Không Cầu Tình Yêu Chỉ Mong Cả Đời Được Thấy Nhau


Sáng hôm sau, Trung lấy xe máy chở em gái về nhà, cả đêm qua anh đã thấy rất có lỗi với em gái nên trên đường về anh muốn làm lành lại với cô.

Chạy đến chợ, anh dừng lại mua cho Minh một bịt sữa và đồ ăn sáng cho hai anh em.

Tính của Hà Minh vốn cũng không thích giận dỗi ai lâu nên khi uống bịt sữa đó cô cũng bỏ qua cho anh trai rồi.

Đi được thêm một đoạn, Trung bỗng chạy xe chậm lại và cất giọng bắt chuyện trước:“Hồi mà mày mới sinh anh có vô bệnh viện gặp mày một lần, lúc đó mày như con chuột đỏ hói à, bây giờ không ngờ mày lớn anh như vậy làm anh suýt nhìn không ra rồi.”Minh biết anh muốn làm lành nên cũng vui vẻ cùng anh làm lành, không nhớ đến chuyện xích mích hôm qua nữa mà trả lời anh trai một cách thoải mái:“Hồi nhỏ em biết mình có anh trai nên cũng hay kêu mẹ cho gặp anh lắm nhưng mà mẹ nói anh làm việc nhiều nên không có thời gian gặp mặt.

Trước lúc mất mẹ có nói em tìm anh để anh em mình giúp đỡ nhau, cha anh với mẹ em cũng sớm đã làm hòa coi nhau như bạn bè rồi.”“Ừm, anh biết mà.

Tại lúc đầu thấy mày lạ quá nên anh không quen.

Anh năm nay cũng 35 tuổi đầu rồi mà còn có em gái nhỏ tuổi như vậy nên hơi khó thích nghi một chút.

Hồi đó mẹ có gửi hình lúc nhỏ của mày cho anh xem, anh thấy mày cũng dịu dàng nét na mà sao giờ mày xăm mình, nhuộm tóc giang hồ quá vậy?”Cô bật cười:“Nhuộm tóc với xăm mình cũng đâu có xấu lắm đâu, thích thì xăm thôi.”“Tư tưởng của mày cũng phóng khoáng quá nhỉ? Chắc ở trên thành phố nên quen rồi phải không? Lần này cha anh nói chỉ giữ mày 1 tuần thôi, tuần sau cha anh đưa mày lên thành phố lại, mày ráng làm quen thích nghi một chút với nơi này, đừng có chơi bời gì quá đáng đó!”“Ờ, một tuần cũng đủ lâu rồi, em cũng không muốn ở cùng với anh đâu, ở đây không có chỗ nào chơi vui hết.

Cũng chả biết ăn ngủ thế nào, chắc là ở nhà trọ nhỉ?”“Không đâu, anh mày mới mua căn nhà cũng lớn lắm, có ba phòng ngủ, bếp ăn, phòng khách đàng hoàng luôn mày đừng lo.”“Woa! Em tưởng anh phải thuê nhà trọ ở chứ! Anh giỏi thật đấy!”“Dễ gì! Anh mày không có tệ tới mức ba mươi mấy tuổi đầu vẫn chưa có nhà đâu.”Nói rồi, Trung tăng tốc cho xe chạy thật nhanh về nhà, dường như được em gái khen khiến anh rất phấn khích đã quên bén đi chuyện căn nhà đầy chuyện tâm linh khó tả đó đáng sợ như thế nào rồi.Lát sau, hai anh em về tới nhà, Trung bước xuống xe mở cổng chạy vào rồi đỡ Hà Minh đi vào phòng khách.

Lúc này, bức tượng gỗ kia đã quay về vị trí ban đầu, Trung nhìn thấy thế cũng nhẹ lòng thở phào đi xuống bếp đề đồ ăn sáng ra tô.

Một mình Minh ngồi trong phòng khách, cô nhìn kĩ một lượt căn nhà, đi lòng vòng xem kĩ những bức tượng gỗ cỗ quái đó, cảm nhận đầu tiên là thấy nhà hơi u ám và lạnh nhưng nhìn chung mọi thứ cũng khá khang trang, bên ngoài sân cũng không đến nổi nhỏ.


Lúc này, Trung đem đồ ăn sáng đi tới đặt lên bàn rồi hai anh em ngồi ăn.

Chỉ là bánh xèo chay không có thịt nên Minh ăn có hơi không ngon miệng nhưng cô không nói ra.

Sau khi hai người ăn xong, Trung lấy thuốc cho cô uống, còn mình thì đi lên phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Trước khi đi, anh dặn cô:“Mày có ngủ thì lên phòng anh mà ngủ, tối về anh mua thêm mền gói cho mày dọn sang phòng bên cạnh ngủ.

Có đói thì vào tủ lạnh lấy đồ anh mua ra hâm nóng lại rồi ăn, ăn hết luôn cũng được sẵn dọn tủ.”Dặn dò xong, thế là anh đi làm bỏ cô một mình ở nhà.

Cô không nghĩ gì nhiều, sau khi anh đi cô lại tìm một chiếc đèn pin soi kĩ từng chi tiết của bức tượng, giống như một thói quen khó bỏ khi nhìn thấy những thứ lạ lẫm cô chụp những chi tiết mà mình thấy kì lạ trên bức tượng lại.

Xong việc, cô bật ti vi lên xem, xem được một lúc thì đi vào bếp kiếm đồ ăn.

Trong tủ lạnh chẳng có gì ngoài tàu hủ và trái cây cả, thấy vậy cô lấy trái cây đem ra rửa, vừa rửa vừa vui vẻ hát ngân nga.

Mọi thứ tưởng chừng như bình thường không có gì cho đến khi cánh cửa tủ lạnh cô vừa đóng bỗng nhiên mở toang ra, cô giật mình nhìn qua nó, nghĩ rằng tủ cũ nên bị hư cửa rồi nên cô khóa nước đi lại đóng cửa.

Nào ngờ, vừa đóng cửa tủ lạnh lại thì vòi nước mới nãy lại tự xoay vòi xả nước ra, cùng lúc đó tiếng ti vi bên ngoài bỗng nhiên lớn bất thường.


Cô có hơi hoang mang, mắt nhìn vào vòi nước một cách chăm chú rồi từ từ tiến đến gần nó đưa tay khóa vòi, lấy rỗ trái cây lên định đem ra phòng khách.

Trước khi đi cô có nhìn thật kĩ tủ lạnh và vòi nước một lần nữa nhưng khi quay lưng đi thì vòi nước tự nhiên lại xả nước tiếp, cửa tủ lạnh cũng mở ra.

Cảm nhận đã thấy có chút không bình thường, cô bỏ rỗ trái cây xuống bàn ăn, sau đó đi lại tủ nhỏ dựng dụng cụ y tế treo tường gần đó lục tìm gì đó.

Lát sau, cô lấy băng dính dán chặt cửa tủ lạnh lại, dùng túi ni lông bịt vòi nước cho nước không chảy ra nữa.

Xong việc, cô đem rỗ trái cây thản nhiên đi ra phòng khách.

Ti vi trong phòng khách đã không còn ở kênh khi nãy cô bật nữa mà chuyển sang kênh hát cải lương, cô cảm thấy thật khó hiểu nhưng vẫn chuyển kênh khác và chỉnh âm lượng nhỏ lại.

Sau những chuyện đó thì mọi thứ bắt đầu không có gì kì lạ nữa, cô ăn xong thì ngủ luôn trên sofa, đến lúc thức dậy lại bấm nghịch điện thoại chơi game, chơi xong lại ngủ tiếp.Chiều tối, căn nhà bắt đầu dần thiếu ánh sáng, cô bị tiếng cóc két kì lạ bên tai làm cho tỉnh giấc.

Ban đầu cô hoang mang nhìn xung quanh, vô tình nhìn thấy tắm rèm cửa bay che mất gương mặt của tượng gỗ nên cô đứng dậy đi lại đó vén rèm ra mà không hề để ý căn nhà từ đầu đến cúi đều đóng kín làm gì có chuyện gió lùa làm bay rèm cửa.

Cứ coi như không nghĩ nhiều sẽ không sợ, cô tiếp tục đi lại bật đèn lên cho nhà sáng, lúc bật đèn đèn lại phát sáng ra một màu đỏ rất ghê gợn.

Cô nhìn màu đèn đó, miệng liền nói:“Anh hai bị điên hay sao mà chọn màu đèn gì thấy ghê vậy? Ớn lạnh thiệt chứ!”Cô vừa nói dứt câu thì đèn bỗng chuyển sang màu xanh rồi chớp nháy liên tục.

Mặt cô lúc này liền biến sắc, trên tay cầm điện thoại liền nhanh chóng mở đèn flash lên:“Vụ gì vậy trời! Nhà gì như có ma vậy? Đèn chớp không vui đâu nha, mở sáng lại đi!”Lời của cô nói được đáp lại bằng tiếng gió lùa và cánh cửa kính trong nhà đột nhiên mở toang ra, gió thổi làm những tấm rèm trắng bay phấp phới.


Nhìn thấy cảnh đèn chớp nháy xanh đỏ và gió lùa kiểu ma mị này khiến cô rất sợ nhưng cũng không bằng cô cảm thấy cảnh này nhìn giống vũ trường, cảm hứng bay lắc bắt đầu dâng trào, cô bật nhạc điện thoại cực sung rồi nhảy theo nhạc cực phiêu không màng tới chuyện đáng sợ gì đang diễn ra nữa.

Cảnh tượng Hà Minh không sợ trời không sợ đất hình như đã làm cho những con ma trong nhà này không vừa lòng, chiếc điện thoại trên tay cô bỗng nhiên bị một lực mạnh hất rơi xuống sàn, đèn cũng tắt hẳn đi.

Hà Minh hốt hoảng lom khom mò tìm điện thoại, cũng chính lúc này bức tượng gỗ quay một góc 180 độ nhìn về phía cô nhưng cô chẳng hề hay biết gì cả.

Một bóng người trắng xóa bỗng lượn lờ qua lại trong nhà để hù dọa, tuy nhiên cô không mảy may để ý mà chỉ lo tìm nhặt điện thoại.

Đúng ngay lúc đó, Trung đi làm trở về nhà, trên tay cầm theo túi vải lớn, vừa đẩy cửa mở ra thì thấy bóng trắng đó hiện ngay cửa sổ, anh đứng đơ ra luôn, hai tay run cầm cập.

Vừa thấy anh, bóng ma kia lập tức biến mất, đèn cũng bật sáng trở lại, Minh lúc này mới nhặt được điện thoại và ngẩng mặt lên.

Thấy anh đứng trước cửa, cô ngạc nhiên đi lại vỗ vai anh:“Anh hai, anh làm gì đứng như tượng vậy? Vào nhà đi chứ!”Trung bây giờ đã sợ đến toát mồ hôi hột nhưng anh nhìn thấy được ánh mắt ngây thơ của em gái nên cũng cố gắng giả vờ như đang bình tĩnh, anh đem túi đồ đi vào trong nhà, định hỏi sang chuyện khác để quên đi cảnh mới nãy nhưng dù cố mấy thì anh cũng không kiềm được giọng run sợ của mình:“M…mày…ăn..ăn gì chưa?”Thấy anh cứ là lạ, cô thắc mắc hỏi lại:“Anh sao nói run thế? Anh đói à?”“Kh…không, anh…anh đói ch…chút à.”“Em cũng đói này.

Mà anh nè, hồi nãy em mở đèn thấy đèn màu đỏ rồi chớp chớp đủ kiểu mà anh về nó sáng bình thường lại rồi, anh kêu thợ bảo trị đèn lại đi nha.”“Ờ…”“Anh về rồi vậy giờ em đi tắm, anh nấu cơm đi, sáng giờ chả ăn gì cả.

Đồ của em người ta chưa gửi về tới nên anh cho em mượn đồ mặc tạm nha.”“Ờ… đồ trong tủ, muốn lấy gì thì lấy!”Nói xong, Hà Minh nhích cái chân đau của mình vui vẻ đi lên lầu.

Trung một mình ở lại phòng khách, anh nhìn về hướng cái bóng trắng mới nãy mà sởn da gà, anh phải cố trấn tỉnh rất nhiều mới có thể vượt qua nổi sợ.

Nấu cơm cho em gái, anh vẫn cố gắng bình tĩnh mà nấu, miệng còn lẩm bẩm niệm phật.

Mọi thứ khi ấy đều bình thường cho tới khi anh rửa tay định quay sang dọn cơm ra bàn, nước trong vòi lại biến thành máu đỏ.


Nhìn thấy cảnh đó, anh đã đổ hết mồ hôi hột rồi, nước cứ đỏ dần trong tay anh, anh chạm rãi thu tay lại, ngoảnh đầu nhìn lại bức tượng gỗ mếu máo nói:“Để yên cho em sống có được không chị? Chị có đuổi em cũng không đi đâu, em hết tiền mua nhà rồi!”Vừa nói xong, đèn trong phòng liền chớp nháy dữ dội, anh sợ đến độ suýt không đứng vững được nữa, một đôi bàn tay dính đầy máu tươi từ phía sau lần tới bất chợt chạm vào vai anh, cảm nhận được sự lạnh lẽo phíc sau, anh nín thở, nhắm mắt đưa tay cầm lấy con dao để ngay bên cạnh quay người chém mạnh về phía sau.

Chưa biết kết quả là gì nhưng anh vẫn nhắm mắt, lúc này đèn bỗng không chớp nháy nữa, tiếng của Hà Minh bỗng vang lên rất gần dường như là đang trên cầu thang xuống phòng:“Anh hai, nước nhà anh sau tự nhiên thành màu đỏ vậy? Nhà máy nước bị nhiễm phẩm màu à? Suýt chút là em phải tắm lại rồi!”Vừa nói cô vừa đi xuống nhà bếp, trùng hợp nhìn thấy cảnh Trung đang đứng cầm dao chỉ về phía trước, cô bất ngờ đi nhanh tới chỗ anh:“Anh làm gì vậy? Múa dao à?”Nghe là tiếng em gái, anh mới dám mở mắt ra nhìn và bỏ con dao xuống, gương mặt anh hoảng sợ cực độ nhìn cô nhưng anh không dám kể cho cô nghe.

Đành bỏ qua hết mọi chuyển kinh hoàng mới nãy, anh lau máu trên tay mình vào một chiếc khăn rồi giặt nó thật sạch, anh vẫn có tỏ ra bình tỉnh nói với cô:“Nước ở đây lâu lâu lại bị như vậy đó, một lát là hết à.

Anh rửa vài thứ rồi mình ra ăn cơm, em bưng mâm ra bàn ăn trước đi.”“Ờ.”Minh không nghĩ ngợi nhiều lập tức nghe lời anh bưng mâm cơm ra bàn.

Lát sau, cả hai anh em cùng vào ăn cơm, nhưng Trung vừa ăn vừa canh chừng bức tượng gỗ đó không rời mắt.

Tối thêm chút nữa, hai anh em cùng nhau chuẩn bị phòng ngủ, anh dọn dẹp sạch sẽ phòng bên cạnh cho cô rồi chu đáo trải giường lại, xong việc anh liền lấy thuốc cho cô uống rồi rời khỏi phòng quay về phòng mình ở ngay bên cạnh.

Anh bây giờ đã sợ lắm rồi, trước khi ngủ anh đem kinh ra tụng một tiếng đồng hồ rồi mới an tâm nằm xuống giường ngủ.Đêm đó mọi thứ trôi qua khá êm đẹp, chỉ có điều lúc 3 giờ sáng trời lại mưa to và sấm chớp dữ dội tiếp tục làm anh tỉnh giấc.

Khi đôi mắt mở ra anh liền không dám nhìn đi đâu nữa mà vội nhắm mắt lại, từ lúc đó anh cứ có cảm giác có một thứ gì đó đè ăn xuống giường khiến anh không thể nhút nhích được.

Cảm giác khó thở đó đeo bám anh từ 3 giờ đến tận khi trời hết mưa và rạng sáng, đến khi có tiếng Minh ho khan từ phòng bên cạnh truyền qua thì anh mới hết bị đè như vậy.

Thứ đó đã tha cho anh rồi, anh nằm trên giường người đổ mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt xanh méc, hai mắt thâm quầng trông vô cùng thảm.

Mặc dù trời còn sớm nhưng anh không thể ngủ thêm được nữa, anh gắng hết sức ngồi dậy để đi sang phòng cô.

Khi mở cửa phòng cô ra anh thấy cô đang ngủ rất ngon lành, bất bình trong lòng, anh chạy tới lay cô dậy:“Dậy! Dậy! Dậy! Trời sáng rồi! Sáng rồi!”Minh bị làm có giật mình tỉnh giấc, cô tờ mở ngồi dậy, tay dụi mắt nhìn anh rồi ngáp lớn:“Sáng sớm anh kêu cái gì vậy hả? Con đang buồn ngủ mà!”“Tối qua mày ngủ có ngon không?”Nghe câu này cô liền tỉnh táo ra hẳn, vẻ mặt cô khó hiểu nhìn anh:“Anh bị điên hả? Tôi đang ngủ mà anh kêu tôi dậy chỉ để hỏi ngủ có ngon không à? Dở hơi!”“Anh hỏi mày thì mày trả lời đi!”“Có, ngủ rất ngon, thẳng giấc tới sáng!”Trung nghe vậy trong lòng liền nghĩ liệu có phải là phòng của anh có vấn để nên anh mới bị thứ đó quấy phá.Tới giờ anh phải đi làm, đáng lý anh sẽ để Minh ở lại nhà nhưng anh lại sợ thứ đó làm hại cô nên chở cả cô theo và gửi cô lại chùa cho cô ở đó còn mình thì đi làm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận