Khống Chế


Nói đoạn, đột nhiên Thái Sơn bỗng xuất hiện ở ngay bên cạnh Kha Phong, cố ý chạm tay vào eo cô.

Hành động đó khiến Kha Phong giật mình lùi lại vội gạt tay ra định la lên nhưng khi nhìn thấy đó là Thái Sơn cô liền im lặng giữ hơi lại, ánh mắt hạ xuống trông có vẻ như đang cố nhịn.

Đây không phải là lần đầu cô bị quấy rối như thế, nhưng vì sợ giữa mình và Mạch Yên mâu thuẫn sâu hơn nên cô thường nhẫn nhịn.

Trọng Đạt không rõ tình hình nhưng dường như cũng biết mình nên làm gì, anh ta lập tức chắn lại cho Kha Phong, mỉm cười nói với Thái Sơn:"Anh Sơn, anh có việc gì à? Vợ anh còn ở ngay bên kia, bên này hình như anh nhầm gì rồi."Thái Sơn tỏ ý rõ hẳn không hề nhầm, anh ta quay đầu lại nhìn vợ rồi lại mỉm cười nhìn Kha Phong, nói:"Vợ anh hình như hơi say rồi, lát nữa nếu không bận em có muốn đi với anh không?"Kha Phong không nói gì, tỏ vẻ mặt khó chịu cứ như vậy mà bỏ đi.

Sự nhẫn nhịn của cô càng khiến nụ cười trên môi Sơn càng thêm phần gian tà, rõ là một kẻ không đàng hoàng.

Sau đó anh ta cũng không ở lại nữa mà đi tới chỗ Mạch Yên thế nhưng lại ngóng mắt về phía Kha Phong.

Thật ra thì tình huống thế này không phải lần đầu xảy ra, và đó cũng chính là nguyên nhân làm sâu đậm xích mích giữa Kha Phong và Mạch Yên nhiều năm nay.Từ tám trước năm Thái Sơn đã được chọn làm rể nhà họ Mạch, Mạch Yên cũng rất thích anh ta nhưng anh ta lại để ý và hay trêu chọc Kha Phong.

Kha Phong nhiều lần tìm cách tránh né từ chối nhưng anh ta vẫn không buông.

Trong một lần nọ, Kha Phong bị anh ta sàm sỡ đã để Mạch Yên phát hiện.

Do từ nhỏ Mạch Yên vốn đã không có thiện cảm với Kha Phong nên không hề tin cô, đổ hết tội lỗi và cho rằng cô là kẻ quyến rũ chồng mình.

Kha Phong không biết đã tốn bao nhiêu nước bọt để giải thích nhưng vẫn bị Mạch Yên ghét bỏ tới tận bây giờ, vì thế mà chỉ cần gặp Thái Sơn thì cô đều sẽ tránh.

Cứ tránh như thế đã tám năm rồi, anh ta và Mạch Yên cũng đã lấy nhau nhưng lúc nào vắng mặt vợ thì anh ta cũng đều tiếp cận đụng chạm cơ thể của Kha Phong.

Kha Phong nhẫn nhịn là vì nể tình ông Khang tin tưởng anh ta và cũng vì không muốn vợ chồng Mạch Yên lục đục nên chấp nhận nhận hết về mình.

Cô rất muốn anh ta hiểu và dừng lại nhưng xem ra đối với kẻ dâm tiện không biết xấu hổ thì chẳng có nơi nào là điểm dừng cả.

Tuy rằng sắc mặt bên ngoài của Kha Phong vẫn không có chút gì thay đổi, cứ nghĩ là đi ra xa thì cô sẽ coi như không có chuyện gì nhưng thực chất cả người đang nổi da gà hết cả lên, kinh tởm vô cùng.

Thử hỏi ai mà không thấy kinh tởm khi tiếp xúc với gã đàn ông đã có vợ nhưng vẫn có ý xấu với mình vậy chứ!….Một lúc sau, chủ tiệc dừng phát biểu, ông Kay xuống sân khấu đi lại trước mặt Mạch Yên chào hỏi rồi mời vợ chồng Mạch Yên đi đâu đó.

Thấy vậy, Kha Phong liền nhanh chóng cùng Trọng Đạt và vài người di chuyển đi theo phía sau.

Đi được một lúc đến một căn phòng, vợ chồng Mạch Yên được mời vào trong, Kha Phong cùng những đàn em của mình đứng gác bên ngoài.

Họ ở trong rất lâu, không biết họ đã nói gì.

Được tầm một tiếng thì có một người phục vụ đẩy xe lăn đưa người thanh niên đang đeo mặt nạ mèo ban nãy vào phòng.

Kha Phong không thấy mặt mũi người vào, sợ là kẻ giả mạo nên không yên tâm, cô nhanh chân đứng ra chặn đường hỏi người phục vụ:"Đây là ai vậy? “Bị chặn đường, ánh mắt của người đàn ông trong chiếc mặt nạ bỗng khó chịu, bực tức cất giọng:“Tôi là tổng giám đốc của Đàm Thịnh.

Mau tránh ra!”Giọng của hắn hơi cứng lại trầm, đối với người khác là một giọng nam tính rất hay nhưng đối với Kha Phong là một thứ khơi gợi lại kí ức hỗn loạn ngày ông Khang bị ám sát.

Trong lúc giải cứu người cô đã đánh nhau với một kẻ trong nhóm sát thủ, khi thấy tình hình không ổn hắn đã lên tiếng ra lệnh đồng bọn rút lui.

Giọng nói của hắn cô không làm sao quên được.

Ánh mắt của Kha Phong bỗng chốc đầy hoài nghi, cố ý nhìn vào mắt hắn, hỏi lại lần nữa để xác nhận:“Là anh Trạch đúng không? Anh có nhớ tôi không?”Khi nghe gọi tên hắn ta mất vài giây lúng túng, có cảm giác như phản xạ với cái tên này rất miễn cưỡng.

Hắn giật mình vội vã trả lời, thái độ thay đổi vô cùng đáng nghi:“Nhớ chứ, tôi biết cô mà.”Nghe đến đây Kha Phong đã đủ nhận thấy điều khác thường nhưng cô không hỏi sâu thêm nữa mà lùi lại tránh sang một bên nhường đường.

Nhìn Minh Trạch lướt qua mặt, Kha Phong như đối diện với kẻ thù, ánh mắt sắc bén như dao lườm nhìn kĩ từng chi tiết trên người hắn.

Ngay khi hắn vào trong rồi, cô liền nói với Đạt:"Người này anh đã từng gặp mặt lần nào chưa?”Trọng Đạt đáp:" Bốn năm trước tôi có gặp một lần, lúc đó anh ta bị bệnh năm liệt giường trông như gần chết, tôi được ông chủ tịch cử đến tặng quà biếu cho anh ta.”“Thế giờ sao lại khỏi bệnh hoàn toàn vậy?”“Anh ta đi nước ngoài trị bệnh, sau đó trở về thì bình thường lại..”Đến đây, Kha Phong không hỏi nữa, cô giữ chuyện đang nghĩ lại trong đầu, gạt mọi chuyện sang một bên, tiếp tục đứng vào vị trí canh gác ở cửa.Cô cứ đứng đấy nghiêm túc canh gác, chừng thêm một tiếng sau thì tất cả người bên trong ra ngoài.

Chẳng biết họ bàn bạc gì với nhau mà khi ra khỏi trông họ không vui.

Kha Phong đi theo vợ chồng Mạch Yên quay trở buổi tiệc, Mạch Yên im lặng không nói gì nhưng có vẻ đang âm mưu gì đó..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui