Không Cầu Tình Yêu Chỉ Mong Cả Đời Được Thấy Nhau


Dịp lễ giỗ của một vị sư tăng đắc đạo tại một cù lao khá rộng lớn, người ra vào chùa đông đúc chen chật lối đi.

Trong đám đông tóc đen bỗng nhấp nhô một mái tóc ngắn xám khói hút mắt, một cô gái với gương mặt xinh đẹp đang chen người qua đám đông, bộ quần áo cô mặc khá giản dị nhưng vẫn không che nổi khí chất đanh thép trong đôi mắt.

Chen qua hết người này đến người khác, cuối cùng cô cũng vào được sân lớn của chùa.

Ngôi chùa này khá lớn, tăng ni tu hành cũng rất đông, hiện giờ họ đang chuẩn bị vào nhà thờ tổ, dẫn đầu là trụ trì, đi theo sau là những đệ tử nhà phật trang nghiêm và rất cao quý.

Cô gái lúc này đứng từ xa sôi xét từng mặt người, xem từng mặt những ai mặc áo nhạt màu nhà phật giống như đang tìm kiếm gì đó nhưng dường như vẫn chưa thấy.

Đợi một lúc, một người đàn ông  với vẻ ngoài sáng sủa, trẻ đẹp trên người mặc áo tràng tay bưng bình hoa huệ to tướng nhanh nhẹn định đi vào chính điện thờ phật đối diện nhà thờ tổ, cô gái tóc màu vừa nhìn thấy anh chàng liền hốt hoảng chạy vội tới gọi lớn:“Anh hai! Anh Hai!”Anh chàng phật tử không nghe gọi mà đi vào trong chính điện mất hút.

Lúc này cô gái mới chạy vào trong cùng, vừa vào thì thấy chàng trai kia đang leo thang đổi bình hoa trên bàn thờ phật, cô gái thấy thế liền đi tới, vui vẻ gọi:“Anh hai, anh nhớ em không? Em nè!”Anh chàng bị gọi liền giật mình quay đầu lại nhìn, nhưng không biết vì lý do gì, giây đầu tiên khi nhìn vào cô anh tự nhiên thẩn thờ, tim đập loạn xạ chưa từng có tiền lệ.

Trong mắt anh, mọi thứ như dừng lại chỉ con cô gái xinh đẹp đó trong mắt mà thôi.

Anh đứng nhìn cô một lúc rất lâu nhưng vẫn chưa tỉnh lại được, đến khi cô thấy lạ nên gọi thêm mấy lần anh mới giật mình.

Tuy đã hoàn hồn nhưng tim anh vẫn đạp mạnh, anh bước xuống thang, đặt bình hoa cũ vừa đổi lên kệ, câu đầu tiền anh cố gắng bình tĩnh để nói nhưng nói không được, anh cảm giác được nếu đứng gần cô gái đó thêm một giây nào nữa thì tim anh sẽ đập đến nổ tung và tự biết mình phải tránh mặt, thế là anh không nói gì mà bỏ đi.

Cô gái thấy vậy liền đuổi theo gọi anh lại như anh vờ như không nghe, buộc lòng cô gái nắm lấy tay áo của anh mà kéo lại:“Anh hai, sao anh không nói gì đã bỏ đi rồi! Nói chuyện chút đi.”Lúc này anh dừng chân lại, mắt chầm chậm quay lại nhìn cô thử một lần nữa xem có như thế tiếp không.

Nhưng không ngờ khi nhìn cô lại lần nữa anh lại tiếp tục choáng váng, trong lòng thầm nghĩ mình bị bệnh.

Cô gái không để cho anh có cơ hội đi nữa, cô nắm cả hai tay áo của anh lại, đó là một hành động thân mật khiến cho má anh chàng đỏ ửng , cố giữ chút bình tĩnh, anh lấy hết dũng khi nhìn vào mắt cô, hỏi:“Cô là ai? Cô quen biết tôi sao?”Cô gái phóng khoáng nở nụ cười xinh đẹp làm anh nhìn thấy liền điêu đứng, tim đập nhanh hơn gấp ba lần mới nãy.


Cô trả lời anh:“Em là Minh, thật ra em cũng không có biết anh đâu, nhưng mà em biết anh tên Trung, có phải anh tên Trung không?”Chàng trai ngạc nhiên gật đầu nhẹ.

Minh lúc này mới lấy một tấm hình trong túi ra đưa cho Trung:“Đây là hình mà mẹ đưa cho em đi tìm anh nè, anh hai, anh nhớ ra mẹ không?”Trung nhìn tấm hình với một vẻ mặt kinh ngạc và có chút lo sợ, anh cầm lấy nó, nhìn nó mà lặng người.…Sau khi làm lễ xong, buổi chiều tầm 2 giờ khi ấy sự ồn ào trong chùa cũng đã ít dần, Trung dẫn Minh đến sau hồ sen vắng vẻ để nói chuyện.

Anh cầm bức hình mới nãy, dường như bức ảnh có vấn để rất lớn, cảm xúc trong lòng vẫn không phai nhưng anh đã sớm gạt qua và coi nó như bị cao huyết áp, anh dằn lòng mình mà hỏi cô gái:“Từ đâu mà cô có bức hình này? Rõ ràng tôi chỉ gửi hình cho cha của tôi mà thôi.

Nói ngay cho tôi!”Minh hơi ngạc nhiên trước thái độ của anh, cô giật lại bức hình, cau mày:“Anh thái độ gì với em vậy? Bắt em chờ từ sáng tời giờ rồi kéo em ra đây gắt gỏng với em là sao?”“Tôi không có gắt gọng với cô.

Bây giờ cô trước mặt tôi nói cho rõ, bức hình này từ đâu cô có? Tại sao lại gọi tôi là anh hai?”Minh không chần chừ, trả lời ngay:“Thì em là em gái của anh nên mới gọi anh là anh hai.

Bức hình này là cha của anh gửi cho mẹ em.

Cha đi công tác mấy năm nữa mới về, mẹ em thì mất hết, trước khi mẹ mất có đưa tấm hình của anh cho em để em đi tìm người thân, còn nói nhất quyết phải kết thân với anh.

Anh bây giờ là người thân của em ở Việt Nam đó!”Trung nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ:“Cô nói thế là thế nào? Từ đầu chui ra mà nhận người thân thế này? Cô muốn lừa tôi có phải không?”“Ai rãnh mà vào đây lừa anh, em đã phải đi xe rất lâu mới tới đây được đó.

Rõ ràng là mẹ nói lúc sinh em ra anh có đến thăm rồi.

Anh không tin em là em gái của em thì cứ gọi điện hỏi cha anh là được, cha anh biết em mà.”“Cha tôi biết cô?”“Ừm.”“Vậy cô biết được bao nhiêu thông tin của cha tôi?”“Em biết nhiều lắm, cha anh 67 tuổi, tên Phan Quốc Nghĩa, đang làm bảo vệ viện dưỡng lão.

Em còn biết cả anh nữa, anh tên Phan Đỗ Mạnh Trung, 35 tuổi, làm kỹ sư nông nghiệp, đang có ý định xuất gia.

Mẹ tên Đỗ Minh Đào, 60 tuổi, kết hôn với cha anh năm 23 tuổi, hai năm sau thì ly hôn nhưng mẹ anh không may đã mang thai anh.

Sau đó bà sinh anh ra và để cho cha anh nuôi dưỡng, năm anh 4 tuổi cha anh gửi anh vào chùa còn mình thì đi làm ăn tha hương.


Em nói có sai chỗ nào không?”Nghe những lời này, anh không giấu được kinh ngạc, sự hoài nghi trong lòng giảm đi một phần.

Anh nhìn thật kĩ gương mặt của cô gái trước mặt thì cũng thấy khá có thành ý, chỉ có điều soi xét kĩ cô gái này nhìn không tầm thường, tóc nhuộm, cổ tay có một hình xăm hớn, trên cổ cũng có hình xăm, lỗ tai xỏ ba lỗ đeo ba chiếc khuy tai nhìn tổng thể là biết ngay một dân chơi sành sỏi.

Trung nhìn cô mà ái ngại, giọng điệu khó chịu nói tiếp:“Cô nói thông tin của cô ra để tôi biết mà hỏi cha tôi cho chắc!”Minh vui vẻ đáp ngay:“Họ tên đầy đủ của em là Đỗ Hà Minh, cha mẹ em đều họ Đỗ cả.

Hiện tại em 19 tuổi, còn các thứ nhận dạng bên ngoài anh đều thấy rồi đó.”Trung nghe xong thông tin thì sững sờ một chút, anh nhìn cô gái trẻ tuổi trước mặt mình mà không dám nghĩ cô lại là đứa em gái cùng mẹ với mình.

Anh đưa tay vào túi định lấy điện thoại ra gọi cho cha nhưng chưa đợi anh gọi thì cha anh đã gọi tới, thấy thế anh mới nhấc máy, từ đầu dây bên kia cha anh cất giọng:“Con trai, con thấy em gái của mình chưa? Con nhỏ tên Minh đấy, tóc xám, trên người có vài hình xăm.

Con bé là con gái của mẹ con đấy, bà ấy tháng trước vừa bị ung thư mất rồi nên có nhờ cha chăm sóc cho con bé Minh.

Cha cũng thấy thương nhưng khổ nỗi cha bây giờ cũng có gia đình riêng rồi nên con là anh thì con ráng ở chơi với em, mẹ con đã gửi tiền cho cha rồi đợi tháng sau cha gửi tiền cho con.

Con ráng coi em cho cẩn thận.”Trung ngơ ngác:“Cha! Con nhỏ này có phải em con đâu! Nó là con riêng của bà ấy mà! Cha cần gì phải nuôi hộ con của người ta?”“Con riêng thì vẫn là em gái cùng một mẹ, con có cần phân chia thế không? Người ta nhờ chăm sóc con gái giùm và cũng có đưa tiền cho chúng ta chứ đâu phải chăm không công! Nhớ đối xử đàng hoàng vào.”“Nhưng con không biết đâu, con còn công việc, cha bảo con chăm là chăm thế nào đây? Nó lớn đến thế còn chăm gì nữa?”“Phải chăm.

Mẹ con bảo con bé không biết làm gì cả tới cả chiên trứng cũng không biết, con dạy nó làm đi.

Ở chơi chừng một tháng thôi chứ không lâu đâu.”“Ở đâu ra chuyện kì cục vậy chứ! Con không biết đâu, không có chăm ai hết để yên sống đi, con mệt quá rồi!”Người cha trong điện thoại thở dài ảo não:“Thôi…thôi được rồi, con giữ em lại 1 tuần trước đi, tuần sau cha sắp xếp công việc quay về đó đón con bé lên chỗ cha.

Con ráng 1 tuần thôi, có được không con?”Cha đã nói đến mức như thế thì anh cũng không thể từ chối mãi được, mặc dù không có ấn tượng tốt với cô gái trước mặt nhưng anh đành nghe lời cha chăm sóc cho cô một tuần.Buổi chiều tầm 6 giờ, anh dẫn Hà Minh đến nhà ăn của chùa để dùng cơm chay, nơi đó chỉ có phật tử thường xuyên tới chùa làm công quả và những tăng ni trong chùa mà thôi.

Thấy có cô gái lại được Trung dắt tay vào mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.


Trung dẫn em gái tới một bàn trống để cô ngồi còn mình thì đi lấy chén đũa và thức ăn thêm.

Lúc này có một anh chàng tên cũng làm công quả ở chùa đi tới bên cạnh Trung, nhỏ tiếng hỏi:“Cô gái kia là ai vậy? Đừng nói là anh hết muốn xuất gia rồi nha?”Trung vừa gắp thức ăn để vào dĩa vừa thờ dài, trả lời:“Là em gái cùng mẹ khác cha, mẹ mất rồi nên nhờ tôi chăm sóc hộ.”“Thế à? Tôi cứ tưởng anh có bạn gái rồi chứ.”“Không có chuyện đó đâu, tôi quyết tâm xuất gia rồi.”Nói vừa dứt câu, Trung bưng mâm thức ăn vừa chuẩn bị xong đi về hướng bàn của Hà Minh bỏ lại anh bạn đang nói chuyện với mình.

Đặt mâm cơm chay xuống bàn, vẻ mặt Trung có hơi lạnh lùng ngồi xuống nhìn cô và nói:“Ăn nhanh đi rồi về nhà, không có nấu cơm tối ở nhà nên ráng ăn cho no đi, tối đói không có cơm đâu.”Hà Minh có hơi bối rối cầm cái chén không lên:“Không có cơm hả?”Trung chỉ tay vào dĩa cơm đã để sẵn:“Đây, múc cơm ra chén riêng rồi ăn.”Cô lại càng thêm bối rối:“Múc? Múc làm sao?”Trung cảm thấy mất kiên nhẫn, anh giật lấy chén trên tay cô, tự mình múc cơm vào chén cho cô rồi đặt chén mạnh xuống bàn, giọng điệu khó chịu:“Ăn đi, múc cơm là làm như vậy đó!”Thấy thái độ đó của anh, cô bỗng nhiên tự ái đẩy chén cơm ra xa, giận dỗi quay sang một bên:“Không đói, anh tự ăn đi.”Nhìn thấy gương mặt giận dỗi của cô anh tự nhiên phải sựng lại, mắt nhìn cô cứ như bị kéo vào, anh cảm thấy tim mình cứ hồi hộp kiểu rất lạ.

Được một lúc, may là anh tỉnh lại được, trong lòng có thấy cô thú vị nhưng giả vờ không để tâm, cứ thế mà mặc kệ cô còn mình thì chỉ lo ăn cho xong phần.

Ăn xong, Trung đứng dậy đem mâm cơm dọn đi rồi xúm xít cùng những người khác rửa chén dưới bếp dường như quên mất sự hiện diện của cô.

Ngồi đợi anh trai quay lại suốt một tiếng mà không thấy, Minh bức bối đứng dậy đi tới chỗ anh trai đang rửa chén lớn tiếng hỏi:“Anh hai, chừng nào anh mới về?”Những người có mặt ở đó vô cùng kinh ngạc tập trung mọi ánh mắt vào cô.

Thấy cô lại làm phiền mình, Trung không đoái hoài đến mà coi như không nghe thấy gì.

Đứng chờ anh mà không thấy hồi đáp, cô cảm thấy mất mặt nên bỏ đi ra khỏi phòng ăn, một mình ra hồ sen ngồi trên ghế đá hằng hộc ghìm đầu khoanh tay hờn dỗi.

Cô ở đó ngồi đến tận 9 giờ tối mới thấy Trung đi ra tìm nhưng anh ta không những không nói lời tốt đẹp mà còn ăn nói khó nghe hơn:“Đợi lâu như vậy mà vẫn cố chấp đi với tôi hay sao? Sao cô không về nhà mình đi!”Hà Minh nhìn anh với vẻ tức giận, cô đứng dậy lớn tiếng đáp trả:“Tôi không cần anh rủ lòng thương nữa, tại vì mẹ trước khi mất muốn tôi đi tìm anh chứ tôi cũng chả thèm! Anh đi đối xử với người dưng tốt như vậy mà em gái ruột thịt lại không nói được tiếng nào dễ nghe cả! Tôi cóc cần anh, anh lo phần anh đi!”Nói rồi, Minh bỏ đi không quay đầu lại một lần nào, Trung cũng không mảy may quan tâm gì đến cô mà bỏ đi luôn, trong lòng nghĩ rằng cô lớn rồi sẽ biết cách tìm nơi ngủ.Khuya hôm đó, Trung đang ngủ trong nhà, trời bên ngoài bỗng sấm chớp rất lớn rồi đổ mưa to, anh bị tiếng sấm làm cho tỉnh giấc ngồi bật dậy, đôi mắt mơ màn nhìn ra khung cửa sổ đang mở toang bị gió quật mạnh:“Mình nhớ có gài cửa rồi mà ta?”Anh mệt mỏi đứng dậy đi lại cửa sổ gài cửa lại, bây giờ anh bất chợt cảm giác được có tiếng nước nhỏ giọt, từng giọt từng giọt, rồi tiếng nước dừng lại, anh giật mình quay đầu lại nhìn, trên tường phòng bỗng chảy xuống rất nhiều máu đỏ tràn xuống sàn.

Qúa hoảng sợ, anh tức tốc bỏ chạy ra khỏi phòng chạy xuống cầu thang định xuống phòng khách, nào ngờ đang chạy đến giữa cầu thang thì bất ngờ tiếng sét bên ngoài chớp một tiếng lớn om trời đánh sập cả giàn cửa kính của nhà anh, anh hốt hoảng ngồi xuống bịt hai tai mình lại, căn nhà bỗng trở nên vô cùng ám ảnh, những bức tượng gỗ điêu khắc trong nhà hiện lên một vẻ rất đáng sợ.

Đợi khi tiếng sét dừng hẳn, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, căn nhà tỉnh lặng lạ thường, cửa kính ban nãy bị vỡ bỗng trở lại bình thường chỉ có đều lúc này đèn bỗng nhiên chớp nháy cùng với đó là nét mặt của tượng gỗ nữ lớn đang đặt gần bàn tiếp khách cách cầu thang chừng 10 bước bỗng nở một nụ cười.

Trung nhìn thấy cảnh đó thì gợn cả sóng lưng, cảm giác sợ hãi bao trùm trong mắt anh, anh lùi lại phía sau vội lấy mặt dây chuyền hình phật ra rồi niệm kinh lớn.

Cảm giác ớn lạnh trong người còn chưa hết thì bất chợt trên phòng ngủ bỗng có tiếng chuông điện thoại, bây giờ anh phải lựa chọn giữa việc ở lại hay lên phòng.

Sự phân vân của anh rất lớn, vẫn còn chưa quyết định được mà chuông điện thoại cứ reo liên tục, bức tượng gỗ kia càng cười càng ma mị, anh sợ đến mức run cả chân tay.

Đùng một cái, ánh đàn chớp nháy kia bỗng nhiên tắt hẳn, anh hoảng hốt lùi bước lại, dưới phòng khách cửa kính đóng chặt nhưng rèm cửa lại bay tung phấp phới, anh nghe có tiếng đồ vật đang ma sát dưới sàn nhà cóc két vài tiếng.


Lúc bấy giờ mặt anh trong tối bỗng nhiên tái nhợt lại, mếu máo suýt khóc, hai chân run cầm cập không đứng nổi nữa.

Sét lại đánh đùng một tiếng, ánh sáng của sét làm cho căn nhà sáng lên, bức tượng gỗ kia bây giờ hiện lên ở ngay trước mặt anh chỉ còn cách bậc cầu thang chừng 2 bước.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, anh không khống chế được bản thân liền la hét rồi bỏ chạy lên phòng ngủ trở lại.

Phòng ngủ lúc này không còn vết máu chảy như lúc nãy nữa, chuông điện thoại trên đầu giường vẫn đang reo liên hồi, anh lấy hết can đảm của mình bước vào nhấc điện thoại nghe máy nhưng người vẫn đứng nép vào từng tỏ ra rất phòng bị:“Alo, ai gọi đấy!”Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng của cha anh nhưng giọng điệu rất giận dữ:“Tao giao em gái cho mày mà mày trông em cái kiểu gì vậy? Nó bây giờ ở đâu mày có biết không? Công an gọi tao nói nó trượt ngã ngoài bờ sông kia kìa! Em gái mày mà có chuyện gì thì có chết mẹ mày cũng không tha cho mày đâu!”Trung nghe tiếng cha trong điện thoại, đôi mắt anh kinh hoàng nhớ đến em gái, tay anh run lên và tim đập thình thịch:“Cha…cha nói sao? Em…em con trượt chân ngã sông nào? Nó…nó bây giờ có sao không?”“Còn sao chăng gì nữa? Công an nói người ta cứu nó đưa đến trạm xá rồi, mày liệu mà đến coi em mày sống hay chết.

Nó mà có mệnh hệ gì thì cả đời mày ân hận!”Anh nghe xong câu đó thì tay không cầm nổi điện thoại nữa, chiếc điện thoại rơi xuống đất cùng nhịp với tiếng sét.

Tinh thần anh lúc này rất hoảng loạn, đôi mắt bần thần chạy tới đủ đồ lấy áo khoác mặc vào, bất chấp nổi sợ đang bủa vây trong chính căn nhà của mình anh chạy thật nhanh xuống phòng khách, vượt qua bức tượng vẫn còn đang nằm đúng ngay vị trí vừa dọa anh sợ suýt ngất, anh tung cửa chạy ra sân lấy xe máy chạy tới trạm xá ngay trong đêm mưa tầm tả.Đến trạm xá, nơi này đang khá bận rộn, có cả công an ở đó nữa.

Trung bỏ xe máy ngoài cổng trạm xá rồi chạy thẳng vào trong đến ngay một người công an:“Em gái tôi đâu rồi! Em tôi có sao không?”Người công an trả lời:“Em gái anh không sao rồi, nhưng phải may vết thương ở gót chân, gần may xong rồi lát nữa anh vào.”Nghe câu này anh mới có thể nhẹ lòng được một chút nhưng cảm giác tội lỗi vẫn không thoát được.

Một lúc lâu sau, nhân viên y tế cho anh vào gặp em gái, lúc này Minh ngồi trên giường nhìn anh trai chẳng chút hứng thú mà quay mặt nhìn nơi khác.

Trung cảm thấy có lỗi với cô lắm, anh rụt rè đi đến gần cô, khẽ hỏi:“Em không sao rồi phải không?”Minh liền đanh thép đáp lại:“Anh không muốn cho tôi ở cùng mà, bây giờ tôi bị gì có liên quan tới anh sao? Anh đuổi tôi đi lúc đêm tối như vậy có nghĩ tới là tôi không tìm được nơi ở không? Đáng lẽ tôi không nên đến đây tìm anh, uổng con tôi gọi anh hai tiếng “anh hai” anh chẳng đáng chút nào!”Lúc này Hà Minh có nói nặng lời thế nào thì anh cũng không dám cãi lại, anh chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi.

Bác sĩ trong trạm sau khi ghi chép gì đó thì đưa cho anh một túi thuốc, nói:“Đây là thuốc giảm đau, vết thương khâu 3 mũi, bảo hiễm y tế của bệnh nhân thanh toán nên không cần trả phí.

Trạm có xe chở bệnh nhân, anh có thể đưa em gái về bằng xe của trạm.”Cầm túi thuốc trên tay, anh nghe bác sĩ nói xong thì bỗng có chút rụt rè, hỏi lại:“Chúng tôi ở trạm luôn tới sáng được không ạ?”Bác sĩ ngạc nhiên:“Sao anh không đưa em gái về? Có thể lấy xe cấp cứ chở để tránh mưa mà?”Trung e ngại nhìn qua em gái rồi nhìn lại bác sĩ:“Thôi, bác sĩ thông cảm cho anh em con ở lại đêm nay đi, con không dám về nhà…”“Ngộ! Nhà thoải mái hơn sao anh không dám về? Nhà anh ở đâu?”“Dạ….biệt thự gần chùa…”“Sao cơ? Biệt thự đó người ta đồn có ma mà!”Tiếng “ma” của bác sĩ vừa vang lên thì tiếng sét cũng đệm theo sau đó, nội tâm Trung như muốn gào thét, anh thật sự không dám về nhà lần nào nữa.

Bác sĩ hình như cũng đã cảm nhận được gì đó lạnh sống lưng, nuốt nước bọt rồi ông ấy đứng dậy đem dụng cụ của mình vội rời khỏi phòng đó.

Không cần nói thì cũng biết mặt của Trung bây giờ khó coi tới mức nào, anh chắc là không ngủ được nữa.

Tối đó còn vài giờ nữa là trời sáng, anh thức để trông chừng cho em gái ngủ, mỗi lần mà anh nhắm mắt thì lại nhớ tới nụ cười ma mị của bức tượng gỗ đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận