mới đặt được bàn ở đây.

Đúng là hiếm có."

Tô Mạn vốn là con nhà giàu.

Tuy cô là con gái một, ba mẹ rất yêu thương nhưng cũng có lý lẽ rõ, cànghieems thấy hơn là cách họ nuôi dạy con gái khiến cô không trở thành cô chiêu kiêu căng bị chiều hư.

Thấy bạn thân ngồi đối diện không ư hữ gì, Phương Mộc Âm nhấp một hớp cà phê rồi nói: "Mạn Mạn, cậu đang ngơ ngẩn nghĩ gì thế?"

"À...không, không có gì....tớ chỉ đang nghĩ đến thầy Nhan...." Mặt Tô Mạn hơi nóng lên, vừa nghĩ đến anh đã thấy xấu hổ.

Vừa nghe thấy thế, Phương Mộc Âm liền chớp thời cơ truy hỏi: "Không phải cậu nghe ngóng khắp nơi, cuối cùng tìm được rồi ư?"

"Đúng thế, sau đó....anh ấy công tác ở đại học Châu Kiệt, giờ tớ là đồng nghiệp của anh ấy."

Phương Mộc Âm lập tức trợn tròn mắt nói: "Òa, trùng hợp thế à? Cậu hành động nhanh thật đấy.

Sau đó thì sao? Cậu ra tay chưa?"

Ánh mắt Tô Mãn đầy thẹn thùng, cô cười ranh mãnh, kể lại chuyện lớn mấy lần cô khiêu khích Nhan Chí Cươn.

Phương Mộc Âm nghe xong thì vơ lấy ly rượu vang trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

Tô Mạn thấy cô ấy uống gấp như thế thì vội nói: "Ôi này, đừng uống vội thế, coi chừng sặc."

Phương Mộc Âm mở to mắt, không thể tin được mà nói: "Má nó....tớ bị cậu làm sặc thì có....cậu đúng là dám khiêu khích thật.

Thầy Nhan là nam thần tựa như bông hoa cao ngạo, chỉ có thể nhìn từ xa chứ không bao giờ chạm vào được.

Vậy mà cậu....cậu dám chơi phía dưới của thầy ấy?"

Phương Mộc Âm là bạn đại học của Tô Mạn, vẫn luôn rất thân thiết.


Lúc trước cô ấy cũng bị Tô Mạn kéo đến lớp phát triển phần mềm kia, chỉ là lúc nào cô cũng ngủ gà ngủ gật.

Tô Mạn thì chỉ chăm chú nhìn Nhan Chí Cương chằm chăm cực kỳ chuyên tâm.

Cô nhìn giảng viên với khí chất đầy mâu thuẫn mang theo chút u buồn ấy, chẳng hề nghe lọt tai những lời giảng về coding của anh.

"Chào mừng quý khách!" Cửa nhà hàng bị một người đàn ông có tướng mạo đẹp trai đẩy ra.

Nhân viên phục vụ lễ phép cất lời chào.

Tô Mạn quay lưng về phía đó.

Phương Mộc Âm thì vô thức nhìn theo âm thành.

Vừa liếc thấy người đi vào, cô ấy dừng động tác cắt thịt bò lại, đưa chân đá Tô Mạn.

Tô Mạn liền hỏi: "Sao cậu đs tớ?"

"Câu nhìn ra sau mà xem kìa."

Tô Mạn lơ đễnh quay đầu, vừa khéo chạm vào ánh mắt Nhan Chí Cương.

Đôi mắt anh khẽ chớp, ánh mắt như màn sương mù tối đen, khiến người ta không nhìn xuyên qua được.

Cô nhớ lại hình ảnh cực kì phóng túng của mình hôm qua.

Dù rằng đã bất chấp tất cả quyến rũ anh, thế nhưng cô vẫn không tránh được cảm giác tim đập xấu hổ.


Nhân viên phục vụ dẫn anh đến gần.

Tim cô đập hẫng 1 nhịp, rộn ràng đến kinh hoàng.

Nhân viên phục vụ lại nói: "Thưa hai anh, ngại quá không còn chỗ trống nữa" Sau đó cô ấy quay sang nói với Tô Mạn: " Xin hỏi cô có bằng lòng để hai anh đây ngồi chung bàn không ạ?"

Tô Mạn trời sinh hiếu thắng, dám yêu dám hận.

Cô sẽ không bị cảm giác thẹ thùng đánh bại.

Ngồi thì ngồi, sợ cái gì?

Phương Mộc Âm mở lời trước: "Thầy Nhan, đã lâu không gặp.

Ngồi chung đi ạ."

Nhan Chí Cương kéo ghế, dáng vẻ vẫn thản nhiên, gương mặt lạnh lùng chính nhân quân tử, đôi môi mỏng hé ra: "Bạn học Phương, đã lâu không gặp."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận