Càng bình tĩnh, càng thể hiện lòng người chấn động.
Tiếng ve huyên náo ẩn trong tàng cây, lại càng làm nổi bật sự yên lặng khiến người ta sợ hãi trong thời khắc này.
Khương Tuyết Ninh giống như không nghe thấy gì cả, ngay cả tiếng ve kêu ngay ngoài cửa sổ, cũng giống như xa tận chân trời, duy chỉ có nhịp tim mình đập càng lúc càng nhanh, cùng với mạch đập truyền qua từ lòng bàn tay đang nắm chặt lấy cổ tay nàng, rõ ràng như vậy, làm cho người ta sợ hãi như thế!
Bích Độc Đường không sánh được với Chước Cầm Đường.
Chước Cầm Đường thường ngày còn có hạ nhân hầu hạ, nhưng Bích Độc Đường thì không ai dám tùy tiện tiến gần một bước, giờ khắc này, ngoài hai người họ ở cửa ra thì không có ai khác.
Trước đây Khương Tuyết Ninh cũng đã từng nghĩ, rốt cuộc Tạ Nguy thấy mình thế nào?
Chán ghét, không thích?
…
Bất kể thế nào, đều chưa từng nghĩ đến thời điểm này ngày hôm nay.
Đó là khả năng mà nàng sẽ không nghĩ tới, cũng không dám nghĩ, cũng bị nàng loại trừ ngay từ đầu!
Nhưng tất cả đã bị Tạ Nguy phá vỡ.
Nàng ở kiếp trước thật sự không phải tiểu cô nương chưa trải qua thế sự, không biết suy xét lòng người.
Nếu không phải Tạ Nguy này quá mức đặc thù, có lẽ không đến mức tận hôm nay nàng mới nhận ra.
Khương Tuyết Ninh cật lực siết chặt tay, mới có thể miễn cưỡng khống chế được bản thân.
Bàn tay đang nắm chặt cổ tay nàng, không hề có ý buông lỏng.
Dường như Tạ Nguy đều chưa làm ra hành động gì khác thường, vẫn là dáng vẻ thản nhiên siêu trần thoát tục kia, nâng tầm mắt lên nhìn nàng, nói: “Ở lại kinh thành có gì không tốt sao?”
Nàng đang run rẩy.
Tạ Nguy lại giống như không hề nhận ra, giọng nói thản nhiên mà nói: “Trong nhà đã không dám tùy tiện chọc giận ngươi, bên ngoài có Tiêu Định Phi theo ngươi làm loạn, ngay cả tỷ tỷ ngày thường ngươi nhìn không vừa mắt cũng đã xuất giá.
Ngày nào đó Yến Lâm quay trở về kinh thành, vui mừng thấy ngươi ở đây.
Công chúa đi Thát Đát hòa thân, tin tức qua lại, trong triều nhận được nhanh nhất, ngươi ở kinh thành cũng biết được đầu tiên.
Dù ngươi không chịu được ngày tháng ở nhà, ngày khác ta kiến nghị Quốc Tử Giám thêm nữ học sinh, rời nhà vào học cũng giống vậy, không ai chỉ trích được.
Sao đến mức không đi không được?”
Không có một từ đe dọa, ép buộc.
Thậm chí lúc hắn nói ra những lời này, giữa lông mày còn là một vùng núi cao sương mù xa xăm trống trải, không một chút tư lợi, hoàn toàn là nghĩ cho nàng.
Nhưng lại giống như một tấm lưới chặt chẽ to lớn!
Mỗi lúc Tạ Cư An nói ra một từ, Khương Tuyết Ninh cảm thấy tấm lưới lớn này đang tiến lên thắt chặt nàng một phần, từng chút một chiếm giữ không gian nơi nàng đứng, không khí nàng hít thở, khiến nàng khó mà vùng vẫy, gần như ngạt thở!
Nàng cố gắng muốn duy trì bình tĩnh, không dám chọc giận hắn, nói: “Tiên sinh coi trọng học trò, học trò ngày trước đều là bị nuông chiều thành hư hỏng, nếu không có tiên sinh giúp đỡ chỉ sợ đã gây ra đại họa.”
Tạ Nguy nói: “Vậy sao không thể tiếp tục nuông chiều sinh hư?”
Khương Tuyết Ninh hòng rút tay mình ra, nhưng bàn tay đang nắm chặt nàng không nhúc nhích tí nào.
Tạ Nguy nhìn nàng, vô cùng bình tĩnh mà nói: “Ngươi là đích nữ của Hộ bộ thị lang, thư đồng của Trưởng Công chúa, thê muội của Lâm Truy Vương, bạn cùng chơi với Yến Lâm, chỗ dựa của Tiêu Định Phi, học trò của ta… Ngươi đang sợ cái gì?”
Mỗi câu hắn nói đều gõ lên thần kinh nhạy cảm của nàng, lúc bốn chữ “Học trò của ta” phát ra, sợi dây căng chặt trong đầu Khương Tuyết Ninh kia cuối cùng “Vù” một tiếng mà đứt đoạn!
Thiên hạ này ai cũng đều có thể…
Duy nhất Tạ Nguy, tuyệt đối không phải là người nàng dám dây vào!
Nàng lúc này giống như một con mồi bị dồn vào ngõ cụt, đối mặt với mãnh thú từng bước đến gần, nhất định phải dựng mỗi một gai nhọn trên người mình lên, gồng lên mỗi một ngóc ngách trên người mình, mới có thể lấy hết dũng khí nhỏ nhoi đó, mở to đôi mắt đỏ hoe, nói với hắn: “Thả ta ra.”
Nàng không gọi là “Tiên sinh” nữa.
Từng chút tàn ác trong mắt Tạ Nguy cuối cùng lặng yên nổi lên, giọng nói lại còn nhẹ nhàng hơn so với lúc nãy: “Không phải Trương Già còn ở đây sao, vì đâu lại muốn rời kinh?”
Nếu như ngày trước đề cập đến cái tên này, trong lòng Khương Tuyết Ninh có lẽ sẽ không thể không vì người đó mà dâng lên chút ngọt ngào, nhưng mà hôm qua sau khi nói ra, cái tên này có thể mang đến cho nàng chỉ còn lại tiếc nuối không thể vãn hồi và nỗi đau không thể đạt được!
Tạ Nguy giẫm vào nỗi đau của nàng.
Nàng bắt đầu dùng lực mà vùng vẫy, nhìn chằm chằm vào hắn, cắn chặt răng giọng bén nhọn nói: “Liên quan gì đến hắn! Ta là người nhiều thói xấu, tâm tính tồi tệ, tiên sinh không phải sớm biết rõ ràng sao? Nha đầu thôn dã nào dám trèo lên nơi thanh nhã! Vốn dĩ kinh thành không phải là nơi ta nên lưu lại, ở đây mỗi ngày đều như nằm trong chảo dầu, không được một ngày yên ổn, chưa có lấy một ngày thoải mái! Dựa vào đâu ta không thể rời đi?”
Mỗi một ngày đều như nằm trong chảo dầu, không được một ngày yên ổn, chưa có lấy một ngày thoải mái.
Mi mắt Tạ Nguy hơi hạ xuống, nhìn chằm chằm nàng.
Lại cảm thấy dáng vẻ ngoan cố chống cự của nàng vô cùng buồn cười, thậm chí khiến hắn thất vọng, trong ngữ điệu nhẹ nhàng là một loại sâu cay lạnh lùng: “Kẻ nhu nhược mới nghĩ như vậy.
Ninh nhị, ngươi không phải là tiểu hài tử, đừng làm loạn nữa.”
Khương Tuyết Ninh đưa tay tách tay hắn ra.
Hắn không cử động chút nào, chỉ cảm thấy nàng điên cuồng, tránh hắn như tránh rắn rết, coi hắn như mãnh thú hồng thủy thế, nhưng hắn không biết rốt cuộc mình khiến nàng sợ hãi như vậy vì đâu…
Khoảnh khắc đó, nổi lên mấy phần bi ai.
Hắn cuối cùng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng nói: “Ninh nhị, ở lại đi.”
Khương Tuyết Ninh lệ tràn khóe mắt: “Thả ta ra!”
Tạ Nguy như thể không nghe thấy: “Công chúa đi hòa thân rồi, việc ta đồng ý với ngươi vẫn chưa làm được, còn phải trả lại ân tình cho ngươi, nợ ngươi một mạng.”
Khương Tuyết Ninh không cách nào thoát khỏi hắn, nghẹn ngào nói: “Không muốn ngươi trả nữa, ta không thèm!”
Tạ Nguy nhớ lại rất lâu trước kia, tiểu cô nương rõ ràng ghét bỏ hắn, nhìn hắn bệnh đến nỗi mơ hồ, rơi nước mắt suốt cả ngày.
Ở lại bên cạnh hắn, sợ hắn chết bên cạnh nàng, sống cùng một người chết; muốn đi ra ngoài hái thuốc, lại sợ núi rừng hoang dã, lang sói ban đêm.
Ngày đó là tiết đại tuyết*.
*Là một trong 24 tiết khí, thường bắt đầu khoảng ngày 7, 8/12 dương lịch.
Trong núi sâu càng lạnh lẽo hơn, trên cao còn là tuyết trắng tung bay.
Tiểu cô nương khóc một đêm mệt rồi.
Hắn mơ màng tỉnh dậy, sáng sớm lại không thấy người đâu.
Mãi đến buổi trưa, mới nhìn thấy một bóng trắng tròn tròn từ bên ngoài động đi vào.
Phủ khắp người nàng đều là khí lạnh, trên đầu, trên lông mày đều là tuyết, hai bờ môi xanh tím, không biết từ nơi nào hái được thảo dược, bàn tay run rẩy đi đánh lửa.
Nhưng nhành cây trong tiết trời này đều ướt đẫm, nàng không nhóm được, lại không khóc, chỉ nhai nát từng chút thảo dược, đặt vào trong một mảnh chén sứ vỡ không biết lấy từ ngôi mộ nào đó.
Đao của hắn cắm vào trong khe đá.
Nàng mất rất lâu mới rút ra được, run rẩy rạch một đường trên cổ tay của mình, máu đỏ tươi liền tí tách chảy ra, uốn lượn rơi xuống góc chén sứ vỡ kia, trộn lẫn cùng với thảo dược xanh thẫm, tạo thành màu tím đen như mực.
Sau đó mới bưng chén đến bên môi hắn.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng như tuyết không có chút huyết sắc, lại khóc nức nở mà dỗ dành hắn: “Có một đại phu rất giỏi từng đến điền trang, dùng phương thuốc này cứu sống người chết, ngươi uống thuốc này sẽ khỏe lại…”
Người chết rồi sao có thể cứu sống?
Quá nửa là thần côn giả danh lừa bịp.
Đến giờ hắn vẫn khó mà phân biệt, đến cùng có phải là mình nằm mơ không.
Chỉ có đắng chát của thảo dược trộn lẫn với mùi vị tanh nồng gỉ sắt của máu tươi, thi thoảng tuôn ra từ sâu trong ký ức.
Sau đó hắn hết sốt, dường như đã khỏe lại.
Vậy mà tiểu cô nương kia lại trở nên mơ hồ.
Hắn đi ra ngoài dò đường, tìm chút thức ăn, nàng lại cứ kéo tay áo hắn, ý thức mê mang, trong miệng vẫn còn nói mơ tựa như oán trách hắn: “Ta biết ngay, ngươi khỏe lại muốn đi một mình…”
Bất đắc dĩ, lại mềm lòng, cõng nàng khập khiễng mà đi.
Nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn không phải người tốt, sẽ bỏ rơi nàng.
Hắn đành phải xé một miếng nhỏ dài từ áo bào đã bẩn, một đầu buộc trên cổ tay nàng, một đầu buộc trên cổ tay mình, sau đó nói với nàng: “Hiện tại ta và ngươi đã buộc lại với nhau, không ai đi trước được nữa, ta ở đây.”
Nàng mới chầm chậm ngừng nói mê.
Tạ Nguy nhớ lại, đó thật là lúc điên cuồng nhất, ngốc nghếch nhất trong hơn hai mươi năm qua của hắn.
Trong tối tăm mù mịt dường như có một tín niệm như thế…
Tin tưởng ở trong tuyệt cảnh như thế, còn có thể tìm được một chút cơ hội sống.
Không có đàn sách, không có đao kiếm, không có Thiên Giáo, không có triều đình, không có thân thế, cũng không có báo thù, chỉ có trời đất bao la, hai con người muốn tiếp tục sống.
Nhưng Khương Tuyết Ninh nói, không cần hắn trả, nàng không thèm.
Bên trong lạnh lùng cất giấu chán ghét, giống như sau này lúc ở kinh thành ngẫu nhiên có vài lần đối mặt với nàng.
Tạ Nguy cảm thấy trong lồng ngực đau thắt một trận.
Nỗi đau này đến nhanh như vậy, kỳ lạ như vậy, đến mức hắn còn chưa kịp phân biệt, đã xuất hiện một trận choáng váng và ngây dại, chỉ nói: “Không cần cũng không sao, trong kinh thành cái gì cũng có…”
Khương Tuyết Ninh đã bị dồn đến bờ vực sụp đổ, tức giận hét vào hắn: “Cái gì cũng có, ngoại trừ tự do!”
Tạ Nguy nói: “Tại sao ngươi không hiểu chứ?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Thả ra!”
Tạ Nguy nói từng câu từng chữ với nàng: “Trên đời này vốn không có tự do thực sự.
Cho dù trốn đến chân trời góc bể, chỉ cần trong lòng còn vướng bận, thì vĩnh viễn bị giam trong lồng! Cuối cùng, ngươi sẽ không thể không quay lại…”
Tóm lại mọi sự thật trên thế gian đều quá tàn nhẫn, được bao bọc bởi từng lớp gai sắc nhọn, chẳng những không lọt tai người ta, ngược lại sẽ đâm vào khiến người nghe phải dựng lên hàng phòng ngự toàn thân, bảo vệ bản thân thật chặt bên trong.
Loại sợ hãi kia không những không biến mất, mà còn gia tăng cuồn cuộn.
Khương Tuyết Ninh không biết bản thân đến cùng là sợ Tạ Nguy, hay sợ câu nói này của hắn, cuối cùng không thể chịu đựng nổi, cạy mở không được bàn tay hắn đang kìm hãm mình, vùi đầu cắn xuống một ngụm thật sâu.
Đau nhức dữ dội từ mu bàn tay truyền đến, gần như thấu vào tận xương tủy, nhưng Tạ Nguy vẫn không muốn buông tay, nhìn về phía nàng, thậm chí trong giọng nói mờ mờ lộ ra chút cầu khẩn, gần như cố chấp mà nói: “Khương Tuyết Ninh, đừng đi.”
Nhưng đau đến cực hạn, ngón tay giật giật từng hồi.
Rốt cuộc Khương Tuyết Ninh vẫn thoát khỏi hắn, lồng ngực phập phồng, trừng mắt, lùi về phía sau, giống như bác bỏ hắn, lại giống như muốn nói với chính mình: “Nói bậy, đều là nói bậy!”
Tâm tư gì nàng đều không kịp chấn chỉnh, càng không muốn nghĩ sâu hơn.
Cứ chạy trốn như vậy.
Chạy thật xa.
Đêm đó thừa dịp xe ngựa trong phủ sớm đã chuẩn bị tốt, nàng mang hành lý, xuất kinh, đường sông núi xa xôi, đi một chuyến đến đất Thục cách ba ngàn dặm.
Trong tay Tạ Nguy hoàn toàn trống rỗng, máu tươi chảy dọc theo mu bàn tay đến hổ khẩu thì chảy xuống, đau đớn như đâm sâu vào lòng.
Cuối cùng hắn vẫn đứng ở trong, không đuổi theo một bước nào.
Ngưỡng cửa kia không cao, dường như lại là một đường ngăn cách, tách hắn với thế giới bên ngoài, dù là ai cũng không thể vượt qua, người khác vào không được, mà hắn ra không xong.
Lúc Lữ Hiển đến Bích Độc đường, trời đã chạng vạng.
Kiếm Thư đứng ở bên ngoài không dám đi vào.
Hắn theo hướng cửa nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong u ám, cây đàn lúc trước Khương Tuyết Ninh mang đi từ U Hoàng quán nằm dưới đất, thân đàn vỡ nát, dây đàn đứt đoạn cuộn lại như sợi tóc đen.
Mà Tạ Nguy đứng trước bức tường trong bóng tối, rất lâu không cử động, tiều tụy như khúc gỗ mục.
Trên bệ cửa sổ đặt một cành hạnh xanh, ánh chiều tà đỏ đậm xuyên vào qua mặt sau phiến lá xanh, quả chưa non chưa lớn khảm vào nhánh cây, cũng không biết là ai hái xuống.
Hẳn Khương Tuyết Ninh đã đến.
Lữ Hiển thấy cảnh này, cũng không dám bước vào trong.
Ngược lại Tạ Nguy, chầm chậm quay đầu, nhìn thấy bọn họ, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, trên mặt hoàn toàn không chút khác thường, nói: “Ngươi đến rất đúng lúc, vừa kịp nghị sự, đi thôi.”
Lữ Hiển lại nhìn thấy tay hắn.
Tạ Nguy đi vòng qua cây đàn rơi hỏng, đi về hướng Chước Cầm đường, chỉ nghĩ hẳn đám người phải đợi lâu rồi.
Lữ Hiển cùng Kiếm Thư còn đứng tại chỗ.
Kiếm Thư hoàn toàn ngơ ngẩn, cũng không hiểu: “Vì sao không ép ở lại chứ?”
Lữ Hiển quay đầu nhìn lại cây đàn rơi hỏng kia.
Trầm mặc rất lâu, hiếm khi không cười, chầm chậm nói: “Tạ Cư An không phải người như thế.”.