Khi đó, Từ Cảnh Duệ đã cố gắng điệu thấp.
Cậu đứng ở trong góc khiến người ta không chú ý đến.
Vậy mà lúc sắp hạ triều, thời điểm cậu sắp hồi phủ, lại trực tiếp bị triệu lại và đưa vào hậu cung.
Từ đó trở đi cậu không có rời khỏi hậu cung, chứ đừng nói gì đến việc vào triều.
Đây là một vương triều không có trong lịch sử, hoàng gia nhân số ít ỏi, cả vị hoàng thượng đời này chỉ để lại hai vị hoàng tử trong hoàng thất.
Một là đệ tam hoàng tử Lí Thành Đồ vừa nãy gặp ở Ngự Hoa Viên, người còn lại là đại hoàng tử Lí Thành Khôn.
Thân thể mà Lục Nhạc Hàm chiếm giữ là con trai của Thừa tướng đương triều.
Lên ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi biết làm thơ.
Mười sáu tuổi, thi đỗ Trạng Nguyên, được hoàng đế bổ nhiệm làm chức Đại Lý Tự nội giám trong cung.
Chẳng qua là trong cốt truyện ban đầu Từ Cảnh Duệ thích đại hoàng tử Lí Thành Khôn, nên đã tham dự vào cuộc tranh đấu vương vị của hai người.
Vậy nên hắn đã bị tam hoàng tử Lí Thành Đồ - người thượng vị, đâm chết trong cung điện.
Suy ngẫm một lúc, hắn cảm thấy những việc như cung đấu thật khó khăn, hắn không khỏi cảm thấy buồn bực.
Hôm nay không phải lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lí Thành Đồ.
Bề ngoài của hắn đẹp như tạc tượng lại mang theo chút lạnh lùng mị hoặc.
Hắn ta khiến cậu có cảm giác lạnh lẽo, ngoại trừ lạnh vẫn là lạnh.
Giống như một pho tượng băng lạnh lùng không có cảm xúc.
Nhưng theo cốt truyện Lí Thành Đồ là nam chính của thế giới này.
Vậy nên muốn tích lũy điểm bạch Liên Hoa e rằng phải ra tay ở chỗ hắn.
Nhưng vì quan hệ của bản thân với Hoàng thượng nên cậu không có nhiều cơ hội gặp hắn.
Vậy nên vấn đề cần giải quyết trước mắt là vị Hoàng đế bạo ngược này.
Còn tên hoàng tử Lí Thành Hiền.
Trong cốt truyện hắn ta hoàn toàn lợi dụng Từ Cảnh Duệ một cách triệt để.
Có thể gọi anh ta là một kẻ mặt người dạ thú.
Trước mặt mỉm cười vui vẻ với bạn, nhưng sau lưng lại quay đầu đâm bạn một nhát rồi tỏ vẻ như không có gì xảy ra.
Bây giờ cậu đã là Từ Cảnh Duệ, e rằng về sau sẽ phải tiếp xúc với Lí Thành Hiền.
Tuy cậu không muốn tiếp xúc với tên mặt người dạ thú này, thế nhưng trước tiên cần phải nhẫn nhịn.
Trước khi diệt trừ người này, hắn phải kiếm ít chỉ số Bạch Liên Hoa từ trên người hắn ta, nếu không sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân mình vì đã bao dung cho hắn.
Nhưng may mắn là hiện tại cả hai vị hoàng tử còn trụ ở trong cung, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy từ đằng xa.
Khả năng tiếp xúc với bọn họ có tính khả thi lớn, phần còn lại chỉ có thể trông chờ vào vận khí và sức mạnh của cốt truyện.
Đại khái suy nghĩ một chút nội dung thì nhiệm vụ này khá là khó khăn, dựa theo tính cách của Hoàng đế đối với nguyên thân.
Cho dù cậu ở trong thâm cung, gần vua như gần cọp.
Nhưng trong thời gian ngắn tính mạng sẽ không bị đe dọa.
Còn về phần tích lũy chỉ có thể tranh thủ tìm người đến xoát.
Kể từ ngày đó, Hoàng thượng thỉnh thoảng lại đến.
Đặc biệt là vào ban đêm, khi hắn đã say ngủ, nhưng thời gian ở lại cũng không lâu, hoặc có thể lâu hơn.
Lục Nhạc Hàm cũng không biết rõ.
Thân thể này đặc biệt yếu ớt, không thể mệt mỏi quá nếu không sẽ cảm thấy buồn ngủ.
Lục Nhạc Hàm cảm thấy vị Hoàng thượng này luôn không biết ý tứ, làm hắn cả đêm ngủ không ngon giấc.
Cơ thể theo đó cũng càng ngày càng tồi tệ.
Nhưng đấy không chỉ là vấn đề thời gian, y nửa đêm xuất hiện là để dọa chết người sao?
Nhiều lần thức dậy đều thấy trước mắt là chiếc áo choàng màu vàng rực rỡ lắc lư trước mặt.
Ngẩng đầu lên nhìn là vị Hoàng đế mặt đầy nếp nhăn nhìn chằm chằm vào mặt Lục Nhạc Hàm.
Thấy hắn thức dậy cũng không cảm thấy xấu hổ, mà còn cười sâu hơn, thỉnh thoảng sẽ hỏi hắn có muốn uống nước hay ăn gì không.
Lần đầu tiên Lục Nhạc Hàm cảm thấy sợ hãi như vậy, luôn cảm thấy vị Hoàng thượng này có chút biến thái.
Ngay cả khi ngủ cũng bị sợ hãi đánh thức, thời gian lâu cũng cảm thấy quen với điều đó.
Cơ thể theo đó cũng hình thành thói quen ngủ tỉnh, tình trạng cơ thể cũng càng ngày càng trở nên tệ hơn.
Nếu không phải nhờ có hệ thống trợ giúp, chính cậu có thể sẽ bị suy yếu tinh thần mà chết đi.
Đến giờ Lục Nhạc Hàm đã tin tưởng lời đồn đãi bên ngoài rằng những người sống ở đây sẽ không thể sống xót quá một tháng.
"Cảnh Duệ dạo gần đây gầy đi không ít, cằm cũng trở nên nhọn hoắt." Hoàng đế nhìn những món ăn tinh xảo trước mắt, nhíu mày lo lắng hỏi:
"Ngươi không muốn ăn những món này sao?"
Còn không phải do ngươi sao, nếu có bệnh tim sớm bị dọa chết rồi, Lục Nhạc Hàm nghiêm mặt nói:
"Không biết khi nào Hoàng thượng cho phép hạ quan trở về nhà?"
Đôi đũa đang gắp thức ăn cho Lục Nhạc hàm chợt khựng lại, Hoàng đế ngẩng đầu lên, khuôn mặt có chút ủ rũ hỏi:
"Ngươi không muốn nhìn thấy trẫm sao?"
Ngươi không phải tiểu bạch kiểm, có cái gì đẹp để nhìn, a phi, ngươi cũng không phải mỹ nhân, có cái gì tốt để nhìn hả?
Nhìn đống đồ ăn chất đầy như núi ở trước mặt.
Lục Nhạc Hàm mặt mày vô cảm, lạnh lùng đến tận cùng.
"Ba" một cái, Hoàng đế đập đôi đũa xuống bàn, tức giận đứng lên, chỉ vào mặt Lục Nhạc Hàm rống giận:
"Từ Cảnh Duệ, ta đối xử với ngươi như vậy.
Tại sao ngươi vẫn còn muốn trở lại phủ Thừa tướng? Đã như vậy, hôm nay ta nói rõ ràng cho ngươi biết, sau này ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa cung này dù chỉ một bước!"
Nói xong phất tay áo rời đi, một đám người nhanh chóng đi theo sau, nháy mắt cả đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Kể từ đó, Hoàng đế rất hiếm trở về tẩm cung của mình.
Không phải ở lại tại Tề Phi, thì là ở tại Lan tần.
Không có áp lực tinh thần cả ngày lẫn đêm, Lục Nhạc Hàm cảm thấy tinh thần sảng khoái hơn rất nhiều.
Ngay cả khí trời cũng cảm thấy tươi sáng hơn không ít.
Trước đây ngay cả khi xuống giường cũng cần có người giúp đỡ, giờ đây thỉnh thoảng cậu cũng có thể trốn ra Ngự Hoa Viên đi dạo.
Tất nhiên là để ngẫu nhiên gặp được các hoàng tử.
May mà Hoàng đế còn có chưa biến thái đến mức cấm túc cậu, thuận tiện cho cậu hành động.
"Cảnh Duệ, hôm nay ta tới là có việc kính nhờ."
Người trước mặt dịu dàng nhìn hắn, đối mặt với đôi mắt cười nhạt kia, Lục Nhạc Hàm có chút cảm thấy mặt đỏ tim đập.
Cảm thấy trong mắt đối phương đầy ắp hình ảnh của chính mình.
Vẻ mặt có chút kích động, hai gò má hơi phiếm hồng, thậm chí vành tai cũng phiếm hồng.
Trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mơ hồ lộ ra tia khẩn trương, trên khuôn mặt cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, lớn tiếng hỏi:
"Đại hoàng tử, đây là mưu nghịch, người không sợ ta đi mật báo sao?"
Lí Thành Khôn nhẹ nhàng cười, nói:
"Ta tin Cảnh Duệ sẽ không làm thế."
Giọng nói ấm áp và dịu nhàng, khiến người ta bất tri bất giác làm theo những gì hắn ta nói.
Nhất là đối với Từ Cảnh Duệ, người bấy lâu nay luôn đem lòng yêu thích hắn ta.
Trên mặt Lục Nhạc Hàm nhất thời hiện ra quẫn bách, thân thể có chút run rẩy, không dấu vết di chuyển một chút, nói:
"Làm sao hoảng tử lại nghĩ rằng tôi sẽ không nói?"
Lí Thành Khôn thích thú nhìn chằm chằm Lục Nhạc Hàm đang có chút hoang mang nhưng lại giả bộ trấn định như không có việc gì.
Nụ cười trên mặt càng sâu, hắn sao lại có thể không biết a?
Cầm kì thi họa mọi thứ đều tinh thông, người được mọi người gọi là thiên tài há có thể cam tâm bị giam giữ trong lồng để mua vui cho người khác sao?
Hơn nữa, người khác có thể không biết nhưng Lí Thành Khôn sao lại không hiểu Từ Cảnh Duệ từ nhỏ đã thích dính vào hắn luôn miệng gọi ca ca.
Cũng bởi vì cách biệt tuổi tác và thân phận của hắn nên cậu mới phải đổi cách xưng hô.
Chỉ là mỗi lần gặp mặt tình cảm trong mắt cậu cơ hồ muốn tràn ra, làm sao có thể giấu hắn được.
Từ Cảnh Duệ cơ bản là long dương chi phích, hơn nữa còn là yêu thích hắn.
Nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của thiếu niên trước mặt, tưởng tượng bộ dạng cậu ở dưới thân hắn cầu hoan, nhất định còn quyến rũ hơn nữa.
Kìm nén dục vọng dưới đáy lòng, chính sự quan trọng hơn, từ từ mở miệng:
"Cảnh Duệ, ngươi giúp ta cũng chính là đang giúp chính mình."
Lục Nhạc Hàm khe khẽ thở dài, cúi đầu hành lễ, nói:
"Đại hoàng tử, hãy cho vi thần thêm chút thời gian suy nghĩ."
Lí Thành Khôn cười không nói, thân mật sờ sờ đỉnh đầu Lục Nhạc Hàm, thanh âm dịu dàng mang theo sâu xa vô tận, nói:
"Cảnh Duệ, ngươi là người thông minh.
Chắc chắn không muốn bản thân cả đời này mắc kẹt trong cung cấm như một phụ nhân.
Ngoan ngoãn, vô lo vô nghĩ, không can dự vào chuyện triều chính sao?"
Bị nói một cách trắng trợn như vậy, khiến Lục Nhạc Hàm cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Giống như bản thân bị lột trần trước mặt mọi người, thân thể có chút lảo đảo, kinh hoảng kêu lên:
"Đại hoàng tử."
Lý Thành Khôn lộ vẻ mặt u buồn, nắm lấy vai Từ Cảnh Duệ nói:
"Cảnh Duệ hãy suy nghĩ thật kĩ, đây là vấn đề quan trọng, nếu không ta cũng không muốn ép buộc ngươi."
Nói xong phủi tay áo, lúc chuẩn bị rời đi, quay đầu lại nói một tiếng:
"Ta hy vọng Cảnh Duệ suy nghĩ cho chính mình, cuộc sống như thế Cảnh Duệ cũng không thể chịu đựng được."
Trong mắt Lục Nhạc Hàm hiện rõ vẻ căm tức, hận bản thân không thể chết ngay đi.
Càng căm hận không thể cho người đó thiên đao vạn quả, đôi môi run rẩy nửa ngày nói:
"Đến lúc đó, điện hạ có thể đảm bảo chu toàn cho Từ gia không?"
Hai mắt Lí Thành Khôn lộ rõ vẻ kinh ngạc, không nghĩ rằng chuyện này sẽ khiến hắn đồng ý.
Xem ra Từ Cảnh Duệ đối với hắn cực kì yêu thích.
Nếu như sau sự việc này, Từ Cảnh Duệ vẫn còn sống, hắn không ngại thu cậu vào phủ.
Nhìn Lục Nhạc Hàm trinh trọng đảm bảo nói ra từng chữ:
"Ta có thể đảm bảo Cảnh Duệ dưới một người, trên vạn người."
Lục Nhạc Hàm cúi đầu, cuối cùng thấp giọng nói:
"Cảnh Duệ sẽ dùng hết sức trợ giúp Điện hạ."
Lí Thành Khôn trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, vỗ vai Từ Cảnh Duệ, cười nói:
"Cảm ơn ngươi, Cảnh Duệ."
Sau khi nói xong, cánh tay đang đặt trên vai cậu nhẹ nhàng vỗ một cái, ánh mắt nhìn cậu đong đầy tình cảm.
Lục Nhạc Hàm lần đầu bị chụp có chút đứng không vững, lảo đảo hai bước, nhịn đau trên vai, nói:
"Ở đây nhiều người, dễ sinh lời đàm tiếu.
Mời Đại hoàng tử về trước, nếu có gì ta sẽ ngay lập tức liên lạc."
Cơ thể này không chỉ bệnh tật mà còn rất yếu ớt, không thể chịu đựng được đau đớn, chỉ vỗ nhẹ một cái đã để lại vết bầm.
"Được, vậy ta cáo từ trước."
Lý Thành Khôn phất tay áo, xoay người rời đi.
Lục Nhạc Hàm nhìn bóng lưng Lý Thành Khôn dần dần đi xa.
Không ngờ rằng bản thân chưa tìm đến mục tiêu, mục tiêu lại tự mình mò đến.
Khóe miệng xoẹt qua một nụ cười, bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công.
Quay người lại, đối mặt với cặp mắt lạnh lẽo như băng.
Tim hắn gần như vọt ra khỏi lồng ngực, hai chân trực tiếp mềm nhũn, cũng không thể lùi trở về sau.
Nhìn người trước mắt là Lí Thành Đồ liền thở phào nhẹ nhõm.
Dạo gần đây bị cẩu Hoàng đế kia dọa thành suy nhược thần kinh, luôn cảm thấy rằng hắn ta ở khắp mọi nơi.
Chờ chút, ai, Lí Thành Đồ, ngọa tào, tại sao hai tên huynh đệ này lúc thì cùng nhau biến mất, lúc lại cùng nhau xuất hiện ở chỗ của cậu.
Mắt lạnh lùng nhìn lại, đứng yên một chỗ không động đậy, chủ trương địch bất động ta bất động.
Một cơn gió thổi qua, rốt cuộc thân thể này có chút chịu không nổi gió lạnh xâm nhập.
Che miệng ho nhẹ hai tiếng, hành lễ rồi nói:
"Hạ quan tham kiến Tam hoàng tử điện hạ."
Không đợi Lí Thành Đồ hô bình thân, Lục Nhạc Hàm khom người, đã lâu không hành lễ, chưa tới nửa phút cơ thể cậu có chút cảm giác khó chịu.
Thân thể lung lay sắp đổ, cánh tay ngay lặp tức được người chống đỡ.
Nhiệt độ lạnh lẽo từ cánh tay truyền tới, theo đó là giọng nói lạnh lùng giống hệt như nhiệt độ cơ thể của hắn ta vang lên:
"Từ Cảnh Duệ?"
Lục Nhạc Hàm đứng thẳng thân mình nhìn lên, khuôn mặt kia tựa hồ như cười mà không cười đánh giá chính mình.
Khom người, thoát khỏi tay hắn ta, nói:
"Tam hoàng tử đây là có chuyện gì vậy?"
Lí Thành Đồ khóe miệng cười lạnh lùng, lớn tiếng nói rằng:
"Từ Cảnh Duệ, ngươi thật to gan."
Lục Nhạc Hàm biết hắn đang nói đến chuyện vừa gặp mặt Lí Thành Khôn.
Tám chín phần đã nghe được hai người đối thoại, khuôn mặt không chút lo lắng sợ sệt, mặt mày bình tĩnh, thanh âm thanh lãnh nói:
"Nếu tam hoàng tử muốn tố cáo cũng đã không ở đây chờ."
Lí Thành Đồ cười, ánh mắt lưu luyến dừng lại chỗ thân thể lung lay yếu nhược, hồi tưởng lại xúc cảm khi chạm vào thân thể cậu, giống như chạm vào tâm khảm:
"Từ đại nhân đúng là người thông minh."
"Không bằng một phần mười điện hạ."
Lục Nhạc Hàm nhẹ nhàng cười, "Không biết liệu điện hạ có muốn làm một thỏa thuận với hạ thần không?"
Lí Thành Đồ hứng thú chạm vào cằm, nhìn chăm chú vào hắn.
Lại nhìn thấy cậu vì cúi thấp đầu mà lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Mặc dù có chút gầy yếu, nhưng da dẻ trước ngực lại trắng nõn mịn màng giống như tơ lụa thượng hạng.
Vân vê ngón tay, ức chế cảm xúc muốn chạm vào làn da tinh tế đó, nói:
"Từ đại nhân không phải mới đạt được thỏa thuận với hoàng huynh ta ư, thế nào chỉ mới chớp mắt đã muốn theo ta?"
Lục Nhạc Hàm trong mắt hiện lên một vệt bi phẫn xen lẫn chút thê lương, lạc lõng nói:
"Vừa rồi là kế tạm thời, Đại hoàng tử ép ta quá chặt, nếu không đáp ứng sợ rằng sẽ dây dưa không dứt.
Đại hoàng tử và Hoàng thượng đều là một dạng người, hạ quan không yên tâm giao bản thân cho hắn ta."
Lí Thành Đồ trên mặt lạnh lùng, dục vọng trần trụi trong mắt Lí Thành Khôn chỉ cần là đàn ông đều nhận ra được.
Nhưng nam tử trước mắt này, xác thực có thể làm cho người ta trở nên điên cuồng.
Khắc chế lại tâm trí dập dờn của bạn thân, Lí Thành Đồ trầ giọng hỏi:
"Vậy tại sao Từ đại nhân lại tin ta?"
Lục Nhạc Hàm ngẩng mặt lên nhìn khuôn mặt lạnh lùng cứng nhắc kia, nghiêm túc nói:
"Ánh mắt của điện hạ bất đồng với bọn họ."
Lí Thành Đồ cười ha hả, nói:
"Từ đai nhân còn biết xem người?"
Lục Nhạc Hàm cười khổ, thấp giọng nói:
"Cái gì gọi là xem người, hạ thần chỉ muốn đặt bản thân vào vị trí an toàn hơn mà thôi."
Lí Thành Đồ gật đầu, nói:
"Hoàng huynh ta chấp nhận đề nghị nào của ngươi?"
"Dưới một người, trên vạn người.
Đảm bảo Từ gia một đời bình an."
Lục Nhạc Hàm trên mặt thể hiện ra biểu tình khiên định.
"Hảo, những yêu cầu đó ta đều đáp ứng ngươi.
Ngoài ra, nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể thực hiện được, ta sẽ tận lực giúp ngươi hoàn thành."
Lí Thành Đồ duỗi ba ngón tay hướng trời tuyên thệ.
Lục Nhạc Hàm xửng xốt, khóe miệng gợi lên một nụ cười ảo não, nói:
"Dưới một người, trên vạn người? Hạ thần cầu một đời bình an, cơm áo không lo."
Li Thành Đồ gật đầu đáp,
"Cảnh Duệ yên tâm."
Nhìn vào đôi mắt thanh minh của Lí Thành Đồ, Lục Nhạc Hàm cảm thấy nam chủ thế giới này cùng mấy tên đê tiện bên ngoài không giống nhau.
Trong ánh mắt của người khác hận không thể ngay tại chỗ thượng cậu, mà Lí Thành Đồ một chút cũng không ảnh hưởng, một chút trầm mê cũng không có.
Khóe miệng nhếch lên một vệt cười, hắn trịnh trọng hành lễ nói:
"Nếu tam hoàng tử có thể giúp thần thoát khỏi kẻ đó, thần nguyện cả đời làm trâu làm ngựa, chỉ để báo đáp ân tình cứu mạng của tam hoàng tử."
"Cảnh Duệ nói quá lời.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, có khả năng Cảnh Duệ còn phải nhẫn nại thêm mấy phần."
Lí Thành Đồ trong mắt tràn đầy hận ý, quay người dìu Lục Nhạc Hàm.
Xem ra cuộc đời của tên Hoàng đế này thật thất bại, cả hai đứa con trai đều hận không thể làm cho y lập tức chết đi.
Còn muốn xác nhận lại một chút, thân hình cậu lung lay, ngã vào trước ngực Lí Thành Đồ.
Nghe tiếng tim đập đều đặn, cuối cùng cậu mới xác định Lí Thành Đồ không bị ảnh hưởng bởi nhan sắc của cậu chút nào.
Ngay lập tức lùi về sau hai bước, hoảng loạn nói:
"Hạ quan kinh hoảng, thân thể không được khỏe.
Mong điện hạ rộng lượng thứ lỗi cho."
"Không ngại."
Lí Thành Đồ âm thanh có chút khàn khàn trầm thấp nhưng bước chân vẫn vững vàng.
Lục Nhạc Hàm chầm chậm, nói:
"Mấy ngày gần đây, Hoàng thượng bận bịu chuyện hậu cung, trong triều có chút lơi lỏng.
Nếu hiện nay ngài cùng văn thần võ tướng qua lại, có thể làm lung lay một số thần tử.
Nhưng có một số có thể tiếp cận được, còn số không thể giao du.
Hoàng thượng tuy rằng thân tại hậu cung, thế nhưng luôn có mấy người thay ngài quản lý triều chính, Mong điện hạ lưu ý nhiều một chút.
Nơi này không tiện ở lâu, hạ quan xin phép được cáo lui."
Nói xong liền thi lễ, ngập ngừng một chút, nói:
"Hạ quan nhẫn nhịn một chút không tính là gì, nếu có thể giúp Hoàng tử đạt thành mong muốn, cho dù vi thần có đầu rơi máu chảy cũng quyết không từ.
Chỉ hi vọng điện hạ chớ quên lời thề hôm nay, Từ gia trên dưới hơn 100 miệng ăn được an toàn,"
Lí Thành Đồ thu hồi ý cười, trinh trọng nói:
"Cảnh Duệ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi sớm thoát ly khổ ải."
Lục Nhạc Hàm nghe vậy gật đầu, quay người nhếch khóe miệng đi hướng Bàn Long điện.
Rốt cục có thể hảo hảo hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên.
Chỉ là nam chủ không trầm mê sắc đẹp, cậu chỉ có thể xoát chỉ số Bạch Liên Hoa từ phía hắn.
.