Nhóm dịch: Thất Liên HoaLiễu Phán Nhi gật đầu, nhắc thêm một câu: "Thím, cha mẹ chồng ta từ nhỏ đã không thương Nguyên Thanh, đối với mấy đứa nhỏ Nguyên Thanh mang về cũng không quan tâm gì.
Ta không lo những người khác trong thôn bắt nạt Đại Bảo A Dung, ngược lại sợ cha mẹ chồng và tiểu cô.
”Chu Thúy Hoa nghe vậy lập tức hiểu ra, trên khuôn mặt tiều tụy hiện lên một tia đồng tình: “Yên tâm đi, nhà Nguyên Thanh, lòng ta hiểu.
”“Đa tạ thím.
" Liễu Phán Nhi cảm tạ, thừa cơ nhét trứng chim cút vào tay Chu Thúy Hoa.
Chu Thúy Hoa cũng không khách sáo, nhận lấy.
Liễu Phán Nhi trả lời, vác rổ lên, xoa đầu A Nam: "A Nam ở nhà nghe lời ca ca tỷ tỷ, ta đi xung quanh xem có đào được rau dại không.
”A Nam chỉ lương thực trên xe bò: "Có đồ ăn rồi.
”Liễu Phán Nhi cười dịu dàng giải thích: "Chúng ta chạy nạn, không biết phải chạy bao lâu, số lương thực này không thể tiêu pha.
Đại Bảo, A Dung, ta giao Tiểu Bảo, A Dung và lương thực xe bò của chúng ta cho các ngươi trông coi, trông được không?"Trên khuôn mặt nhỏ nhắn gầy nhom của Lý Đại Bảo đầy vẻ nghiêm túc, liên tục gật đầu: "Ta sẽ che chở đệ đệ muội muội, cũng sẽ che chở xe bò và lương thực của chúng ta.
"Lý Dung nhướng mày, bởi vì quá mức gầy yếu, mắt to và đen hơn, hất cằm kiêu ngạo, đanh đá như quả ớt nhỏ: "Ai cướp đồ nhà ta, ta mắng hắn không ngóc đầu lên được.
”Liễu Phán Nhi cười cười, lúc này mới xách giỏ vào rừng tìm rau dại, đồng thời nàng cũng muốn tìm một nơi không có người, vào kho hàng nhìn xem.
Tối hôm qua nàng đang ngủ thì bỗng mơ thấy kho hàng trên người nàng trở nên to rộng hơn, nàng muốn đi vào xem thử.
Vào sâu trong rừng rậm, thấy xung quanh không có ai, Liễu Phán Nhi không thử nhiều, nín thở tập trung tinh thần, đầu nghĩ đến việc vào nhà kho, nàng liền vào.
Kho hàng vốn chỉ có bốn năm mét vuông, chỉ đặt một kệ hàng rộng hai mét, bây giờ mở rộng ước chừng gấp đôi, xuất hiện thêm một kệ hàng nữa.
Liễu Phán Nhi lòng như hoa nở, hóa ra mọi thứ trong mơ đều là thật.
Liễu Phán Nhi chạy lên kệ để hàng xem, trên kệ lại có mười thùng khoai tây cỡ bằng bàn tay.
Liễu Phán Nhi xếp đầy một giỏ, ra khỏi nhà kho mới sực nhớ tại sao nhà kho này lại mở rộng?Cứ cách một đoạn thời gian nó sẽ to lên, hay vì nguyên nhân khác?Liễu Phán Nhi không rõ nguyên do, đành chậm rãi tìm tòi.
Liễu Phán Nhi lại đào một ít rau dại, đầy một giỏ lớn, rửa sạch trong dòng suối sắp khô cạn rồi mới mang về.
Nàng còn phát hiện một ít dược liệu trị cảm lạnh và tiêu chảy ở sâu trong rừng, thế là hái về hết.
Trên đường chạy nạn, điều kiện ác liệt, ngã bệnh là chuyện không thể tránh khỏi.
Người đi xa quê, lỡ tới nơi dã ngoại hoang vu, có tiền cũng không có thuốc mà mua.
Liễu Phán Nhi không bỏ vào rổ được, đành để trong kho hàng, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Lý Anh Nương vẫn chú ý bên này, đợi đến khi Liễu Phán Nhi đi rồi, trong tay cầm một nắm hạt bí, thong thả đi tới.
Lý Dung và Lý Đại Bảo như lâm đại địch, một đứa chắn trước người đệ đệ muội muội, Lý Đại Bảo che chở đồ đạc nhà mình.
“Mẹ kế các ngươi đối xử với các ngươi tệ như vậy, các ngươi vậy mà vẫn nghe lời nàng ta, đúng là đê tiện.
” Lý Anh Nương vừa dáo dác nhìn chung quanh vừa khinh bỉ nói.
Lý Nam nghe cô út xấu xa mắng mẹ kế thì từ sau lưng tỷ tỷ thò đầu ra: "Mẹ kế không xấu, ngươi mới xấu.
”.