Không Hối Tiếc


Mười năm trôi qua tưởng như chỉ trong thoáng chốc, không ngờ cậu đã sống ở thành phố này mười năm...Tay cầm tách trà hoa nhài toả hương thơm ngát, Cậu đứng trước cửa sổ văn phòng thở dài.

Mười năm, tất cả mọi thứ đã thay đổi, e rằng chỉ có tách trà hoa nhài đang cầm trong tay là điều duy nhất không đổi thay.Ngoài trời, tuyết lất phất bay, nhuộm trắng thành phố.

Trong ngày tết Nguyên Đán này mà có tuyết thật sự là rất đặc biệt, cậu thầm nghĩ...Bỗng có tiếng gõ cửa, Cậu định thần, quay người lạnh nhạt nói: Mời vàoNgài Hanagaki, tổng giám sát nói nếu ngài mệt quá thì không cần đến hội trường nữa, sức khoẻ phải đặt lên hàng đầu.Cậu không nói gì, đưa tay ra hiệu mình đã biết điều đó.Không đi sao được, nếu không cần vội vàng đi gặp đồng nghiệp mới, cậu cũng phải đi an ủi bạn thân của mình là Atsushi.

Lúc vừa mới đặt xuống sân bay, cậu nói với Atsushi quyết định của mình, cậu ta tức giận đến nỗi không đợi xe công ty tới đón, tự mình bắt taxi.

Takuya vừa gọi điện thoại tới thông báo, cậu ta đã đến hội trường, đang làm ầm ĩ lên với cấp trên.Takemichi vội vàng thu dọn đồ đạc, mặc chiếc áo suit đen vào rồi rời khỏi công ty.Công ty cách khách sạn, nơi cậu đang đến không xa lắm, đi bộ mất khoảng 20p, vì thế cậu không lái xe mà quyết định đi dạo trong cái thời tiết lạnh giá bao phủ bởi tuyết này.Lúc đó là gần 6h tối, mặc dù đang trong kỳ nghỉ lễ nhưng người đi lại trên đường vẫn nườm nượp như ngày thường, tuy nhân họ không vẻ vội vàng ngày thường.


Mọi người hoặc là tụ tập thành nhóm dăm ba người, hoặc là một gia đình hay hai vợ chồng già yêu thương gắn bó bên nhau...!Họ cười nói vui vẻ đón tuyết rơi, bọn trẻ nghịch ngợm vo tròn những cục tuyết ném vào nhau.Không khí chào đón năm mới bao trùm khắp nơi, Takemichi có vẻ lạc lõng trong không khí ấm áp, vui vẻ đó.Đi đến nơi, đầu tóc và người cậu bám đầy tuyết.

Cậu đứng ngoài cửa, cởi áo ngoài, rũ bỏ cảm giác lạnh lẽo rồi từ từ bước vào hội trường.Hội trường là một phòng sang trọng ở phía tây tầng hai, lúc này mọi người đã đến rất đông vui nhộn nhịp.Vị trí trong cùng được đặt một chiếc bục sang trọng, giữa bực tường lớn có treo một bức tranh được cheo bằng vải manh nhưng có thể nhìn thấy đó là hình ảnh của ba người.

Bên trái bục là một quả cầu thuỷ tinh lớn đặt trên bệ đỡ cũng bằng thuỷ tinh trong suốt.

Bên phải bày một đạo cụ hình cuốn sách đặt dựng đứng như đang chờ có người đến mở để khám bí mật bên trong.Đối diện sân khấu có rất nhiều nhạc cụ và nhân viên nam ghi hình đang cầm các thiết bj quay chụp, tranh nhau chiếm các vị trí có lợi cho mình, các phóng viên nữ chỉnh micro trong tay, tranh thủ chuẩn bị máy ghi âm và các câu hỏi.

Tất cả mọi người đều háo hức, nôn nao chờ đợi đến thời khắc đón chào năm mới và một điều mới mẻ trong chương trình này.Takemichi đứng im lặng ở ngoài cửa.

Nhìn đồng hồ thấy sắp đến giờ bắt đầu, cậu xem một lát quay về hậu trường cũng không muộn.

Nói ra thật buồn cười, công ty giới thiệu nhóm mới lập có ba thành viên, nghe nói đó là ba chàng rất đẹp trai và sẽ hợp tác làm việc với cậu trong tương lai.

Tuy nhiên, cậu không biết gì về họ, thông tin hồ sơ cơ bản như họ tên cậu cũng chưa hề xem qua.Không phải công ty không cung cấp, chủ yếu là do cậu không có thời gian xem qua.

Sự nghiệp của Atsushi đang phát triển rất tốt, cậu cần đi rất nhiều nơi, cậu không hề quan tâm đến những điều không có liên quan đến cậu bạn thân của mình.Sự thật là nhiều năm qua, trong lòng cậu, ngoài Atsushi không có sự tồn tại của người khác khiến cậu phải quan tâm.Ánh đèn màu vàng chanh trong phòng tối dần, chỉ có ánh đèn trên bục sân khấu vẫn sáng.


Những âm thanh hỗn độn dần lắng xuống, chỉ còn nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo cọ vào nhau.

Tất cả pháo giấy đều hướng về phía sân khấu, yên lặng chờ tới giây phú nghi lễ ký kết chính thức bắt đầu.Xin chào các quý công ty truyền thông đến tham dự lễ ký kết.

Tôi rất vinh hạnh được giới thiệu nhóm Secret.

Ai cũng biết rằng secret có nghĩa là bí mật.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc ba thành viên mới của công ty chúng tôi đều là những bí mật riêng.Người dẫn chương trình cười nói với vẻ bí hiểm, khiến cho mọi ánh mắt ở dưới hắt lên vẻ tò mò, ánh đèn tối dần, chỉ còn một tia sáng trắng rọi đi rọi lại rất nhanh trên sân khấu, người dẫn chương trình vừa dứt lời, tia sáng cũng dừng lại bên trái bục.Sau đây, tôi xin hân hạnh tiết lộ bí mật với mọi người.

Xin mời thành viên đầu tiên của Secret, Hanma Shuji, một người rất có đầu óc, nụ cười rạng rỡ hơn bất kì ai, bảy năm du học và mới về nước.Dưới ánh sáng chói lọi xuất hiện một thanh niên trẻ, ung dung bước ra giữa sân khấu.Thực hiện nghi lễ chào hỏi giống như một nghệ sĩ thực thụ, người đó mỉm cười trong ánh đèn và nói: Xin chào tất cả mọi người, tôi là Hanma Shuji.Takemichi đứng trong bóng tối, mặt không biểu cảm.


Cậu thầm đưa ra đánh giá.Có thể thấy ngoại hình không tồi nhưng hành động và lời nói quá khách sáo, thiếu mất một chút chân thật, tự nhiên, là một người khách sáo biết cách giả tạo.Xin mời vị thứ 2, Kisaki Tetta, là một nhân tài của học viện âm nhạc, có vẻ hơi lạnh lùng nhưng không thể phủ nhận về vẻ đẹp trai của anh.Một chàng trai rất trẻ, điềm nhiên bước lên bục, đôi mắt đẹp hơi lạnh lùng nhìn cuống phía dưới, nhận lấy micro từ người dẫn chương trình, cậu bình thản tự giới thiệu: "Xin chào tất cả mọi người, tôi là Kisaki Tetta."Học viện âm nhạc ra là người có tài, nhưng người có tài khó tránh được sự tự mãn, kiêu căng, rất lí tưởng hoá, e rằng muốn dạy bảo cũng tốn khá nhiều công phu.Takemichi hơi mỉm cười, cậu cảm thấy có một điều gì đó khá thú vị len lói."Người cuối cùng rất đẹp trai anh tuấn, có khí chất nho nhã rung động làm người, một vị quý công tử ôn nhu đúng chất, anh tên là Sano Manjiro, BIỆT DANH: MIKEY."Công tử? Sano Manjiro? Biệt danh Mikey?Toàn thân Takemichi bất giác cứng đờ như hoá đá, cậu đứng thẳng người, mắt không chớp nhìn về hướng đó.Một người mặc áo sơ mi trắng thắt cà vặt đen, bên ngoài khoác bộ gile vest màu đen tuyền xuất hiện dưới ánh sáng, anh có vẻ hơi do dự chầm chậm bước lên sân khấu và đứng bên cạnh Kisaki Tetta.Sự xuất hiện của anh tạo ra một sự thay đổi lớn.

Mọi tiếng động trong phòng biến mất, ánh đèn đang nhấp nháy cũng như ngừng lại trong giây lát.

Ánh mắt mọi người dồn lên sân khấu, dưới ánh sáng loá mắt là một người có thân hình hoàn hảo, khuôn mặt tuấn tú nhưng ánh mắt lại âm u đến kì lạ như một nhân vật bước ra từ trong truyện tranh.Xin chào mọi người, tôi là Sano ManjiroAnh cầm micro trong tay, nhìn về phía các phương tiện truyền thông cất tiếng chào mọi người với một giọng trầm ấm, cuốn hút.Sắc mặt Takemichi trắng bệch cắt không còn giọt máu.

Bất giác cậu cúi người đưa tay phải lên ôm lấy lồng ngực, dường như có một bàn tay đang bóp mạnh trái tim cậu khiến cậu đau đớn không sao thở được.

Cậu đấu tranh với chính mình, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn với vẻ không dám tin, đèn thuỷ tinh trên đầu đã bật sáng giúp cậu nhìn rõ hơn người đang đứng trên sân khấu.Đúng là người đó.Cả người lạnh cóng như đang ngâm mình trong bể nước đá, sự lạnh lẽo xuyên thấu từng da thịt khiến cậu không còn cảm giác gì nữa.Xin chào mọi người, tôi là Sano Manjiro.Xin chào mọi người, tôi là Sano Manjiro.Xin chào mọi người, tôi là Sano Manjiro.......


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận