Chương 2 : Mai Yên Nhã, La Giản Thạch.
Rời khỏi xe lửa. Tôi xoa cái bụng của mình. Chà! đói rồi đói rồi! Tôi ngay lập tức tìm một quán ăn. Đi một đoạn, t ghé vào tiệm ” Family’s mart ” bên đường tôi thấy.
Bước vào tiệm siêu thị nhỏ này, tôi liền cảm nhận được hơi mát từ cửa tiệm. Tôi bắt đầu đi lựa thức ăn ình. Tôi lựa được 1 hộp sushi cỡ trung, hài lòng với lựa chọn của mình, tôi tiến tới quầy tính tiền. Một phụ nữ trung niên đang tính tiền, bà có khuôn mặt phúc hậu, hiền lành, trang phục khá giản dị nhưng chắc chắn là hàng hiệu. Tôi thấy cô ấy đưa một cái thẻ cho nhân viên tính tiền, chắc là trả tiền bằng thẻ. Tôi thầm hâm mộ, chắc đây là một người ít nhất là khá giả. Nhận lại thẻ, cô ấy cất và túi áo khoác của mình rồi xách hàng đi ra. Sau khi tôi tính tiền xong, đi ra cửa thì thấy cái thẻ vừa rồi nằm ngay cửa, nảy giờ không ai ra vào, tôi đoán được là của người phụ nữa vừa rồi, liền chạy theo hướng cô ấy vừa quẹo. A! Kia rồi, vì nhớ rất rõ trang phục của người phụ nữ này nên tôi liền nhận ra. Cô ấy đang qua đường, tôi thấy một chiếc xe lao đến sắp tông cô ấy, trong 1 khắc tôi chạy lại xô cô ra rồi tôi ngất đi. Tỉnh lại, thấy mình đang trong bệnh viện, kế bên là cô ấy.
- ” Tốt quá, cháu tỉnh rồi. Cháu chỉ xay xát nhẹ nên không sao. có thể về trong ngày. Cô nợ cháu một mạng rồi. ”
-” Không gì cô. Chiếc thẻ vừa rồi… ”
- ” Là cái này à ? ”
- ” Dạ đúng rồi. Cháu thấy cô làm rớt nên chạy theo trả cô, không ngờ… ”
- ” Cháu tốt quá, hay cháu sang nhà cô nhé. Cô muốn cảm ơn cháu. :
Thấy không tiện từ chối vì giờ cũng không biết đi đầu, nên tôi nhận lời.
Nói là nhà thế thì tôi thấy thật…khiêm tốn. Tôi thấy đây là một biệt thự có hạng thì đúng hơn. Căn biệt thự cực lớn, 2 tầng, và một sân vườn rộng thênh thang được trồng nhiều cây cối. Cánh cửa màu vàng cực đại, 3 chiếc xe hơi vào cùng lúc còn thừa. Còn có cả bể bơi nữa. Trông biệt thự còn tuyệt hơn. Phong cách Châu Âu kết hợp cả truyền thống rất hài hòa. Thật không ngờ trên đời lại có người giàu thế, tôi gạt bỏ suy nghĩ cô ấy là người khá giả mà phải thay bằng đại gia mới đúng.
Cô ấy mời tôi ngồi rồi kêu người giúp việc pha một ly sữa tươi.
- ” cảm ơn cháu nhé ! Không có cháu thì không biết cái mạng cô thế nào rồi. ”
- ” không có gì đâu mà cô ”
- ” Cô có thể biết tên cháu không ? ”
- ” dạ cháu là Yên Nhã. Mai Yên Nhã. Cháu 17 tuổi. ”
- ” Tên thật đẹp, thật ý nghĩa đó cháu. Cô là La Ái Quỳnh ”
- ” Tên cô nghe cũng rất hay ”
- ” Cháu sống gần đây không ? ”
- ” dạ thật ra thì cháu vừa mới tới đây thôi ”
Tôi nói, với một chút buồn thoáng qua.
- ” Sao cháu có vẻ buồn ? Kể cô nghe xem cô giúp gì được nào ”
Tôi cũng muốn có người tâm sự, tôi kể cô ấy nghe, có lẽ vì tôi muốn tâm sự ai đó nge, mặt khác có lẽ vì tôi thấy cô ấy tốt bụng, tin rằng cô ấy sẽ không khinh mình khi nghe câu chuyện.
- ” Cô thông cảm cho hoàn cảnh của cháu, không ngờ bố mẹ lại có thể thế tuy chỉ là bố mẹ nuôi. Vậy là cháu đang tìm chỗ ở, việc làm và đang chuẩn bị hồ sơ cho học viện Galaxy sao ? ”
- ” Vâng ạ ”
- ” Thế này nhé ! Chuyển trường cháu cứ để cô lo. Còn chỗ ở cháu hãy ở lại đây, chi phí cô sẽ giúp cháu ”
- ” Nhưng cháu không thể ăn nhờ ở đậu thế được ạ. ”
- ” Vậy thì xem như cô thuê cháu làm người giúp việc cho biệt thư này nhé. Tiền lương sẽ là tiền ăn ở học phí và nếu dư tiền lương hàng tháng cô sẽ đưa cho cháu. Cháu thấy thế nào ? ”
- “… Vậy thì được ạ. Vậy cháu làm phiền nhà cô rồi ”
- ” không sao đâu ”
Vừa lúc có tiếng xe phân khối chạy vào sân. Tôi cùng cô Quỳnh cùng nhìn ra cửa. Đó là một cậu con trai đang bước vào nhà.
Tôi thầm đánh giá. Một tên con trai cao chừng 1m83, nước da hơi ngâm nhưng rất nam tính, dáng chuẩn hơn cả người mẫu. Ngũ quan hoàn hảo với đôi mày kiếm, mắt nâu một mí có vẻ rất lãnh lẽo sâu trong đáy mắt, lông mi vừa dài vừa cong thấy rõ, mũi cao thanh tú, đôi môi mỏng khi cười tạo thành đường nét quá tuyệt hảo dù chỉ là một cái nhếch mép. Mái tóc nâu với kiểu tóc mái bằng rất menly càng làm cho khuôn mặt cậu ta hoàn hảo hơn và lạnh lùng hơn. Không ngờ trên đời lại có người đẹp đến thế.
- ” Con trai về rồi ”
Con trai ? Cô Quỳnh đã rất đẹp rồi, nên con trai cô ấy tuyệt hảo thế, tôi cũng không lạ gì lắm. tôi thấy hắn nhìn qua tôi, rồi mở miệng hỏi, một chất giọng vừa lạnh, vừa trầm nhưng vẫn rất dễ nghe và menly :
- “Mẹ! Ai đây ?”
Gì chứ, nói chuyện với người lớn mà thế sao ?
- ” Để mẹ giới thiệu. Đây là Mai Yên Nhã. Vừa rồi nhờ cô bé này chứ không mẹ đã bị một chiếc xe tông phải rồi. nhã cùng tuổi với con đấy. Nhã nhi, đây là con trai độc nhất vô nhị của cô, La Giản Thạch, cùng tuổi cháu. ”
- ” Xin chào ! Tôi là Mai Yên Nhã. Rất vui được… ”
- ” Cảm ơn cô cứu mẹ tôi. Miễn làm quen ”
- ” Này con… Thằng này. Nhã nhi, cô thay mặt nó xin lỗi cháu nhé. Mà cô gọi cháu là Nhã nhi nhé ”
- ” Không sao cô, có lẽ cậu ấy cũng khinh thường cháu. Cô cứ gọi cháu là Nhã nhi. Cháu thấy rất thích ”
- ” Ừa. vậy cháu kéo vali lên tầng 1 nhé. Bên Trái cầu thang, Cửa màu trắng từ cuối dãy đếm lên là phòng của cháu ”
- ” Cháu xin phép lên ạ ”
Tôi phải công nhận sống trong nhà này muốn mập cũng không mập nổi. Lại nghĩ đến tên lúc nảy, người gì mà kiêu không ra gì. gì mà miễn quen chứ ? Ảo tưởng mình là nhất à ? Càng nghĩ càng thấy tức. Người kiêu thế, lần đầu tôi mới thấy. Nếu đã kiêu thì tôi Yên Nhã đây sẽ cho cậu bớt kiêu, La Giản Thạch!!!
—————————–
La Ái Quỳnh ngồi được một lúc thì lên phòng con trai. Đẩy cửa vào, thấy con trai đang nằm lười nhác trên giường, liền gọi :
- ” Thạch Thạch ! ”
- ” Mẹ ”
- ” Con thật là, sao ăn nói với người ta thế. Sau này Nhã nhi sẽ học chung trường với con. Lại từ mai sẽ làm vai trò người giúp việc trong nhà ta ”
- ” con không quan tâm cô ta. Trước sau cô ta cũng như lũ con gái ngoài kia ”
- ” con… Aizzz ! Con liệu đối xử với Nhã nhi đàng hoàng. Mẹ rất mến con bé ”
La Giản Thạch không nói gì, chỉ nhắm đôi mắt lạnh của mình lại. La Ái Quỳnh chỉ biết lắc đầu nhìn con trai rồi đi ra. 2 nằm rồi, thằng bé vẫn thế từ khi con bé ấy bỏ đi.
Đọc tiếp Không chỉ thiên thần mới có thể mang lại hạnh phúc – Chương 3