Cuối cùng thì cánh tay tôi cũng lành và tôi đi làm trở lại. Đến công ty, nhìn mọi người rộn ràng đi lại chuẩn bị cho các dự án cảm giác như mình đi vừa đi ở rừng về. Thế rồi, không để cho tôi phải đợi lâu, hình thức kỷ luật đối với tôi và Bằng cũng được thống nhất, vì tôi đi làm trước Bằng nên tôi sẽ nhận “án” trước. Những ngày ở nhà tôi vẫn chưa thực sự hiểu hết được sự nghiêm trọng của vấn đề lần này, tôi và Bằng đã phạm lỗi “sao chép tài liệu nội bộ công ty vào thiết bị cá nhân và vô tình làm lộ bí mật kinh doanh gây thiệt hại lớn về kinh tế cho tập đoàn..” nghe tội danh dài dằng dặc ấy tôi đã cảm thấy nản, nhưng phương án kỷ luật còn khiến tôi không thể tin vào tai mình được nữa. Tôi bị “điều chuyển công tác xuống công ty chi nhánh, cắt thưởng và không được tăng lương trong hai năm, năm năm không được tham gia vào các dự án quan trọng của tập đoàn”, anh phó giám đốc còn nhắc nhở tôi rằng:
“ Ít nhất trong năm nay em đừng xin nghỉ việc, vì bên kiểm soát nhân lực đang theo dõi hồ sơ của em, nặng thì họ sẽ nghi em là gián điệp kinh tế và kiện ra tòa, nhẹ thì ột vệt đen vào hồ sơ, ảnh hưởng đến sự nghiệp cả đời, các em còn trẻ nên cần phải phấn đấu. Anh biết là các em là vô tình nhưng mình đuối lý thì không ai có thể đứng ra bảo vệ mình được”
Khi phó giám đốc bộ phận tiễn tôi ra khỏi phòng làm việc, tôi không thể diễn tả được cảm xúc lúc ấy , trống rỗng có, bất lực có, uất ức cũng có. Mọi người trong phòng ai cũng xuýt xoa về án phạt mà tôi phải chịu là quá lớn, tôi chỉ nhẩm đi nhẩm lại câu “ phải bình tĩnh, không được khóc, mọi người đang nhìn phải cười lên”. Được một lúc chị Nhung trưởng phòng gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng, suốt cuộc nói chuyện chị kể an ủi tôi rất nhiều, tôi vẫn cười bình tĩnh để tiếp nhận, nhưng cho đến khi chị nói một vấn đề làm tôi cố gắng lắm mới có thể không bật khóc lên. Chị nói:
“Chị nói chuyện này với tư cách là một người chị chứ không phải là cấp trên gì hết, chị biết em và sếp Phan có một mối quan hệ khá thân thiết, hôm trước vì việc của em và Bằng mà cậu ấy đã cãi nhau một trận với mấy chú trên tổng, cậu ấy xin nhận hết trách nhiệm, thế là bị đình chỉ làm việc hai tuần đấy. Chị nói vậy để các em có thể hiểu rằng, ai làm sai đều phải chịu hình phạt tùy theo mức độ trách nhiệm, không thể đổ lỗi hay nhờ cậy giúp đỡ từ người khác được, em hiểu không?”
Tôi mỉm cười, nụ cười chuyên nghiệp nhất để biểu hiện sự đồng ý, được cái chị sếp của tôi cũng hài hước, chị lại kể:
“ Nhưng mà sếp Phan của bọn mình cũng tranh thủ ghê lắm, đấy, bị đình chỉ cái là vác balo sang Tây thăm bạn gái ngay, bỏ lại đống việc cho chị với anh Tùng (phó giám đốc) quay cuồng, khổ ghê cơ”
À, hóa ra là vậy, tôi cười hỏi lại chị:
“ Vậy sao chị? Nhất sếp mình, những hai tuần cơ mà, tha hồ giải tỏa stress...hì hì”
“ Ừ, quay đi quay lại, cậu ta sướng nhất, ha ha, hôm qua thấy trên FB bạn gái đăng bao nhiêu ảnh lên, có khi cuối năm nay chị em mình được ăn cỗ sếp đấy, bạn gái cậu ấy là bạn thân của chị, đi du học bên Tây Ban Nha được năm năm rồi, tháng 10 này là về nước.” -chị tiếp lời
“ Vâng, thế thì vui quá chị nhỉ, hì hì”- có trời mới biết tôi “vui” như thế nào.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Về đến phòng tôi chẳng buồn làm gì cả, cả người trong trạng thái chán nản đến cùng cực, vậy là sang tuần sau tôi chính thức sang công ty chi nhánh bên ngoại thành nhận công việc, công ty mới cách chỗ tôi ở 18km, tôi bắt đầu lo cho những giấc ngủ của tôi. Tắm xong, nằm dài ra giường tôi bắt đầu thấy tủi cho cái số phận của mình, những lời ban ngày của chi trưởng phòng sao tôi lại không hiểu chứ, chị ấy đã nhẹ nhàng nhắc nhở tôi hãy tự giải quyết vấn đề của mình và đừng dựa dẫm vào Phan. Nhớ đến Phan, lòng tôi lại trĩu xuống một cách kỳ lạ, đúng, tôi buồn thật, hóa ra anh sang Tây Ban Nha với bạn gái chứ không phải là công tác, sao nghe tin này xong tôi lại thấy nhói lòng thế này, chúng tôi chỉ là những người đồng nghiệp-không hơn không kém, có khi nào tôi đã yêu thầm anh? Haizzz, tình yêu đơn phương, chỉ nghe thấy thôi cũng đủ ngán ngẩm rồi.
Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đau buồn cũng chẳng giải quyết được điều gì, tôi đến công ty mới được hai tuần rồi, công việc ở đây tương đối “nhẹ nhàng” vì đơn giản là chẳng ai muốn giao việc ột kẻ vừa bị “thất sủng” như tôi cả, tôi tự động viên bản thân là càng tốt, coi như mình càng có nhiều thời gian cho bản thân. Tôi cắt đứt liên lạc với Phan cũng được gần một tháng rồi, chắc sau khi anh về nước có nghe chuyện của tôi và Bằng nên gọi điện cho tôi rất nhiều nhưng tôi không nghe máy , trên facebook ngày nào anh cũng nhắn tin, thấy quá mệt mỏi và phiền phức, tôi hủy kết bạn với anh và khóa hết mọi hoạt động trên “tường” nhà mình lại, Phan biết vậy chỉ nhắn cho tôi một tin nhắn cuối như sau:
“ Anh xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra, nơi này luôn đợi sự tha thứ của em...”
Thực sự lúc ấy tôi muốn gọi điện nói một trận cho bõ tức, cho thỏa nỗi ấm ức mà mình phải chịu, nhưng nghĩ lại, mình có là gì đâu, chuyện đã qua rồi thì cứ để nó qua luôn đi, có truy cứu cũng chẳng phải là ý kiến hay. Anh có cuộc sống của anh, tôi có con đường của tôi, khoảng cách là cần thiết cho cả hai. Biết trước rằng tình cảm này sẽ chẳng đến đâu vậy thì chấm dứt ngay từ đầu cho đỡ mệt mỏi.
Bằng cũng bị chuyển về chỗ tôi, chúng tôi đã từng là “đôi bạn cùng tiến” giờ lại bất đắc dĩ trở thành “ đôi bạn cùng lùi”, nghe tôi than thở, Bằng còn trêu chọc rằng “ cài số lùi cho an toàn”, thê đấy. Để “kỷ niệm” cho buổi hội ngộ, tôi và cậu ấy đã đánh chén một bữa rượu ốc vỉa hè tưng bừng, rồi thì có tí men ngấm vào người, hai đứa thi nhau lôi điện thoại ra chụp choẹt các kiểu, cười phá lên như bọn hâm, đúng vậy, cuộc sống chẳng thể thiếu vắng những nụ cười, chúng tôi vẫn phải chiến đấu vì một ngày mai. Đêm về tôi mò lên Facebook, quyết tâm đăng một trạng thái “thấm đẫm nước mắt” làm điều kiện tiên quyết, sau khi đưa được ảnh hai đứa lên nhưng chẳng biết viết thế nào cho hay cả, viết lại xóa, xóa rồi lại viết, cuối cùng tôi cũng tóm tắt được một câu: “ cuối cùng thì tôi cũng chỉ còn có cậu!”, Bằng vào bình luận một câu thế này: " Chúng ta là những người lính dũng cảm và can trường nhất, chỉ có điều chưa có công lao đã vội hi sinh" , đúng vậy, mấu chốt vấn đề chính là nằm ở chữ "vội hy sinh" ấy.
Từ ngày chuyển chỗ làm việc mới, tôi cũng ít liên lạc với các đồng nghiệp cũ, có chăng cũng chỉ là thỉnh thoảng hỏi thăm vu vơ vài câu trên mạng xã hội, bỗng một hôm thấy ảnh chụp bộ phận liên hoan, tôi vào xem và chua chát nhận ra một điều rằng, hóa ra “cô đi lấy chồng thì chợ vẫn vui” thôi, xem xong trong lòng lại thổn thức nhiều điều.