Không Hối Tiếc


Trong đầu cậu không ngừng vang lên giọng nói đó, nó đeo bám lấy cậu như ma quỷ, cho dù cậu không muốn nghe, thậm chí dùng cả hai tay để bịt lấy tai cũng không có tác dụng gì, đó là âm thanh phát ra từ tận tâm can khiến cậu không sao thoát ra được.Buổi lễ vẫn tiếp tục, người dẫn chương trình lần lượt nói chuyện với cả ba thành viên và giới thiệu về họ.

Trong khi Hanma nói rất hùng hồn thì Mikey yên lặng đứng bên cạnh, đầu hơi cúi có vẻ buồn chán, bỗng anh ngẩng đầu nhìn khắp phóng viên rồi quay về phía Takemichi đang đứng.Đúng lúc ánh mắt anh nhìn về phía Takemichi, cậu đã quay người bước ra khỏi cửa, chỉ để lại cho anh một hình ảnh vừa quen thuộc vừa mơ hồ...Người đó là ai? Vì sao anh lại có cảm giác kì lạ như vậy?Nhưng không để cho anh thời gian suy nghĩ, người dẫn chương trình đã chuyển chủ đề sang anh, anh chuẩn bị tinh thần để trả lời một cách thận trọng nhất.Quay về phía Takemichi, cậu hoang mang chạy vào phòng vệ sinh, hai tay bám chặt lấy thành bồn rửa mặt và thở gấp.


Không khí dường như càng lúc càng loãng ra, nỗi đau đớn trong lòng không sao giải toả được, máu trong huyết quản chảy rần rật, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.Vội vàng mở ba lô lấy ra một lọ thuốc rồi đưa hai viên thuốc màu trắng lên miệng, cậu uống nước từ vòi để nuôt thuốc trôi xuống cuống họng .Hinata đã dạy cậu, phải làm gì nhỉ? Rốt cuộc là phải làm gì? Đúng rồi, thở thật sâu, hít từ từ một hơi thật dài rồi chầm chậm thở ra, làm liên tục như vậy, sau đó đếm nhịp tim của mình, đếm từ từ, chậm một chút, rồi lại chậm một một chút...!Làm như vậy sẽ không thấy khó chịu nữa.Một giọt nước mắt rơi xuống mặt bồn rửa mặt bằng sứ trắng tinh rồi hoà vào dòng nước, không để lại dấu tích gì nữa.

Takemichi vặn vòi nước chảy ở mức to nhất rồi vỗ nước lên mặt.Thầm nói trong lòng nhìn nhầm rồi, nhất định là nhìn nhầm thôi.

Đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi, bởi hôm nay là một ngày quan trọng nên cậu hồi hộp quá mình sinh ra ảo giác.Cậu không ngừng cố gắng thuyết phục bản thân mình, nhưng lý do đó...Tại sao lại như vậy chứ?Cánh tay không đỡ nổi cơ thể cậu nữa, trượt ra khỏi bồn rửa mặt, cậu khuỵu cuống sàn.Tại sao? Tại sao lại như vậy?Các câu hỏi cứ thể vang vọng trong đầu cậu.....Một lát sau có người mở cửa phòng vệ sinh, cậu cũng không để ý đến điều đó.Takemichi? Sao cậu lại ở đây? Sao thế? Có chuyện gì xả ra à?Cậu hoảng hốt khi thấy có người gọi tên mình, một đôi tay đặt lên vai khiến cậu giật mình.

Giống như một bé nai nhỏ co ro vì lạnh, cậu ngẩng đầu lên và thấy Takuya đang lo lắng nhìn cậu.Không, không có gì, chỉ là hơi đau đầu một chút thôi.Cậu gượng ép mình phải lấy lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra và quên đi nhưng ảnh hưởng do Mikey đem lại.

Nhưng mặt cậu vẫn tái nhợt, không thể trở lại trạng thái bình thường ngay được.Takuya đỡ cậu dậy, nhặt túi và áo suit lên giúp cậu.Có thật là không sao không? Đúng là cậu mệt mỏi quá, dù sao đã hoàn thành công tác tuyên truyền cho Atsushi trong giai đoạn này rồi, tốt nhất là cậu xin nghỉ phép một thời gian, không cần phải đến hướng dẫn người mới nữa.


Thật là không biết phải nói với cậu thế nào, cậu không được nghĩ mình còn trẻ mà không chú ý giữ gìn sức khoẻ.Cậu năm nay hai mươi tám tuổi, như Takuya nói thì đến tuổi phải giữ gìn chăm sóc sức khoẻ và trau chuốt lại bản thân rồi.

Vì sao chứ?...!Cuộc đời cậu e rằng không thể có ngày đó, vì vậy, kệ thôi! Takuya đúng là buồn cười, bằng tuổi cậu mà giống như đang hồi xuân, vẫn luồn yêu đời, cả ngày nói không ngừng như thế.Trước đây cậu nghĩ, rời xa Atsushi hướng dẫn người mới đến là có thể bắt đầu một sự mới mẻ, nhưng đột nhiên cậu lại không muốn làm việc này nữa, thậm chí muốn rời bỏ hẳn công ty.

Bởi một sự việc bất ngờ xảy ra, cậu gặp lại Mikey, tất cả đang dần thoát ra khỏi tầm kiểm soát của cậu.Cậu phải tiếp tục như thế nào đây?Hít một hơi thở thật sâu, cố trấn chỉnh lại cảm xúc.


Sau khi đã điều hoà lại cảm xúc như bình thường, cơ mặt bắt đầu giãn ra, nét mặt cậu không còn để lộ một chút cảm xúc nào nữa, bình thản, giống như đã thoát ra khỏi thế giới trần tục, lạnh lùng vô cảm nhìn tất cả mọi điều diễn ra quanh mình.Takuya đứng bên hơi ngạc nhiên.Làm việc cùng Takemichi đã tám năm, cùng là nhứng nhân viên đầu tiên của công ty, qua lại với nhau khá hoà hợp nhưng cậu như bao giờ hiểu rõ về Takemichi, không bao giờ biết trong lòng cậu ấy đang nghĩ gì.

Cậu ấy chỉ đi một mình, ngoài bạn thanh mai trúc mã là Atsushi, cậu không hề có quan hệ thân thiết với bất kì người nào khác.Cậu luôn cảm thấy, trong lòng Takemichi có một sự tổn thương nào đó được che giấu bằng một lớp mặt nạ lạnh lùng.Đi thôi Ah...Ờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận