Khí Vận Lập Thiên



Giống như một loại bản năng thôi thúc, như ý chí của tất cả tế bào điều khiển, hắn lại không chút do dự lấy mũ bảo hộ xuống.


Chính bản thân Trần Vũ cũng bất ngờ vì hành vi của mình, đây là điều cấm kỵ trong du hành không gian, hắn muốn ngăn chặn loại ý chí kia, nhưng đã muộn.


Mũ bảo hộ vừa mở ra, loại cảm giác lâng lâng kia lại càng mãnh liệt, cả người hắn mê muội, giống như con cá vào nước, như đại bàng bay lượn trên bầu trời, tự do tự tại, sung sướng đê mê…

Trần Vũ nhịn không được hít sâu một hơi, lúc trước AI rõ ràng không phân tích được có thành phần không khí quen thuộc, nhưng hiện tại hắn hô hấp lại không chút trở ngại, ngược lại cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tất cả tế bào trong cơ thể đều đang hân hoan, giống như đây mới là loại không khí tốt nhất mà con người nên hít thở.


Qua không biết bao lâu, Trần Vũ từ từ quen thuộc cảm giác cả người hân hoan kia, ý thức cũng từ trạng thái “phê thuốc” khôi phục lại, nhưng lúc này, hắn cảm thấy cả người nhớp nháp khó chịu, mũi còn ngửi được mùi hôi thối nồng nặc.


- Cái quỷ gì?

Trần Vũ vội vàng cởi y phục Phi Hành Gia, nhìn thấy thân thể dính đầy chất nhầy đen kịt, hôi thối như nước cống, hắn nhịn không được nôn mửa, sau đó không để ý tìm tòi gì, ba chân bốn cẳng chạy vào phi thuyền, thẳng đến nhà tắm.


Gần một giờ sau, Trần Vũ thay một y phục mới, người xịt nước hoa Chanel thơm lừng đi ra phi thuyền, vừa đi vừa chửi.


- Vừa rồi là tình huống như thế nào, chẳng lẽ là dịch cân tẩy tủy như trong phim tiên hiệp, nhưng ta rõ ràng không có ăn cái gì…


Đột nhiên hắn ngừng lại, nghi ngờ nhìn ánh sáng màu xanh lục tràn ngập không gian.


- Chẳng lẽ là do hít cái này?

Sau khi tắm xong, Trần Vũ cảm thấy tinh thần sảng khoái nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả sức lực cũng mạnh hơn trước rất nhiều, cả người như tràn đầy năng lượng dùng không hết.


Tuy không biết đây là loại khí thể gì, nhưng sau khi tự mình cảm nhận, hắn biết thứ này nhất định không tầm thường, vì vậy lấy ra mấy bình khí nén chuyên dụng, loại bình này được chế tạo rất kỳ công, tổng cộng năm lớp, lớp trong cùng là ngọc bích cao cấp, có thể ngăn ngừa oxi hóa ở bất kỳ điều kiện môi trường nào, bốn lớp ngoài phân biệt có thể chống nhiệt, chống bức xạ, chống ăn mòn, chống va đập… bởi vì giá thành sản xuất quá cao, nên chỉ dùng cho Phi Hành Gia khi chấp hành nhiệm vụ không gian.


Sau khi xả hết không khí bên trong, Trần Vũ khởi động hệ thống tự nén, nửa giờ sau, 10 bình khí nén dung tích 1000 lít được nén đầy, hắn thỏa mãn gật đầu, đây là thứ tốt nha, hít nó xong liền không thèm hít oxi nữa…

- Khục khục… ở Địa Cầu mà có ý nghĩ này, thì đúng là không muốn sống…

Trần Vũ cười tự giễu, nhẹ nhàng nâng mấy bình khí nén bỏ vào phi thuyền, sau đó ngồi lên xe thám hiểm, khởi động chạy về hướng hắn phát hiện ánh tím.


Nhưng hắn tuyệt đối không ngước mặt nhìn lên bầu trời, bởi vì cái cảm giác từng tế bào như muốn chia lìa kia, hắn không muốn thử lại lần nữa.


- Hiện tại khí lực của ta, rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều, gần như gấp đôi… nơi này thật thần kỳ…

Trong đầu Trần Vũ không khỏi nghĩ, đồng thời cho xe tăng lên tới tốc độ cao nhất… 200km/h.


Hơn năm tiếng sau, Trần Vũ đã nhìn thấy robot tự hành hết pin nằm ở phía trước, đồng thời cũng phát hiện xa xa có ánh tím mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện.


Thần sắc hắn mừng rỡ nói.


- Không phải ảo giác, quá tốt rồi, hi vọng có thể tìm thấy dấu hiệu của sự sống…

Trần Vũ tiện tay nhặt robot tự hành ném ở ghế bên cạnh, sau đó đạp ga lao về phía trước, đồng thời trong tay đã cầm chắc súng laze, bên hông là một chuỗi lựu đạn F10, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống đột xuất nào.


Để cho Trần Vũ phát điên là, ánh sáng màu tím kia nhìn như gần ngay trước mắt, nhưng hắn lái xe thám hiểm chạy hơn 24h, tức là đã 4800km, lại còn chưa tới mục tiêu.


- Con mẹ nó, nếu không phải xe thám hiểm dùng nguyên liệu hạt nhân, thì xăng nào chịu nổi?

Trong lòng Trần Vũ chửi mẹ, nhưng chỉ có thể cắn răng kiên trì, tiếp tục lái xe lao đi.



Hai ngày sau, Trần Vũ cuối cùng cũng nhìn thấy được cội nguồn của ánh sáng tím, khi nhìn thấy vật kia, hai mắt hắn nhịn không được mở to, thần sắc không ức chế được hiện ra vẻ vui mừng.


Bởi vì kia là một cái cây!

Có cây, chính là có sự sống!

Chỉ thấy cách hắn chừng 100m, là một cây nhỏ cao chưa tới nửa thước, toàn thân màu tím, phát ra ánh tím lung linh giống như tử ngọc.


Thần thánh, kính ngưỡng, cao quý, tinh khiết… là những từ ngữ Trần Vũ muốn diễn tả cây nhỏ kia.


Chính bản thân hắn cũng không biết, vì sao trong đầu mình sẽ xuất hiện ý nghĩ như vậy!

Giống như một loại bản năng của sinh linh khi nhìn thấy cây nhỏ kia.


Chỉ là sau khi trải qua kinh ngạc, kích động… Trần Vũ từ từ tĩnh táo lại, đưa mắt nhìn bốn phía.


Bốn phương tám hướng vẫn là một màu xanh ngọc, “mặt đất” kỳ dị kia giống như vô cùng vô tận, nhìn không thấy cuối cùng.


Trừ cây nhỏ kia, thì không có bất kỳ vật gì khác.


Trái tim Trần Vũ trầm xuống, chưa khi nào hắn cảm nhận được sự sống gần ngay trước mắt, mà thực tế lại xa xôi đến như vậy.



- Đây đến cùng là nơi nào?

Trần Vũ thì thào, từ từ bước đến gần cây nhỏ kia.


Thời điểm Trần Vũ đi vào phạm vi trăm mét, cây nhỏ kia hơi rung rinh, cành lá không gió lại phát ra thanh âm xào xạc, giống như… hân hoan.


Chính bản thân Trần Vũ cũng có cảm xúc kỳ quái, giống như một loại bản năng thôi thúc hắn tới gần cây nhỏ kia, đây là phản ứng vốn không nên có của một vị Phi Hành Gia chuyên nghiệp.


Nhưng Trần Vũ lại tuân theo phản ứng bản năng của mình, bởi vì trong lòng hắn cũng dâng lên cảm xúc hân hoan, mừng rỡ…

Giống như có một thanh âm không ngừng nói với hắn: nhanh đến, nhanh đến…

- Cảm giác này… thật quái lạ…

Càng đến gần cây nhỏ, các tế bào trong cơ thể Trần Vũ lại càng hân hoan nhảy nhót, cảm giác thân thiết, vui vẻ tràn ngập tâm thần.


Hơn nữa càng đến gần, một loại khí tức kỳ dị xâm nhập da thịt, khiến đầu óc hắn mê muội vì thoải mái, cả người lâng lâng như muốn bay, hắn không biết đám “đá thủ” kia khi phê thuốc sẽ như thế nào, nhưng có thể khẳng định không phê bằng mình hiện tại.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận