Khí Phụ Trọng Sinh Đích Nữ Đấu Trạch Môn


"Luyến tiếc chàng lại như thế nào?" Cầm di nương giận dữ nói: "Lúc trước, còn không phải chàng cứng rắn muốn ta đi làm bồi gả, bằng không, giờ phút này thiếp chính là di nương của chàng. Làm sao còn phải lén lút như thế ?"
Tống Phong làm sao không hiểu tâm tư của Cầm di nương , hôn nàng mấy cái, dỗ dành này: "Nàng cũng không phải không biết mụ đàn bà kia của ta, nàng nếu như ở đây, đừng nói sinh con, chỉ sợ không chết cũng bị lột da. Ta đây không phải đau lòng nàng, nên mới đem nàng an bài ở bên ngoài. Trước mắt tuy rằng không thể thường xuyên ở cùng một chỗ, nhưng ngày sau, chúng ta có rất nhiều thời gian. Nàng nếu như lấy được gia sản của Tô phủ , chúng ta bên ngoài xây nhà, mua đất. Đến lúc này, một nhà ba người, chẳng phải so với cuộc sống hiện tại càng vui vẻ hơn gấp mấy lần sao?"
Cầm di nương bị thuyết phục, trong ánh mắt lóe lên vài phần sắc thái khác thường, nói: "Thiếp nghe lời chàng là được, bất quá, chàng cũng đừng quên những lời đã nói hôm nay ."

Tống Phong lại tiếp tục dỗ Cầm di nương, sau đó hầu hạ Cầm di nương mặc quần áo, hai người cùng nhau rời khỏi Thúy Trúc hiên.
Tô Giáng Thần thân hình mền nhũn bò ra khỏi tủ quần áo, tin tức vừa rồi , thật quá chấn động rồi. Cầm di nương và nhị cữu cữu cư nhiên hợp mưu chiếm đọat gia sản Tô phủ , đây là việc mà Tô Giáng Thần như thế nào cũng đều không ngờ tới. Gắng gượng thân mình, Tô Giáng Thần bước từng bước ra khỏi Thúy Trúc hiên, ban đầu đối với Thúy Trúc hiên còn có một chút tình cảm hoài niệm , giờ phút này, tràn ngập trong lòng nàng đều là sự chán ghét, thật vô cùng chán ghét chỗ này, thật vô cùng chán ghét những người ở nơi này .
Ngay vào lúc Tô Giáng Thần từng bước từng bước đi ra khỏi Thúy Trúc hiên , thình lình từ bên cạnh vươn ra một bàn tay, Tô Giáng Thần còn không kịp hô lên , đã bị người che miệng lại.
"Đừng kêu, là ta." Người mới đến cư nhiên là Tô Cẩm, Tô Giáng Thần có chút ngạc nhiên , người này làm sao lại xuất hiện ở Tống phủ?
Tô Cẩm thấy Tô Giáng Thần kinh ngạc nhìn chính mình, liền ngượng ngùng nói: "Vốn muốn nhìn Trân Châu một cái, liền giả trang thành con hát trà trộn vào. Một đường đi theo các ngươi đến nơi này. Sau đó muội muội ta thấy ngươi nửa ngày cũng không đi ra, nghĩ rằng ngươi đã xảy ra chuyện, liền phái ta tiến vào xem một chút."
"Vậy Trân Châu đâu? Tử Ngọc đâu?" Tô Giáng Thần không khỏi kinh hãi, cư nhiên quên mất hai nha hoàn này, các nàng nếu như bị nhị cữu cữu bắt gặp , còn có đường sống sao?

Có lẽ là đoán được tâm tư của nàng, Tô Cẩm nói: "Không có việc gì. Ta và các nàng lén lút gặp mặt, tự nhiên không thể đứng ở cửa, liền chon một chỗ yên tĩnh, ai biết, trùng hợp nhìn thấy nhị cữu cữu của ngươi và cái vị Cầm di nương kia đi vào, Trân Châu lo lắng ngươi gặp chuyện không may, kêu ta tiến vaò xem thử."
Tim của Tô Giáng Thần cuối cùng buông xuống, bất quá, sau đó nàng lại bắt đầu lo lắng nói: "Ta hiện tại còn không đi ta, đợi đến lúc nhị cữu cữu trở lại, không phải là đã quá muộn rồi sao?"
Nhưng lời nói vừa dứt, liền mơ hồ nghe được có một tên người ở đang hô lên: "Lục soát hướng này."
Tô Giáng Thần vừa nghe, nóng nảy, nói: "Đều là do ngươi, nếu không phải do ngươi, ta hiện tại đã thoát thân ."
Tô Cẩm nào có thời gian cùng nàng giải thích, vội vàng lôi kéo Tô Giáng Thần chạy về hướng rừng trúc , Tô Giáng Thần cũng không có biện pháp, vẫn chạy theo Tô Cẩm . Đợi đến cuối rừng trúc , Tô Giáng Thần không khỏi tuyệt vọng, cư nhiên là một bức tường, nàng trước kia bị nhốt ở Thúy Trúc hiên,nhưng căn bản chưa hề đi sâu vào trong rừng trúc, làm sao biết được ở cuối rừng trúc này cư nhiên là một bức tường.

Tô Cẩm hì hục vài tiếng liền nhổ một bụi cỏ rậm rạp lên, sau đó nói: "Còn không mau đi?"
Tô Giáng Thần vừa nhìn, thật là ngây người, này tính cái gì? Cư nhiên kêu nàng chui lỗ chó? Nàng đường đường một vị thiên kim đại tiểu thư cư nhiên phải chui lỗ chó?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận