Thậm chí anh còn hoài nghi, nếu thực tế tàn khốc thêm một chút nữa, Dương Nhạc Linhcó thể sẽ lại tìm đến cái chết.
Lầm lỗi của cô ta lớn thật nhưng chưa đến nỗi đáng chết.
Hoắc Chấn Đông lạnh lùng vô tình với cô ta mới thật sự là sự trừng phạt lớn nhất đối với Dương Nhạc Linh.
–
Tháng giêng, ngày mùng bốn, Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đi đến nhà họ Hoắc để thăm hỏi Lão thủ trưởng.
Cao Thanh Thu ngồi ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, yên lặng mà uống trà, nghe Lão thủ trưởng và Hoa Ngọc Thành nói chuyện, hai người họ nói chuyện trong nhà sôi sổi như cha con ruột lâu ngày gặp lại.
Cũng nhìn ra được, thủ trưởng lớn tuổi, thích tìm người lải nhải chuyện trong nhà.
Đang lúc này, Hoắc Chấn Đông gõ cửa, từ bên ngoài đi vào, anh ta mặc quân phục thẳng tắp, nhìn qua rất nghiêm trang.
Bình thường Cao Thanh Thu nhìn thấy Hoắc Chấn Đông, đều là ăn mặc rất tùy ý, cực ít khi nhìn thấy anh ta ăn mặc như vậy.
Hoắc Chấn Đông đi tới, lên tiếng chào hỏi hai người họ, “Bố, Ngọc Thành.
”
Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, hữu hảo cười cười, sau đó ngồi xuống.
Trên thực tế khoảng thời gian này bọn họ liên lạc rất ít.
Lần này Hoa Ngọc Thành tới, cũng không liên lạc qua với Hoắc Chấn Đông.
Hoàn toàn chỉ vì nể mặt mũi của Lão thủ trưởng nên mới đến nơi này.
Chỉ có điều, lúc nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, thái độ Hoắc Chấn Đông vẫn rất lãnh đạm bình tĩnh.
Cao Thanh Thu ngồi ở một bên, nhìn bọn họ nói chuyện, ở ngay trước mặt Lão thủ trưởng, Hoa Ngọc Thành cũng không làm khó Hoắc Chấn Đông.
Trò chuyện xong, bọn họ từ thư phòng của Lão thủ trưởng đi ra, Hoắc Chấn Đông vỗ bả vai của Hoa Ngọc Thành một cái, “Buổi tối cùng ăn cơm đi, các anh em đều rất nhớ cậu đấy! Còn nói đã chuẩn bị lì xì cho Thanh Thu, có đi hay không?”
“Không đi.
” Hoa Ngọc Thành một mặt lãnh đạm thờ ơ.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy Hoa Ngọc Thành như vậy, biết Hoa Ngọc Thành tâm tình đang không vui, mà từ trước đến giờ Hoắc Chấn Đông đều là người chủ động hòa giải, anh ta nói với Cao Thanh Thu: “Đúng rồi, Thanh Thu, An An cũng ở nhà đấy, em đi tìm nó đi, nó thấy em chắc vui lắm đấy, anh cũng có chút chuyện muốn nói với Ngọc Thành.
”
Cao Thanh Thu biết Hoắc Chấn Đông muốn đuổi khéo mình nên gật đầu rồi đi lên lầu tìm Hoắc An An.
Cao Thanh Thu vừa đi, Hoắc Chấn Đông nhìn Hoa Ngọc Thành, giống như dỗ người yêu nói, ” giận tôi đấy à?”
Hoa Ngọc Thành đi tới một bên, nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng không nói chuyện.
Hoắc Chấn Đông đứng ở bên cạnh anh, nói: ” Anh em nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà chúng ta chưa từng trải qua, cậu tức giận tôi cái gì? Cậu muốn tôi làm cái gì, lên núi đao xuống biển lửa, tôi đều có thể đi làm.
”
Giọng Hoa Ngọc Thành có chút lãnh đạm thờ ơ nói ” Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ để cho cậu vì tôi mà lên núi đao xuống biển lửa.
”
“Đúng, nhưng tôi lại muốn vì cậu mà lên núi đao xuống biển lửa, ai bảo cậu là anh em tốt của tôi?” Lúc nào cử chỉ hành vi của Hoắc Chấn Đông cũng thiếu nghiêm túc, nhưng mà, lời anh ta nói lại rất nghiêm túc.
Hoa Ngọc Thành nhìn Hoắc Chấn Đông đang giả vờ bình thản, mở miệng nói: “… Có một số việc, tôi không đề cập tới nhưng không có nghĩa là tôi không biết.
”
Hoa Ngọc Thành nói vậy làm cho Hoắc Chấn Đông cứng đờ, anh ta nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, có chút khó tin, Hoa Ngọc Thành nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ chuyện kia Ngọc Thành đã biết rồi sao?
Mặc dù rất muốn phủ nhận, nhưng, ánh mắt của Hoa Ngọc Thành lại làm cho Hoắc Chấn Đông cảm thấy mình đoán không lầm.
Nụ cười trên mặt Hoắc Chấn Đông chậm rãi ngưng kết lại.
Anh ta nhìn Hoa Ngọc Thành, không xác định hỏi: ” Cậu biết từ bao giờ?”
Lúc hỏi câu này, lòng bản tay của Hoắc Chấn Đông đang chảy mồi hôi, trong khoảnh khắc này, anh ta không biết mình đang sợ cái gì, sợ Hoa Ngọc Thành phá hủy mình sao?
Không!
Hoắc Chấn Đông sợ, sợ tình anh em nhiều năm của anh ta và Hoa Ngọc Thành đến lúc này rơi vào ngõ cụt.