Cao Thanh Thu nói với anh, ” Em đi lấy máy tính để gửi cho Tô Tề ít tài liệu đã, em bảo khi về đến nhà sẽ gửi mà giờ còn chưa gửi.
”
Kết quả kéo dài đến bây giờ.
Bởi vì hôm nay có chút say xe, Cao Thanh Thu hiện tại thân thể còn có chút uể oải.
Cô mới vừa định đứng lên, liền nghe thấy Hoa Ngọc Thành vô cùng nghiêm túc nói, “Ngồi xuống.
”
“…” Cao Thanh Thu bị sợ hết hồn.
Cô khó hiểu nhìn lấy anh, không biết rõ làm sao rồi, nhưng vẫn ngồi trở lại.
Chỉ thấy Hoa Ngọc Thành đứng lên, ” Anh đi giúp em lấy là được rồi, em đứng lên làm gì.
”
“…”
Xin hỏi, anh đi lấy và cô đi lấy khác nhau ở chỗ nào sao?
Rất nhanh, Hoa Ngọc Thành liền đem máy tính của cô trở lại, thả vào trước mặt Cao Thanh Thu, nói với cô: “Không được dùng quá lâu đâu đấy.
”
“Ồ.
”
Rõ ràng là một chuyện rất ôn nhu như vậy mà anh lại làm cho nghiêm túc như thế, Cao Thanh Thu quả thật… Không biết nói cái gì cho phải.
Cao Thanh Thu cười một tiếng, gửi tài liệu qua cho Tô Tề, bởi vì đầu còn có chút choáng váng nên sau khi gửi xong cô liền đi lên nằm trên giường luôn.
Hoa Ngọc Thành ngồi ở mép giường, nói chuyện với cô: ” Bác sĩ nói, ngày mai chúng ta phải đi bệnh viện làm kiểm tra.
”
Dù sao chuyện cô mang thai phải làm kiểm tra mới có thể an tâm.
Cao Thanh Thu nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, cười nói: ” Anh có sợ hay không?”
“Sợ cái gì?” Hoa Ngọc Thành cầm tay cô hỏi.
Cao Thanh Thu nói: “Sợ bị mừng hụt.
”
Hoa Ngọc Thành nhíu mày, ” Em đoán xem.
”
Cao Thanh Thu nắm tay, an ủi anh, “Thật ra anh không cần lo lắng, em có cảm giác, nó đang tồn tại ở đây ”
Bọn họ nỗ lực cầy cấy lâu như vậy, cũng nên gặt hái thành quả rồi chứ.
Hơn nữa, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, cô thật sự đã mang thai rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn tiểu bảo bối nhà mình, dưới ánh đèn, cô xem ra rất ngoan ngoãn, Hoa Ngọc Thành cúi đầu xuống,khẽ hôn lên trên mặt cô một cái, “Sinh con gái đáng yêu giống như em là tốt nhất.
”
Cao Thanh Thu cười nói: “Sinh con gái mà anh không cảm thấy thất vọng chút nào sao? Mọi người đều thích con trai mà.
”
Nhất là cha mẹ có thái độ trọng nam khinh nữ, làm cho Cao Thanh Thu không nhịn được phải lo lắng, lo rằng Hoa Ngọc Thành cũng sẽ thích con ttrai hơn
Hoa Ngọc Thành nghe Cao Thanh Thu nói xong, “Hiện tại đã là thời đại nào rồi? Nào có người nào trọng nam khinh nữ chứ? À, Trừ ba mẹ em ra.
”
Có lúc Cao Thanh Thu cảm thấy, Hoa Ngọc Thành chính là Thiên sứ mà ông trời phái xuống để bao bọc cho cô cả đời này!
Bởi vì cha mẹ đối xử với cô không công bằng, cho nên Thượng đế đặc biệt tặng cho cô một Hoa Ngọc Thành tới để cưng chiều cô, cho nên anh mới có thể sủng cô, yêu thương cô đến vậy.
Cao Thanh Thu nắm tay anh, làm nũng nói: ” Em buồn ngủ quá!”
“Ngủ đi.
” Hoa Ngọc Thành dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô, ” Đợi em ngủ rồi anh mới đi.
”
“Ồ.
”
–
Buổi tối Hoắc Chấn Đông cùng Kỷ Minh Viễn ăn cơm với nhau, Hoắc Chấn Đông hỏi: ” Thanh Thu không có sao chứ?”
“Không có việc gì, mang thai rồi, Ngọc Thành sắp được làm cha rồi.
” Kỷ Minh Viễn nói: “Ba mẹ cậu ta chờ mong đứa bé này rất lâu rồi, hiện tại chắc nhà họ đang vui lắm.
”
Nghe tin Cao Thanh Thu mang thai, Hoắc Chấn Đông cười một tiếng.
Không nghĩ tới bọn họ mới vừa trở về, liền truyền đến tin tức tốt.
Kỷ Minh Viễn nói với Hoắc Chấn Đông: ” Cậu cũng phải nỗ lực đi, tôi nghe nói mẹ cậu giới thiệu cho cậu một đối tượng rồi, cảm giác thế nào?”
“Không có hứng thú gì.
” Hoắc Chấn Đông nói: “Tôi còn trẻ, không cần vội.
”
bà Hoắc giới thiệu đối tượng cho con trai mình, điều kiện gia đình tốt vô cùng, dáng dấp cũng không tệ, cũng coi như nhiệt tình, có thể chỉ vì Hoắc Chấn Đông không có cảm giác gì đối với cô gái đó mà thôi.
Gần đây trong lòng anh ta có một vướng mắc, lúc nào cũng nhớ tới những caau nói quá đáng mà mình đã nói với Cao Thanh Thu, và đặc biệt là phản ứng của Cao Thanh Thu sau khi nghe xong.
Anh ta nghĩ, Cao Thanh Thu nhất định đã thật sự hận anh ta rồi.
Chỉ là nghĩ tới đây, Hoắc Chấn Đông liền có chút khó chịu.
Hoắc Chấn Đông thích cô, không cầu có thể ở bên cạnh làm bạn, không cầu có thể làm người trong lòng của cô, nhưng lại không muốn trở thành người bị cô căm ghét.