Khi Tôi Không Còn Là Cứu Thế Chủ - (hp/allhar)

Sau khi trở lại trường học một thời gian dài, quỹ đạo học tập của các học sinh dần trở về như cũ, tuy vậy hình ảnh về cuộc chiến đấu khốc liệt vài tháng trước vẫn còn in đậm trong ký ức không cách nào xóa nhòa. Chính vì thế, bọn trẻ vô cùng chú tâm vào bải giảng, hiệu suất học tập của mỗi người đều tăng lên rất nhanh, ngay cả Gryffindor cũng không còn nhốn nháo như trước nữa.
1

Trước sự thay đổi của học trò trong trường, các giáo sư vừa vui vừa buồn, vui vì chúng đã học cách trưởng thành và hiểu được thực tế, buồn vì tuổi các học trò còn quá nhỏ lại phải chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh để rồi ảnh hướng đến tâm lý bọn trẻ khiến chúng gần như mất đi nụ cười thơ ngây của mình và buộc phải gồng mình nhanh chóng lớn lên dẫu cho tuổi của chúng chỉ thích hợp để ăn học vui chơi.

Đồng dạng nhìn thấy sự thay đổi này, Harry quyết định tạo nên một đoàn quân như quá khứ cậu đã từng làm ở nguyên tác. Và điều khiến cậu không ngờ tới nhất đó chính là các thành viên của đoàn quân lại là những gương mặt quen thuộc.

Nói đến việc này, ban đầu Harry chỉ có ý định trong đầu, nhưng khi ngồi trò chuyện cùng Dean và Seamus, nghe được ý định luyện tập của họ, cậu liền đưa ra đề nghị tập luyện chung.

Hai người không nghĩ ngợi nhiều và đồng ý ngay tấp lự nên Harry liền đưa cho họ điểm hẹn là ở Phòng yêu cầu. Không ngờ khi đến nơi, theo sau hai người còn có những bạn học Gryffindor khác. Khí thế hùng hồn của họ còn khiến Harry ngạc nhiên một lúc lâu, cậu đã nghĩ họ kéo quân đến đánh cậu không ấy chứ. Ngay cả Pansy, Theodore và Blaise đi theo Harry cũng lo sợ họ sẽ manh động làm ra hành động gì đó nên đã chắn trước người Harry, nghiêm mặt nhìn bọn họ.

Cuối cùng mọi việc còn vượt xa chí tưởng tượng của bốn người Harry. Nhóm Gryffindor không hẹn mà cùng tổ chức đại tiệc "Xin lỗi" cho Harry.

Harry nhìn từng người xin lỗi mình thì không khỏi dở khóc dở cười, đây là tình huống gì vậy, Merlin của con...

"Được rồi các cậu, nghe mình nói nè, mình biết là các cậu đã nhận ra lỗi sai của mình, nên là sau lời xin lỗi hôm nay, mình sẽ xem như mọi việc chưa từng xảy ra và chúng ta hãy thoải mái với nhau nhé. Có được không?"

Lavender cuối cùng đã bật khóc, cô nàng nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói nhiều lời không tốt. Tôi nghĩ cậu sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho tôi..."

"Tôi thậm chí còn châm chọc cậu vào năm nhất, tôi thấy hối hận lắm..."

Harry nghĩ buổi luyện tập hôm nay đã biến thành buổi xưng tội của tất cả những người đứng ở đây, cậu không khỏi bật cười.

"Thật may khi các cậu vẫn là những người mà mình từng được biết." Harry nói thầm.

Hiện trường càng lúc càng thảm, Harry buộc phải tằng hắng một tiếng chấm dứt buổi tiệc khóc than của các bạn, cậu lướt qua từng gương mặt và nói: "Mình biết các cậu đang thắc mắc tại sao mình lại dễ dàng tha thứ cho các cậu như vậy trong khi chúng ta đã từng có những hiềm khích quá lớn đến mức tưởng chừng như không còn cách nào hàn gắn mối quan hệ của chúng ta nữa."

"Đó là vì chính tính cách của các cậu đã thay đổi cái nhìn của mình. Cuộc chiến vừa rồi, các cậu đã kiên cường chiến đấu mặc cho sức cùng lực cạn, không sợ sệt lùi bước, không bỏ rơi đồng bạn. Chính sự dũng cảm, kiên trung đó đã cho tớ biết các cậu không phải kẻ xấu."

Nói đến đây, Harry mỉm cười, "Ngoài ra, khi biết được sự thật, các cậu đã thay đổi và học cách hối lỗi. Nói thật nhé, sự có mặt của các cậu ngày hôm nay khiến mình rất cảm động. Đồng thời mình cũng muốn gửi lời xin lỗi đến các cậu vì những hành động trước kia của mình. Hãy tha thứ cho mình nếu mình có từng nói ra một lời gì đó khiến các cậu thấy khó chịu nhé."

"Vậy làm hoà nhé?"

Cả nhóm nhìn nhau rồi bật cười, trong tiếng cười nhẹ nhõm đó đoàn quân Hogwarts đã được sinh ra.

Quay về thực tại, Harry đang ngồi dưới tán cây bàn việc cùng hai thành viên chủ chốt là Hermione và Ron. Ba người ếm xung quanh Bùa chống nghe lén rồi trò chuyện với nhau.

"Tối mai cùng tối mốt, Fleamont sẽ không ở trong phòng, vậy chúng ta sẽ luyện tập ngay giờ đó nhé." Ron nghiêm túc mật báo.

Harry gật đầu đồng ý, cậu nói: "Ừm, bọn họ có cuộc họp nên sẽ không trở về ngay trong đêm đâu."

Ron lúc này lại hỏi: "Pansy, Theodore với Blaise đi đâu rồi, Harry."

"Các cậu ấy còn có việc khác phải làm nữa, mấy gia tộc lớn lại bắt đầu rục rịch rồi." Harry nói đến đây, thần sắc hiện lên sự mệt mỏi. Mấy công việc giao lưu với tầng lớp quý tộc vẫn là nên để cho người có kinh nghiệm như ba người bạn thân kia của cậu giải quyết thì tốt hơn.

"Đúng là nghe đến thôi đã thấy nhức nhức cái đầu." Ron suy sụp ôm mặt.

"Mà việc tạo đoàn quân cậu định giấu họ luôn hả, Harry?" Hermione không khỏi tò mò hỏi một câu không liên quan đến câu chuyện của Harry và Ron.

"Đúng vậy, Hermione. Ai kêu bọn họ dám lén lút thực hiện kế hoạch bí mật gì đó mà không nói cho mình biết. Nên mình cũng làm điều tương tự luôn." Harry hừ một tiếng, dáng vẻ giận dỗi không nhẹ khiến Ron không nhịn được bật cười.

Cậu chàng cười xong còn đầy hứa hẹn nói: "Cậu làm tốt lắm, Harry. Cậu cứ yên tâm, Fleamont bên bọn mình sẽ chẳng biết gì về kế hoạch này đâu. Thấy cũng tội một chút mà thôi kệ cậu ta đi hé, Harry."
1

"Cậu nói phải, Ron à. Đúng là người bạn thân của ta." Harry bật cười thích thú rồi đập tay cùng Ron.

Hermione nhìn cảnh này chỉ biết thở dài bất đắc dĩ nhưng vẫn dung túng cho hành vi trẻ con của hai người. Không biết tại sao nhưng giây phút cả ba ngồi cùng nhau, cô cảm thấy như họ thật sự đã thân quen từ rất lâu rồi, có thể tuỳ hứng với nhau, có thể thẳng thắn bày tỏ hết mọi bí mật mà chẳng nghĩ ngợi lo lắng gì. Phải chăng kiếp trước họ từng có mối quan hệ khắng khít nào đó?

"Mione! Mione..."

Theo tiếng gọi này, Hermione giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, cô thấy hai người bạn của mình đã đứng dậy, Ron đang đưa tay ra phía trước.

"Mione à, tới giờ học rồi, cậu sẽ không muốn trễ học đâu." Ron nói và vươn tay nắm lấy tay Hermione, nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy.

Thuận theo cái nắm tay của Ron, Hermione đứng lên, tuy nhiên ngồi khá lâu khiến bước chân cô có phần loạng choạng và ngã vào người Ron. Cậu chàng nhanh chóng đỡ lấy cô, cả hai nhìn nhau một lúc rồi ngại ngùng buông nhau ra.

"Cảm ơn cậu... Ron." Hermione quay mặt đi nơi khác che dấu sự xấu hổ của mình.

Ron lúng túng ho một cái, cũng không dám nhìn Hermione.

Trong không khí ngượng ngùng, đột nhiên có tiếng cười khúc khích vang lên, hai nhân vật chính liền lia mắt nhìn về phía Harry mới khiến cậu chấm dứt tràn cười thích thú của mình.

Hai người híp mắt đồng thanh hô: "Harry!"

Cậu nín cười, tằng hắng rồi nói: "Ừm thì, đi học thôi nào các cậu."

...
Buổi tối ngày hôm sau, Harry đúng hẹn đến Phòng yêu cầu, như mọi khi nhóm bạn học đã đến từ sớm, cả bọn nhìn cậu đến thì dừng luyện tập lại.

"Chào anh Harry." Colin và Dennis vội vàng chạy tới.

Harry nhìn mái tóc của Dennis không cánh mà bay, khóe miệng không khỏi giật nhẹ, cậu ngờ vực hỏi: "Ồ, chuyện gì đã xảy ra với mái tóc của em vậy, Den."

"Là anh Colin! Anh hai đã phù phép em." Dennis uất ức chỉ về phía Colin rồi nó nghiêng đầu hờn dỗi khiến Colin ngại ngùng gãi mặt.

"Chà, vậy để anh giúp nha." Harry bật cười rút đũa phép ra, tay cậu khẽ vung lên và mái tóc ngắn của Dennis bắt đầu mọc ra như cũ. Thằng bé vui vẻ xoa đầu mình, reo lên: "Oa, mái tóc của em."

"Trông ổn rồi đấy, Den à. Và, Colin, em nên ghi nhớ công dụng của các câu thần chú trước khi luyện tập đấy."

"Hì hì, em biết rồi ạ."

Giải quyết vấn đề của hai anh em Colin xong Harry mới bắt đầu tập trung mọi người lại và đứng thành một vòng tròn.

"Ngày hôm nay chúng ta sẽ tổng kết lại những gì mà ta đã học ở nhau và sau đó mình sẽ thông báo kế hoạch sắp tới của Đoàn quân Hogwarts."

Hermione dẫn đầu giơ tay trước, "Chúng ta đã học cách gọi Thần hộ mệnh."

George và Fred nối đuôi theo sau, đồng thanh nói: "Và học Bùa che chắn."

"Bùa truy tung." Pansy cũng tham gia và nói ra tên một loại bùa.

Blaise nối đuôi theo sau câu của Pansy và nói: "Bùa choáng."

"Câu thần chú cuối cùng là Bùa giải giới. Và đây cũng là bùa học kỹ nhất luôn." Dean nói xong thì cả bọn nhìn nhau vì một tháng nay họ chỉ học có vài câu thần chú đó.

"Các cậu vẫn còn nhớ cách thi hành bốn thần chú đó chứ?" Harry lướt qua từng gương mặt và đáp lại cậu là cái gật đầu đầy chắc chắn.

Lúc này, Harry bỗng nở nụ cười có chút tà ác, "Vậy các cậu đã sẵn sàng để thực hành chưa?"

Cả bọn vẫn còn nghệch mặt ra chưa hiểu vấn đề thì đột nhiên khung cảnh xung quanh thay đổi liên tục, Ron sắp bị cơn lốc thình lình xuất hiện làm cho quặn thắt cả ruột, cậu chàng ho lụ khụ, hô: "Này các cậu, ổn chứ hả?"

Nói xong, Ron hơi ngừng lại chờ tiếng đáp lại của mọi người, tuy nhiên, bên tai Ron ngoài tiếng gió đang gào thét ra thì chẳng còn thanh âm nào khác. Ron hơi hốt hoảng tìm kiếm xung quanh và điều khiến nó càng thêm kinh sợ đó chính là căn phòng mà nó đang đứng chẳng biết từ bao giờ đã chuyển thành một khung trời ngập tuyết trắng.

Ron cắn răng cảm nhận từng cơn lạnh thấu xương, nó cố gắng lê thân mình tiến về phía trước, trong bức màn tuyết trắng xóa mờ mịt bỗng thấp thoáng những bóng hình hiện ra, Ron mừng rỡ chạy tới.

"Này các cậu!"

"Hermione! Harry! Fred! George! Ginny..."  Tiếng hô của Ron nhỏ dần khi nó gần tới vị trí của những bóng đen đó và rồi nó chợt nhận ra sự thật.

"Giám ngục!" Ron chỉ kịp hô lên khi có một bóng đen lướt tới chỗ nó, ngay tức thì cơ thể nó liền phản ứng và giơ cao đũa phép.

"Expecto Patronum."

Tia sáng phát ra khá nhạt nhòa chính vì vậy chẳng thể đuổi được lũ Giám ngục đi. Ron nhắm chặt mắt lại và cố nghĩ về những khung cảnh hạnh phúc, nó buộc đầu óc mình phải vận động một cách chớp nhoáng. Và khi Ron mở mắt, nụ cười trên môi nó hiện lên.

Một lần nữa, "Expecto Patronum!" Tia sáng phát ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ron cứ tiến dần về phía trước, từng kí ức vui vẻ hiện lên trong đầu cùng ý chí kiên cường khiến nó vững vàng hơn bao giờ hết. Nó không thể ngừng lại, vì một hòa bình của thế giới phép thuật, vì hạnh phúc của gia đình mình, nó phải trở nên mạnh mẽ. Và nếu Ron để bản thân thất bại trước lũ giám ngục thì nó thấy mình không xứng đáng là một thành viên chủ chốt của Đoàn quân Hogwarts.

Tên giám ngục cuối cùng bị đánh tan cũng là lúc đôi tay Ron bắt đầu trở nên run rẫy, các tế bào đều kêu gào đau đớn nhưng nỗi hưng phấn trong lòng lại lấn át tất thảy. Nó đã làm được.

Khi Ron vẫn còn chìm trong cảm xúc sung sướng, nó đã rơi vào một vòng tay ấm áp.

Ron ngỡ ngàng nhìn mái tóc nâu quen thuộc, từng tiếng huýt sáo reo đùa vang lên cũng là lúc Ron bật cười và nhanh chóng đáp lại cái ôm của Hermione trước khi cô nàng ngượng ngùng buông tay.

Sau đó, cái ôm của hai người kết thúc, Hermione vội vàng muốn rời đi, Ron liền nắm lấy một ngón tay của Hermione, cậu chàng nhoẻn miệng cười và nói nhỏ với cô: "Khi buổi tập kết thúc, hãy trò chuyện cùng mình nhé, mình có chuyện muốn nói với cậu."

"Được thôi." Hermione gật đầu đồng ý, rồi như nghĩ đến một điều gì đó cô nàng khẽ cười và nói tiếp, "Hồi nãy trông cậu ngầu lắm, Ronald."

Chỉ một câu này khiến cho trái tim Ron hẫng đi một nhịp, gương mặt cũng trở nên ửng đỏ.

"Làm tốt lắm, Ron bé bỏng. Vậy là má của chúng ta sắp có một cô con dâu Vạn sự thông rồi hén." George thích thú chạy tới câu vai Ron.

"Ôi Ron cục cưng đã trưởng thành." Fred còn ngại chưa đủ sến súa mà nhại lại tiếng của mẹ mình.

"Thôi mà các anh!" Ron hét lên một tiếng và đổi lại là tràn cười đầy ý trêu ghẹo của hai người anh trai.

Vài phút sau đó, từng người một bắt đầu xuất hiện, ai nấy đều mang vẻ mặt mệt mỏi nhưng lại pha lẫn nét hưng phấn dị thường. Đợi cho mọi người đã trở lại đầy đủ, Harry mới giải thích.

"Vừa rồi các cậu đã trải qua vòng thử thách chiến đấu đơn lẻ. Đặc biệt trong vòng thử thách đó lại chia ra thành các cửa ải khác nhau. Vậy các cậu nghĩ sao về cửa ải của mình? Em trước đi, Luna."

"Nó khá bất ngờ, em vừa rơi xuống một cái đầm lầy thì phải. Và đột ngột có một tên phù thủy nào đó nhảy ra tấn công em. Em đã dùng Bùa che chắn, Bùa choáng và Bùa giải giới. Thật đáng kinh ngạc khi mà em có thể dùng Bùa choáng để chiến đấu với một tên phù thủy Hắc ám."

"Em cũng vậy. Tuy là quá trình hơi nguy hiểm một chút." Người nói là Colin.

Seamus cũng gia nhập và nói ra phát hiện của mình: "Không biết các cậu có nhận thấy giống mình không nhưng khi bản thân gặp nguy hiểm, đầu óc của tớ liền phản ứng hiện ra Bùa che chắn sau đó là tới các Bùa chú khác. Mình khá bất ngờ khi mà bức tường phòng hộ của mình có thể cầm cự tới vài phút."

"Mình cũng thế."

Sau đó, ai nấy đều nói ra cảm nhận của mình, Harry chăm chú lắng nghe từng người một rồi khi người cuối cùng kết thúc lời nói, lúc bấy giờ Harry mới lên tiếng tiếp: "Cuộc chiến mà ta phải chiến đấu nó cũng bất ngờ không một lời báo trước như vậy. Sau khi xem các cậu chiến đấu thì mình thấy được rằng các cậu đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Điều đáng khen là các cậu không một ai lùi bước cả và chiến đấu rất anh dũng. Một tràng pháo tay cho sự thành công này nhé."

Cả bọn đồng loạt hưởng ứng theo câu nói của Harry.

Hermione giơ tay lên như phát biểu mà nói: "Và một tràng pháo tay cho vị giáo sư lâm thời - Harry của chúng ta nữa."

"Đúng vậy, hoan hô Harry."

"Hoan hô Harry!!"

"Cảm ơn cậu vì đã hướng dẫn bọn mình."

Từng tiếng hô khiến Harry không khỏi bất đắc dĩ, cậu nói: "Tất cả còn nhờ vào sự kiên trì nỗ lực của các cậu nữa."

Mọi người nghe thế chỉ mỉm cười không phản bác nhưng trong lòng ai cũng ngầm hiểu dụng ý của Harry trong quá trình rèn luyện cho bọn họ một tháng vừa qua. Ban đầu họ tập luyện bốn câu thần chú Harry yêu cầu và hướng dẫn cho họ, dù thắc mắc tại sao Harry lại bắt họ phải tập chúng thường xuyên nhưng mọi người đều thống nhất không hỏi mà tin tưởng tuyệt đối vào sự sắp xếp của Harry.

Ngày nào cũng xoay quanh những câu thần chú đó đến mức ngay cả trong mơ họ còn thấy mình đang tập luyện. Lúc bình thường thì thấy bản thân gần như phát chán vì phải ngày này qua ngày nọ lẩn quẩn quanh thần chú quen thuộc nhưng khi thực sự rơi vào thế nguy hiểm bất ngờ, mọi người mới thật sự thấu rõ lý do cách làm của Harry và cảm thấy thật sự may mắn khi bản thân đã chọn tin cậu ngay từ đầu.

"Vậy kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì thế anh Harry?"

"Anh sẽ nói sau còn bây giờ thì anh muốn cho mọi người xem một vật."

Dứt lời, Harry liền biến ra từng chiếc huy hiệu và cho nó di chuyển đến mọi người.

Patil reo lên ngay khi nhận được chiếc huy hiệu: "Ôi, Huy hiệu của Đoàn quân Hogwarts!"

"Trông nó đẹp thật đấy."

"Còn có tên của mình ở trên đó."

Huy hiệu được thiết kế như một tấm khiên nhỏ, bao bọc quanh tấm khiên nằm ở bốn góc khác nhau là các linh vật tượng trưng cho bốn nhà, chính giữa thì khắc một chữ H, phía dưới chữ H là tên thành viên sở hữu huy hiệu.

"Huy hiệu này sẽ giúp chúng ta liên lạc với nhau như công dụng của chiếc điện thoại vậy."

Fred liền theo sự chỉ dẫn của Harry và thử liên lạc cho George, lúc này thay vì phát ra âm thanh như điện thoại thông thường thì huy hiệu lại truyền tín hiệu đến ý thức người sở hữu.

George kinh ngạc chạm vào huy hiệu, rồi anh há miệng cười đầy thích ý.

"Chà chà! Món này tuyệt quá, Fred!"

"Phải, một cuộc trò chuyện đầy bí mật mà không một ai nghe thấy." Fred cười hì hì và câu vai George rồi anh em hai người lại chụm đầu xù xì to nhỏ với nhau.

Theo hai anh em song sinh nhà Weasley, mọi người đều háo hức thử nghiệm và bắt đầu liên lạc với nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui