Tôi hít một hơi nhẹ, mùi thuốc khử trùng khắp căn phòng xộc vào mũi tôi.
“Mình đang ở đâu vậy?” Tôi tự hỏi, tôi muốn nhìn xung quanh, nhưng mi mắt tôi nặng trịch chẳng nhấc lên nổi. Cảm giác toàn thân nặng nề không nhúc nhích nổi, tôi chẳng thể nào biết chuyện gì đang diễn ra. Chỉ duy nhất một điều, ai đó đang nắm chặt tay tôi. Tôi vô thức động đậy ngón tay, cố gắng hé mắt.
- Mẹ…
Mẹ nắm chặt tay tôi, mắt rưng rưng. Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, một màu trắng toát bao phủ khắp căn phòng. Nhìn Thiên Ân đứng kế bên cửa sổ, rèm trắng bị gió mạnh thổi tung che gần hết dáng người cao lớn ấy, tâm trí tôi vang vang như lời nói dội lên từ vực thẳm. Nước mắt tôi bất giác trào ra, ướt đẫm hai bên má. Mẹ tôi ngồi bên giường sợ hãi, nắm chặt tay tôi hơn, giọng run rẩy:
- Sao vậy con?
Tôi ôm chặt mặt mình, cố kiềm nước mắt. Họ không phải cha mẹ ruột của mình. Tôi lắc đầu, ý bảo không sao. Tuy tôi không nhớ hết những điều lúc nhỏ, tôi cũng chẳng thể nhớ ba mẹ ruột của mình trông như thế nào nhưng tôi đủ thông minh để chắc chắn rằng ba mẹ hiện tại chỉ là ba mẹ của tôi. Đây có lẽ là một chuyện thường tình trong mắt thiên hạ nhưng với tôi, nó lại là một câu chuyện xuyên suốt quãng thời gian ngắn ngủi của cuộc đời tôi. Tôi muốn được ngẩng đầu lên và thẳng thừng hỏi “Mẹ không phải mẹ ruột con đúng không?” Nhưng như thế quá tàn nhẫn với một người tần tảo nuôi mình từ nhỏ đến lớn.
Một ý nghĩ le lói trong đầu, tôi bắt lấy nó rồi tung chăn bước xuống giường. Mẹ ngơ ngác nhìn tôi. Thiên Ân kinh ngạc lên tiếng:
- Cậu định làm gì vậy?
Tôi gật đầu chào Thiên Ân, một cái chào kính cẩn rồi quay sang nhìn mẹ, tôi kiên quyết:
- Con muốn xuất viện. Ngay bây giờ.
***
Hóa ra tôi đã hôn mê được một tuần rồi. Ba rất lo lắng cho tôi, tôi có thể thấy rõ quầng thâm dưới mi mắt ông. Ôi trời, như thế này sao tôi có thể gạ hỏi cho ra sự thật đây?
Tôi vận bộ đồng phục Hồng Đăng, đứng thẫn thờ nhìn người trong gương. Đó như thể chẳng phải là tôi nữa, ánh mắt buồn rầu phức tạp, khóe môi trễ xuống một cách chán đời chứ không nhếch lên tinh quái như hồi trước. Tôi khoác ba lô lên vai, chậm rãi đi xuống nhà. Mẹ từ trong bếp đi ra, đưa 2 hộp cơm trưa cho tôi rồi cốc đầu tôi một cái:
- Con gái con đứa, Thiên Ân đợi con nãy giờ.
Tôi gãi đầu cười hì hì, đoạn nhận hai hộp cơm từ mẹ. Mà khoan, sao mẹ lại nấu tới 2 hộp cơm trưa dữ vậy? Như đọc được suy nghĩ của tôi, mẹ nói:
- 1 cho con, 1 cho Thiên Ân.
Tôi à, ừ. Nghĩ gì đó lại hỏi mẹ:
- Sao mẹ biết con đang nghĩ thế?
Mẹ cười dịu dàng xoa đầu tôi, khẽ trách yêu:
- Con gái, mẹ là mẹ con, con nghĩ gì mẹ còn không biết sao.
Tôi rưng rưng ôm hai hộp cơm chạy thật nhanh, mém nữa là khóc trước mặt mẹ rồi, híc.
Quả thật là Thiên Ân đang đứng đợi tôi, cậu ta khoác áo lông dày, mang khăn choàng đen tuyền. Cậu ta đi đến bên tôi, liếc nhìn tôi rồi lại đảo mắt xuống hai hộp cơm trên tay tôi, không nói không rằng mà giật mất một hộp. Tôi quát lên:
- Này, là của mẹ tớ làm cho…
- Tớ biết dì có làm cho tớ một phần.
Tôi chưa nói xong cậu ta đã chen ngang khiến tôi cứng miệng, im như hến suốt đường đến trường.
Đặt chân vào lớp, không khí có vẻ hơi lạ. Chiếc bàn học của Tuyết Vũ được xếp ngay ngắn ở góc lớp, sỉ số lớp học cũng ít đi một người. Tôi vừa đặt mông ngồi xuống, phát hiện ra mọi ánh mắt đều nhìn mình. Tôi ngẩng đầu lên nhìn họ, họ quay phắt đi hướng khác điềm nhiên như không.
Tôi quay sang hỏi Thiên Ân:
- Tuyết Vũ, cậu ta…
- Mona đi về Paris với mẹ của mình rồi.
Thiên Ân nhắm mắt nói, cậu ta gọi thẳng tên Mona khiến tôi giật nảy mình. Tôi làm bộ làm tịch, ngập ngừng nói:
- Mona gì cơ? Tớ đang hỏi Tuyết Vũ mà.
Thiên Ân nhíu mày, gằn giọng nói:
- Đừng có nói dối, cậu biết hết rồi đúng không? Tớ biết rõ cậu quá mà.
Ặc…! Tôi nín thinh, nằm gục xuống bàn chờ chuông tới… giờ ra chơi.
Nắng dìu dịu len lỏi qua từng tán lá, tôi vẫn ra sau trường mỗi giờ ra chơi như thói quen. Nếu là thường lệ, Thảo Nghi ngồi trên ghế đá, mỉm cười dịu dàng với tôi, Anh Vũ sẽ từ sau bước đến, đập mạnh vào vai tôi và cười sảng khoái. Nhưng hôm nay, chờ mãi chờ mãi, tôi chẳng thấy họ đâu.
- Đừng chờ nữa, Thảo Nghi cùng Anh Vũ ra nước ngoài rồi. Là đi Paris.
Tôi mếu máo nhìn Thiên Ân, gì chứ? Tỉnh bơ thế là sao? Tôi muốn trò chuyện với họ mà. Tôi muốn nói cho họ biết, tôi quý họ lắm, quý họ hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Chết tiệt, cái lúc tôi ra viện, sao ai cũng đi thế này?
Thiên Ân xoa đầu tôi, rồi ôn tồn bảo:
- Cậu cũng đừng quá để tâm. Chỉ là trò đùa trẻ con thôi. Chúng không biết phải trái, bị phạt thế là đáng lắm.
Nơi chúng tôi ở quanh năm chịu nóng, đến mùa đông lạnh còn phải trùm mấy cái chăn. Mùa đông Paris không biết lạnh như thế nào, nhưng chỉ cần tưởng tượng tuyết ngập đầy đường, rồi đang yên đang lành tuyết ở đâu rơi xuống đầu cái bộp. Ôi trời, chỉ mới nghĩ thôi mà đã buốt đầu buốt óc rồi. Tôi có thể tưởng tượng được, Anh Vũ và Thảo Nghi đang ôm nhau khóc ròng giữa cái lạnh buốt giá ấy. Tôi đưa mắt nhìn Thiên Ân, cậu ta liền đưa ngón tay cái lên, mắt lấp lánh:
- Cậu rất thông minh. Đúng là chúng nó được đưa qua Paris chịu lạnh.
Tôi chỉ biết cười ngây ra cười ngu ngốc. Cái thể loại gì đây trời?
Hôm ấy, Thiên Ân bảo tôi về trước, cậu ta phải ghé qua nhà hàng của bố mẹ. Tôi đồng ý, vẫy tay tạm biệt cậu ta. Thiên Ân đi khuất dần, tôi cũng xoay người đi. Vừa quay người, gương mặt của Ngọc Thi gần sát mặt tôi. Tôi giật bắn mình lùi ra sau:
- Cậu… cậu…
Ngọc Thi nhìn ra hướng khác, hai gò má ửng đỏ, ngọng nghịu nói:
- Đi uống nước với tôi không? – Rồi cô ta quay phắt sang tôi lớn tiếng – Cậu đừng tưởng bở, là… là… là tôi không muốn đi một mình thôi, cậu… cậu đừng có đắc ý, là tôi bao, là tôi cho cậu một ân huệ đấy.
Tôi ngây người nhìn Ngọc Thi, nhìn mặt cô đỏ ửng lên, tôi mỉm cười, gật đầu.
Quán nước Ngọc Thi đưa tôi đến là một quán nước gần trường, quán Little Star, một quán nước nhỏ ấm cúng, chiều tối lạnh như thế này, khi bước vào quán, một cảm giác ấm áp tràn ngập khắp cơ thể tôi. Ngọc Thi chỉ gọi đơn giản một tách cà phê sữa nóng, tôi nói với chị phục vụ mình cũng vậy. Ngọc Thi lại lắp bắp lên tiếng:
- Cậu… cậu đừng… đừng có làm thân với tôi. Chỉ tại… chỉ tại tôi muốn uống cà phê nên mới mời cậu đi thôi.
- Ừ.
Tôi mỉm cười gật đầu. Cô bạn Ngọc Thi này không hẳn là xấu tính, chỉ đơn giản là háo thắng và tính cách không mấy thân thiện thôi.
- Này, cậu…
Ngọc Thi đột nhiên gọi tôi, mà giọng lại dịu dàng đến khó tin. Tôi ngẩng đầu nhìn Ngọc Thi, mong chờ điều cậu ấy sắp nói.
- Xin lỗi!
Xin lỗi… Xin lỗi… Xin lỗi… Ôi trời, là lời xin lỗi!? Là Ngọc Thi xin lỗi!? Là cô gái đanh đá đang xin lỗi tôi!? Tôi nguệch miệng, trố mắt nhìn Ngọc Thi. Chỉ là tôi quá ngạc nhiên thôi, nhưng ở một số góc nhìn khác, Ngọc Thi như đang bị tôi cười vào mặt. Cô nàng cắn răng cố không để ý đến vẻ mặt ngốc nghếch đó của tôi, cô ta nhấp một ngụm cà phê, cúi mặt nói:
- Cậu biết đó. Do tôi háo thắng bị người khác lừa và điều khiển chứ tôi cũng chẳng muốn gây sự gì với cậu cả. À, ừ, tôi muốn xin lỗi cậu, tôi muốn… làm bạn với cậu. Có lẽ cậu cũng đã nghe, Hải Đăng, Hồng Vân đã chuyển trường rồi. Tiểu Lê thì quay lại đá xoáy tôi, không thèm một đứa bạn xấu xa như tôi nữa.
Ngọc Thi vừa nói vừa nấc nghẹn, hai hàng lệ chảy dài. Cô ta lau nước mắt, nói:
- Cậu thấy đấy, tôi không có khóc đâu nhé, nhưng lời tôi nói là thật lòng cả.
Nếu tưởng tượng Ngọc Thi bây giờ là tôi, tôi lại là Thiên Ân, thì cậu ta sẽ làm gì nhỉ? À, đúng rồi! Tôi mỉm cười, nhoài người vươn tay lên xoa đầu Ngọc Thi.
- Chuyện nào đã qua thì nên cho nó qua, không nên gợi nhớ làm gì. Cứ sống thoải mái thuận theo hiện tại là được rồi, đừng vực lại mấy cái quá khứ ấy nữa.
Đúng rồi, đừng vực dậy quá khứ đau thương!
Tôi ngẩn người vì lời nói của mình. Mắt tôi rưng rưng như muốn khóc. Ngọc Thi phụng phịu, lớn tiếng nói:
- Này, cấm cậu chạm vào đầu tôi. Tóc tôi… tóc tôi…
Cô ta ấp úng rồi nín bật. Ngọc Thi nhấc tách cà phê uống ực một cái, chạy lại quầy tính tiền rồi chạy đi mất, gương mặt còn thấp thoáng nét ửng đỏ.
Tôi thong thả về nhà dưới bầu trời đêm đầy sao. Đâu đó trong tôi vang lên câu nói: “Đừng vực dậy quá khứ!” Tôi mỉm cười, đúng vậy, chỉ cần mình là mình là được rồi.
Tôi bước vào nhà, mùi hương thức ăn mẹ làm thoang thoảng đánh thức tâm trí tôi, có lẽ tôi sẽ trở lại làm con gái ngoan như trước đây của ba mẹ, có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ quan tâm tới quá khứ của tôi như thế nào nữa. Tôi ở hiện tại là tuyệt lắm rồi.
- Về rồi hả con?
Mẹ từ trong bếp đi ra, bà đeo tạp dề trắng và cười dịu dàng. Thằng nhóc Uy Vũ em tôi lon ton theo mẹ, nói khích tôi:
- Chị hai về trễ. Phạt không được ăn gà nướng.
Tôi nhướn mày, nở nụ cười nửa miệng:
- Hể… Nếu không được ăn thì cướp vậy. Chuẩn bị tinh thần đi, thằng nhóc ẻo lả.
Nói rồi tôi chạy ùa lên phòng để thằng nhóc nhỏ rưng rưng chỉ trỏ với mẹ.
Tôi nằm phịch xuống giường, tôi lấy điện thoại ra, nhìn màn hình nền là một cái khăn choàng đen tuyền thì lòng ấm áp đến lạ. Tôi muốn truyền đến cậu ấy suy nghĩ của tôi, tôi muốn cậu ấy biết đến suy nghĩ của tôi hiện giờ.
“Tớ hiện đang rất hạnh phúc!” Tôi bấm gửi, hí hửng ngồi đợi tin nhắn hồi âm. Rất nhanh, tôi nhận được tin nhắn của Thiên Ân: “Hể?! Không về cùng tớ cậu vui lắm sao?” Tôi cười khúc khích nhắn lại: “Ừ, tớ sắp được ăn cơm gà mẹ nấu nên rất hạnh phúc.”
Có lẽ Thiên Ân nhận được tin nhắn sẽ nhếch môi cười, cái bộ dạng ấy khiến tôi muốn đấm cho cậu ta một cái. Nhưng không sao cả. Tôi lại rất thích nó.
~~END
~~