Khi Ông Xã Là Sếp


Buổi sáng đến công ty, ngồi chưa kịp ấm chỗ thì sếp đến, một lúc sau thấy chị Nhung trưởng phòng nhận lệnh đi vào phòng sếp, sau khi đi ra, mặt chị rất nghiêm trọng thông báo họp khẩn cấp. Nội dung cuộc họp là việc bộ phận chúng tôi tiếp tục phải đối mặt với một dự án mới, khó nhằn hơn, điều quan trọng hơn là tôi lại tiếp tục dọn đồ đạc vào phòng sếp, có điều lần này còn thêm một người nữa là Bằng-cậu đồng nghiệp ngồi cạnh tôi.

Thời gian chuẩn bị cho dự án lần này khá gấp, theo thông tin của sếp “bự” thì lần này tập đoàn quyết tâm muốn giành được dự án này để xây tổ hợp chung cư cao cấp và hiện đại nhất, đối thủ của chúng tôi có bên TM-Group đang có lợi thế rất cao. Tôi, Bằng, sếp Phan và hai người nữa trên tổng cử xuống tạo thành một nhóm khảo sát và định giá khu đất, có nằm mơ tôi không nghĩ ra rằng mình được tham gia vào một dự án có quy mô lớn vậy. Trong năm người, có lẽ tôi là người có năng lực kém nhất, tôi cũng biết thân phận nên suốt quá trình làm việc tôi đảm đương vị trí thư ký sai vặt kiêm luôn chân phục vụ trà nước, điều này làm cho sếp Phan không hài lòng một chút nào. Một buổi sau khi tan làm, anh gọi tôi đến nói chuyện riêng, anh bảo cho tôi vào đội dự án để mong rằng tôi học hỏi được những kinh nghiệm, kiến thức mà mọi người trong đội có, anh cần một người cộng sự chứ không cần một người đến để bưng bê trà nước... câu nói đó đã khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi cũng muốn ọi người thấy những gì mình có, nhưng điều mà tôi có thì họ lại quá thừa, vậy tôi còn có thể làm gì ngoài mấy việc lặt vặt linh tinh mà sếp nói. Mấy hôm sau sếp cắt cử cho tôi việc ra ngoài “hiện trường” khu đất để thám thính tình hình và cho đánh giá tiềm năng và hạn chế, khi thấy sếp đưa ra quyết định này ai trong đội cũng ngạc nhiên, vì việc này cần phải có một đội ngũ chuyên nghiệp chứ gà mờ như tôi thì làm được gì, ấy vậy mà sếp chỉ đơn giản buông một câu: “ Mỗi người sẽ có một cách nhìn nhận khác nhau, có thể trong mắt người này là khó khăn, nhưng với kia là cơ hội”. Tôi không biết cơ hội của của mình ở đâu nhưng khó khăn thì chất đầy đống, tôi suốt ngày lượn lờ quanh khu vực đất vào dự án, đến thuộc làu mấy câu chuyện của các bà hàng nước tôi, bên phía “cò đất” (những người làm môi giới nhà đất) lúc nào cũng nhìn bằng ánh mắt gườm gườm như sợ tôi lấy mất mối làm ăn. Ban ngày thì lê la hàng quán, uống no mấy một bụng trà đá, đêm về thì gõ báo cáo tổng kết, mỗi khi nhận được mail trả về nói rằng chưa đạt yêu cầu lại thấy công sức của mình như muối bỏ biển. Sau bao ngày bị đi “đày”, cuối cùng báo cáo của tôi cũng được sếp thông qua, mọi người trong đội ai nấy đều khen tôi rất ấn tượng, họ đâu hiểu để có được những điều đó tôi phải đánh đổi rất nhiều thứ, cuối ngày nhận được tin nhắn “ anh nghĩ mình đã đúng khi tin tưởng vào năng lực của Chi, cố lên em nhé!” của sếp cảm thấy mọi thứ mình trải qua chỉ như con muỗi mà thôi. J
Càng gần đến ngày đấu thầu đi đâu cũng nhìn thấy sự lo lắng, vội vã trong từng bước chân của mỗi người, riêng biệt đội “năm anh em siêu nhân” chúng tôi căng thẳng hơn rất nhiều, để tăng tiến độ và có thời gian rà soát lại tránh những rủi ro có thể đến bất ngờ, Phan đề nghị năm người chúng tôi sau mỗi giờ làm sẽ đến nhà riêng của anh để “tăng ca” tiếp. Nhà anh ở tầng 16 của chung cư khá “xịn”, trong nhà không có nhiều đồ đạc, được bài trí khá đơn giản, cả một phòng khách rộng chỉ có một bộ sô pha màu ghi sáng, chiếc bàn trà rất lớn cộng thêm một chiếc ti vi. Đây đều là lần đầu tiên cả tôi và Bằng đến nhà sếp, trái ngược với sự dè dặt của chúng tôi, hai cộng sự còn lại là anh Tuấn và Cảnh lại tỏ ra khá thân thuộc với ngôi nhà nhà này, sau hôm đó tôi mới biết ba người bọn họ là bạn khá thân thiết, đặc biệt anh Tuấn còn là anh họ của Phan. Làm việc ở nhà sếp không khí thoải mái hơn rất nhiều, chúng tôi làm bạn với mỳ gói, đồ ăn nhanh, công việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều.

Hôm ấy là buổi làm việc cuối cùng ở nhà sếp, hôm sau sẽ có cuộc họp báo cáo kết quả các bộ phận chịu trách nhiệm dự án với Hội đồng quản trị, sau khi kết thúc toàn bộ công việc tôi và Bằng vội rời khỏi nhà sếp để vể nhà vì đã hơn 1h sáng. Lo lắng cho hai người đi xe máy về đêm, sếp đề nghị chúng tôi lên xe ô tô sếp đưa về, nhưng cả hai đứa đều từ chối, một phần vì tôi bị chứng say xe nặng, chỉ cần ngửi thấy mùi ô tô cũng đã khiến bản thân nôn nao rồi, còn về phía Bằng thì cậu ấy không muốn phiền hà đến sếp, cuối cùng chúng tôi đành thỏa hiệp phương án: Tôi và Bằng sẽ đi xe máy trước, sếp và hai anh còn lại sẽ đi ô tô phía sau “hộ tống”.
Trên đường đi, trong khi tôi và Bằng đang hào hứng vì ngày hôm sau chúng tôi được sếp đặc cách cho nghỉ nguyên một ngày, đứa thì kêu sẽ ngủ một trận thật đã, đứa thì lên lịch đi chơi, lúc đi qua ngã tư, một chiếc xe máy chở hai thanh niên phóng nhanh tông thẳng vào xe chúng tôi không thương tiếc, xe của Bằng và tôi mất lái xoay ngang rồi đổ xuống, trước lúc ngất đi tôi chỉ biết chiếc cặp đựng laptop của mình bị giật lấy một cách nhanh chóng...thảm rồi, chúng tôi đã gặp cướp!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận