Thảo Nghi khoác một cái áo khoác dày cộm, rồi cuộn tròn vào cái mền bông, lăn qua lăn lại trên giường mà không tài nào ngủ được. Cô ngồi bật dậy, vẫn rút mình trong chăn nhưng mặt mày méo mó khó coi. Cô mếu máo nấc nghẹn. Anh Vũ mở cửa bước vào, thấy cô ngồi im trên giường mà vẫn chưa ngủ, cậu bước tới, vò đầu cô:
- Sao thế?
Cô nước mắt ngắn nước mắt dài than:
- Trời ơi, lạnh quá. Anh điện cho Thiên Ân bảo đứa em gái này không dám làm chuyện dại dột gì nữa đâu. Em thành thật xin lỗi Linh Lan, bảo anh ấy xin ba mẹ cho em về nhà đi.
Anh Vũ ôm cô vào lòng vỗ về. Thảo Nghi nhắm nghiền mắt ngủ say như một chú mèo con. Cậu rón rén ra khỏi phòng, rồi lấy điện thoại gọi cho Thiên Ân, làm giọng điệu đau khổ lặp lại những lời Thảo Nghi đã nói. Thiên Ân lạnh lùng nói:
- Ai bảo cậu ham hố đi theo nó? Bảo nó ở bên đó cho hết đông rồi về.
Anh Vũ thuật lại cái giọng điệu nghênh ngang của Thiên Ân cho Thảo Nghi nghe, Thảo Nghi khóc ròng:
- Híc, nếu muốn phạt em chịu lạnh, thì cứ đưa em về nhà rồi nhốt vào phòng bật máy lạnh là được rồi hu hu.