Không làm nữ phụ bạch liên hoa

 
Chương 65
 
Qua mấy trận tuyết thì đã gần cuối năm, cảnh cuối cùng của “Giữa chúng ta” quay ở thành phố B trong tuyết lớn rồi đóng máy.
 

Bởi vì gần tới cuối năm, đủ loại hoạt động lớn nhỏ rất nhiều, hơn nữa trên cơ bản cũng đã làm việc liên tục cả một năm, cho nên từ khoảng thời gian này đến Tết Diệp Sâm không sắp xếp cho Hề Thời quá nhiều hoạt động dày đặc, chỉ có khách mời tạm thời ở chương trình tạp kỹ chậm*, cùng với tham dự một ít hoạt động.
 
*Chương trình tạp kỹ chậm: Loại chương trình không thiết lập các trò chơi phức tạp, không có sự can thiệp quá nhiều của kịch bản, không thiết lập tính cách cho người tham dự, để mọi chuyện diễn ra tự nhiên nhất có thể.
 
Hề Thời nhân lúc này ra ngoài du lịch, đi cùng với bạn tốt Hà Đậu và Mia quen biết trong “Đây là rapper”.
 
Ba người đi Hokkaido trượt tuyết, Hề Thời post mấy tấm ảnh bản thân trượt tuyết lên vòng bạn bè, trong ảnh cả người cô mặc quần áo trượt tuyết, lúc đối diện với ống kính mở kính bảo hộ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đến nỗi không thuộc về tuyết trắng xóa sau lưng, chỉ có chóp mũi bị đông cứng có hơi đỏ, ánh mắt giống như nai con Bambi lạc vào biển tuyết.
 
Hề Thời đăng ảnh chụp xong, trong vòng bạn bè không ít người ấn like nhắn lại, cô nhìn Diệp Sâm để lại bình luận bảo cô chơi vui vẻ, Giang Hành Triệt cũng tặng cô cái like, nhắn lại, “Chú ý giữ ấm”.
 
Sau đó, Hề Thời nhìn thấy Diệp Sâm bình luận phía dưới comment “Chú ý giữ ấm” của Giang Hành Triệt: “Oa, tổng giám đốc Giang thật sự là tri kỉ tốt, chu đáo quá, mắt ánh sao.jpg.”
 
Hề Thời: “...”
 
Cô cũng không biết sao mỗi lần Diệp Sâm có thể làm được vậy, có thể nói toạc ra mấy lời này, bây giờ cô chỉ thấy may hẳn là không có ai đồng thời thêm bạn cả ba người cô, Diệp Sâm và Giang Hành Triệt, sẽ không nhìn thấy đối thoại khiến người ta cảm thấy xấu hổ đến ngón chân cũng co quắp thế này.

 
Ngày hôm sau, Hề Thời lại post ảnh lên, lần này không phải là trượt tuyết, các cô đang tắm suối nước nóng ở khách sạn dưới chân núi.
 
Cả người Hề Thời mặc đồ bơi điểm hoa nhỏ, đứng ở bên bờ suối nước nóng, eo ra eo ngực ra ngực chân ra chân, dáng đẹp lộ rõ mồn một.
 
Lúc này bạn bè trong giới ấn like càng nhiều, Hề Thời nhìn thấy Giang Hành Triệt vừa ấn like cho cô, bình luận: “Đề phòng cảm cúm, vẫn nên quấn thêm khăn tắm thì tốt hơn.”
 
Bên cạnh suối nước nóng có khí nóng sưởi ấm không lạnh chút nào, mục đích quấn thêm khăn tắm hiển nhiên không phải cái này.
 
Hề Thời được Giang Hành Triệt mỗi ngày đều bình luận nghiêm túc chọc cười.
 
Hành trình đi Hokkaido tổng cộng một tuần, Hề Thời tính toán nghỉ xong về nước, sau khi trở về lịch trình đầu tiên đã sắp xếp xong, so với công việc lúc trước cũng không khác xa lắm.
 
Hề Thời có một nửa ràng buộc truyền hình điện ảnh ở Trung Ảnh, trong giới giải trí, làm nghệ sĩ, theo ông chủ của mình tham gia xã giao thật sự là một chuyện không đâu nhưng nói cho cùng có những lúc có những trường hợp, bên cạnh ông chủ cần một bình hoa giữ thể diện.
 
Cái bình hoa này lúc trước vẫn luôn là ngôi sao nữ Hàng Ngọc cùng công ty, chỉ là bây giờ Hàng Ngọc vẫn ở trời Tây quay phim, trong chốc lát không về kịp, nghệ sĩ nữ khác của Trung Ảnh cũng không ít, nhưng muốn từ trong công ty tìm ra một người vừa nổi tiếng vừa nhàn rỗi, vẻ đẹp còn nhất định có thể chống đỡ được nhân vật bình hoa này, chỉ có một người duy nhất là Hề Thời. 
 
Hề Thời còn chưa từng làm bình hoa cho ông chủ, càng chưa từng tham gia xã giao cùng ông chủ, mà Tổng Giám đốc Trung Ảnh rõ ràng rất xem trọng lần xã giao này, đã sớm phát tài liệu tới cho cô.
 
Hề Thời nhìn hai chữ “Bác Hằng” ở tên đối phương hợp tác.
 
“...”
 
Cô biết nòng cốt của Bác Hằng vẫn luôn tập trung ở xây dựng Bác Hằng và quốc tế Tín Bác, mặt khác dưới tay Giang Hành Triệt cũng đăng ký mấy công ty, chỉ là bất kể cái nào trong đó đều không dính xíu nào đến giới giải trí.
 
Hề Thời lập tức gọi điện thoại cho Giang Hành Triệt.
 
Giang Hành Triệt trả lời cũng rất thản nhiên: “Cụ thể anh cũng không rõ lắm, chắc là nghiệp vụ giải trí Bác Hằng.”
 
Hề Thời: “... Ồ.”
 
Như vậy cũng có lý, mặc dù nòng cốt của Bác Hằng là hai cái kia, nhưng mảng giải trí có vẻ như cũng tồn tại, chỉ là so với xây dựng Bác Hằng và quốc tế Tín Bác thì có vẻ rất nhỏ bé không đáng kể.
 
Mỗi ngày Giang Hành Triệt trăm công nghìn việc, mỗi giây đồng hồ đều hận không thể tách làm đôi để dùng, mảng giải trí vốn dĩ không thể nào là mảng được coi trọng, đang làm cái gì nghiệp vụ cụ thể quả thực anh không thể rõ ràng được.
 
Tổng giám đốc bên mảng giải trí là người mới nhậm chức, sau khi nhậm chức hoạt động rất nhiều. Lần này qua lại với Trung Ảnh, dường như có ý làm lớn một phen ở lĩnh vực kinh doanh bên lề* này.
 
*Chỉ những lĩnh vực kinh doanh không phải nòng cốt của một công ty.
 
Giang Hành Triệt: “Em hỏi điều này làm gì?”
 
Hề Thời cảm thấy trong lúc vô tình, bản thân bị Giang Hành Triệt hơi xem thường một chút, nội tâm khó chịu: “Không có gì, tùy tiện hỏi thôi.”
 
Hai ngày nay Giang Hành Triệt vẫn luôn tăng ca, từ khi Hề Thời trở về từ Hokkaido, hai người chỉ gặp mặt một lần, ngày mai có chút rảnh rỗi, anh nói: “Tối mai tan làm anh đi đón em, muốn ăn gì?”
 
Hề Thời: “Ngày mai em có công việc rồi, lần sau đi.”
 
Ngày hôm sau, trước giờ tổng giám đốc Trung Ảnh đưa trang sức đồng bộ với trang phục tới, sau đó lại trực tiếp đóng gói hai chuyên viên trang điểm qua.
 
Lễ phục cúp ngực màu hồng nhạt phối với giày cao gót, tóc dài uốn thành sóng to rũ xuống, từ đầu đến chân trang điểm kiểu bình hoa tiêu chuẩn. 
 
Hề Thời trang điểm xong soi gương, dáng vẻ này nhìn thật xinh đẹp, chỉ là càng nhìn càng thấy bản thân bây giờ đang trang điểm giống kiểu tiểu tam hồ ly tinh được ông lớn bao nuôi sau đó dẫn đi ra ngoài trải sự đời…
 
Diệp Sâm dùng tay che miệng ho nhẹ hai tiếng: “Cũng không phải thảm đỏ, qua loa là được rồi.”
 
Hề Thời dùng tay gẩy gẩy tóc: “Được rồi.”
 
Cô lấy di động ra, quay vào gương chụp ảnh, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
 
Chỉ để một người trong vòng bạn bè thấy được.
 
Chỉ Giang Hành Triệt thấy được.
 
Hề Thời đăng xong trên vòng bạn bè, mím môi, lại đột nhiên có chút không phục, bởi vì hình như Giang Hành Triệt xã giao cũng rất nhiều, không biết trong mỗi lần xã giao có phải đều có một bình hoa xinh đẹp như cô không.
 
Hề Thời cất di động, sau đó đến giờ, tổng giám đốc Trung Ảnh trực tiếp phái người đến đón cô.
 
Tổng giám đốc Trung Ảnh họ Trần, không giống người có thể tùy tiện nói chuyện như Diệp Sâm, lúc Hề Thời nhìn thấy tổng giám đốc biết rất rõ bản thân là người làm công dưới tay ông ấy, ông ấy là ông chủ, bây giờ người ta tâm tình tốt nâng đỡ bạn, nói không chừng tương lai tâm tình không tốt lại đóng băng bạn, cho nên cũng không dám nói thêm điều gì, vừa lên xe đã ngồi yên tĩnh, tổng giám đốc cũng rõ ràng không có ý muốn nói chuyện với cô, hai người cùng ngồi trên xe đi đến một hội sở.
 
Hề Thời biết hội sở này, cao cấp nhất thủ đô, chế độ hội viên, người bình thường cầm nhiều tiền hơn nữa cũng không vào được.
 
Cô để lại áo choàng khoác lên người trên xe, một tay cầm ví, mang giày cao gót đi sau lưng tổng giám đốc, đi vào trong dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.
 
Tổng giám đốc rõ ràng rất coi trọng buổi xã giao tối nay, dẫn theo Hề Thời tới rất sớm, hai người ở trong phòng đợi hồi lâu, người phụ trách giải trí Bác Hằng mới đến, là tổng giám đốc giải trí Bác Hằng.
 
Tổng giám đốc đứng lên nghênh đón, Hề Thời cũng đứng lên nghênh đón theo, hai bên chào nhau qua lại rồi ngồi xuống, gọi rượu, đồ ăn và trà, sau đó thư ký mở tài liệu ra, bắt đầu chủ đề buổi xã giao hôm nay.
 
Hề Thời tận chức tận trách làm tròn bổn phận nhân vật bình hoa của mình, thỉnh thoảng cười cười gật đầu theo, có khi cần lại đứng dậy kính rượu.
 
Tuổi rượu vang cực tốt, chỉ có điều Hề Thời có lần say rượu trước dạy dỗ, không dám uống nhiều, cũng may tổng giám đốc cũng không ép cô, về phần tổng giám đốc mảng giải trí đối diện, rõ ràng không có hứng thú với bình hoa, từ sau khi bước vào gần như không nhìn cô mấy lần, toàn bộ tâm tư đều đặt lên công việc.
 
Hai bên nói chuyện cũng coi như hòa hợp, Trung Ảnh là bên nổi bật trong giới điện ảnh, giải trí Bác Hằng mặc dù ở ngoài trọng tâm Bác Hằng nhưng dù sao chỗ dựa là toàn bộ Bác Hằng. Hề Thời câu được câu chăng mà nghe, chỉ chốc lát sau, người phục vụ gõ cửa tiến vào, ghé vào bên tai tổng giám đốc giải trí Bác Hằng nói nhỏ hai câu.
 
Tổng giám đốc gần như có vẻ rất ngoài ý muốn, đồng thời cũng rất vui mừng. Hề Thời đang nghi hoặc, người phục vụ đẩy cửa phòng ra, Giang Hành Triệt dẫn theo Tề Chu bước vào.
 
“Tổng giám đốc Giang.” Tổng giám đốc Trung Ảnh bên cạnh Hề Thời vươn tay ra bắt tay đầu tiên, Giang Hành Triệt trò chuyện hai câu, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Hề Thời ở phía sau.
 
Giang Hành Triệt không trực tiếp chào hỏi Hề Thời, tầm mắt sau hai giây dừng lại thì lướt qua cô, ngồi xuống: “Tối nay đúng lúc có chút chuyện ở đây, cho nên thuận tiện qua đây nhìn xem.”
 
Người đàn ông mặc tây trang giày da, cà vạt thắt tinh tế, cách ăn mặc cực kỳ tinh anh mà thương vụ.
 
Vừa mới bắt đầu Hề Thời còn có hứng thú nghe một chút bọn họ đang nói cái gì, sau khi Giang Hành Triệt đột nhiên tiến vào, cô cảm thấy cả người mình đều không được tự nhiên.
 
Thậm chí ngay cả bờ vai lộ ra ngoài không khí cũng hơi lạnh lẽo.
 
Giang Hành Triệt ngồi khoảng mười phút, thư ký báo cáo tại chỗ cho anh chi tiết hợp tác hai bên, Giang Hành Triệt nghe xong nói ra hai điều đề xuất, hơi mỉm cười nói tin tưởng lần hợp tác này của giải trí Bác Hằng và Trung Ảnh nhất định vui vẻ.
 
“Vâng, vâng, cảm ơn tổng giám đốc Giang.” Đại Boss đột nhiên trình diện, mức độ hợp tác hai bên dường như lại tiến lên một bước, tổng giám đốc Trung Ảnh gật đầu không ngớt.
 
Sau khi Giang Hành Triệt nói xong thì đứng dậy, tỏ vẻ mình muốn tạm biệt trước.
 
Tầm mắt mắt dừng trên người Hề Thời: “Nhìn qua cô Hề hình như không thoải mái lắm.”
 
Hề Thời lập tức ngẩng đầu: “Sao?”
 
Tổng giám đốc giải trí Bác Hằng và tổng giám đốc Trung Ảnh không ngờ tới trước khi đi Giang Hành Triệt sẽ cue bình hoa dùng để ngắm ở trường hợp xã giao hôm nay một cái, rối rít ném ánh mắt đến người Hề Thời.
 
Giang Hành Triệt nói xong câu đó thì đi rồi.
 
Hề Thời nhìn Giang Hành Triệt rời đi, lại cảm nhận được mấy ánh mắt trên người, đang muốn nói mình không hề thấy không thoải mái, chỉ là lời đến cổ họng lại giống như hiểu rõ gì đó, không nói ra.
 
Tổng giám đốc Trung Ảnh hiểu ra rất nhanh, cũng không muốn trước mặt người Bác Hằng để lại ấn tượng khắt khe với cấp dưới, mà tổng giám đốc giải trí rõ ràng không có hứng thú với việc thưởng thức bình hoa, vì thế vẫy tay với Hề Thời: “Không thoải mái thì trở về nghỉ ngơi đi, không cần theo ở chỗ này nữa.”
 
Hề Thời lập tức gật đầu: “Vâng.”
 
Hề Thời cầm ví đi ra khỏi phòng bao, đi ở hành lang chưa được hai bước đã nhìn thấy Tề Chu đang cười híp mắt đợi cô: “Cô Hề.”
 
Hề Thời phồng má, cùng Tề Chu đi vào một thang máy chắc là dành riêng cho VIP.
 
Lúc này cuối cùng Giang Hành Triệt mới đánh giá Hề Thời từ trên xuống dưới một lượt, có chút bất đắc dĩ: “Đây là công việc hôm nay của em?”
 
Hề Thời nâng cằm tỏ vẻ không phục: “Không được sao?”
 
“Làm bình hoa cho ông chủ cũng là một trong những công việc của bọn em, anh cho rằng mọi người đều như anh à?”
 
Cô nhìn cách ăn mặc doanh nhân tinh anh của Giang Hành Triệt bây giờ, đầu tóc được chải chuốt kỹ lưỡng, nhớ tới dáng vẻ vừa rồi anh ngồi ở chỗ kia nghe người ta báo cáo được người ta lấy lòng, trong lòng không khỏi buồn bã.
 
Hôm nay là Tổng Giám đốc Giang, Giang Hành Triệt vài phút mấy trăm triệu, không phải là trợ lý nhỏ số 4 cầm túi rót nước.
 
Trong lòng Hề Thời cảm thấy cách ăn mặc trợ lý của Giang Hành Triệt vẫn đẹp hơn, nhưng cũng hiểu rõ bây giờ ở bộ dáng này mới là diện mạo vốn có của anh.
 
Giang Hành Triệt không biết Hề Thời nghĩ gì, lắc đầu, cởi áo khoác ở đồ vest ra khoác trên người Hề Thời: “Đi thôi.”
 
Anh mặc áo sơ mi trắng phối với quần âu, nhìn vòng eo được thắt lưng phác họa nên khiến khuôn mặt nhỏ của Hề Thời nóng lên, sau đó phỉ nhổ bản thân nghĩ quá nhiều.
 
Cô cảm thấy có thể là tác dụng chậm của ly rượu vang đỏ vừa rồi đây mà, không biết vì sao, Giang Hành Triệt tối nay sao nhìn lại đẹp trai vậy nhỉ, chỗ nào cũng thấy đẹp.
 
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau vào thang máy đến tầng 1, xe Giang Hành Triệt dừng ở trước cửa hội sở.
 
Xe đồng* cung kính mở cửa xe cho hai người.
 
*Người chuyên làm nhiệm vụ mở cửa hoặc lái xe, thường là nhân viên ở các khách sạn, nhà hàng hoặc câu lạc bộ cao cấp.
 
Giang Hành Triệt tỏ ý bảo Hề Thời lên xe.
 
Hề Thời thưởng thức mỹ nam thịnh thế cả một đường, hai má đỏ bừng, sau khi nhìn thấy cửa xe mở ra mới hỏi: “Đi đâu vậy?”
 
Giang Hành Triệt nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Hề Thời, biết hai ly rượu kia có lẽ đã phát huy tác dụng chậm rồi, hơi thở dài: “Đưa em đi tỉnh rượu.”
 
Hề Thời lập tức mặc kệ: “Em cũng không say, tỉnh rượu cái gì chứ!”
 
Giang Hành Triệt: “Được, em không say, lên xe đi.”
 
Hề Thời vừa nghe lời này chính là đang qua loa với cô, càng không chịu lên xe, sát lại gần trước người Giang Hành Triệt, ngẩng mặt nhỏ lên: “Em thật sự không say! Không tin, không tin anh ngửi thứ? Không hề có chút mùi rượu nào luôn nhá, có được không.”
 
Lần trước sau khi say rượu bán diêm khắp thế giới đã đủ mất mặt rồi, cô nhất định không thể để lần này lại bị chê cười nữa.
 
Hề Thời: “Em thật sự không say! Em, bây giờ em thật sự không muốn bán diêm một chút nào!”
 
Giang Hành Triệt không nhịn được nữa, cười thành tiếng.
 
Hề Thời: “Không cho anh cười! Anh, anh ngửi thử, em say chỗ nào chứ?”
 
“Được.” Giang Hành Triệt đáp ứng, cúi người, ngửi thử chỗ cổ vai Hề Thời.
 
Hề Thời vốn là rất đứng đắn muốn chứng minh bản thân không say, sau đó lúc người đàn ông cúi người, không biết vì sao, cảm giác giống như đã thay đổi.
 
Cô cảm nhận được hơi thở của anh phả lên cổ cô.
 
Giang Hành Triệt ngửi đến mặt Hề Thời.
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hề Thời hơi ngớ ra, lại một lần nữa cảm thấy Giang Hành Triệt đêm nay càng nhìn càng đẹp.
 
Sau đó, ma xui quỷ khiến, cô nuốt nước miếng một cái, sát đến, hôn một cái lên Giang Hành Triệt.
 
Sau khi hôn xong cô mới phản ứng lại bản thân vừa mới bị sắc dục tấn công tim làm ra cái gì, sau khi hoảng loạn lập tức bổ sung cho mình: “Anh xem, em, em không say.”
 
Giang Hành Triệt nhớ lại hương rượu vang còn dư lại trên môi, gật đầu: “Ừm, không say.”
 
Vành tai Hề Thời đỏ ửng, ngoan ngoãn lên xe.
 

 
Qua lần này, tổng giám đốc Trung Ảnh lại tham dự hai tiệc rượu, bình hoa bên cạnh còn đổi từ Hề Thời thành Hàng Ngọc.
 
Cuối năm, các đài truyền hình lớn đều đang chuẩn bị buổi biểu diễn giao thừa, ở ca sĩ idol tuyến trên gọi ra được tên cũng chỉ có vài người thế thôi, vì thế các đài truyền hình bắt đầu nhao nhao đại chiến cướp người.
 
Bởi vì Hề Thời là diễn viên chính “Lăng Vân Chí” năm sau sẽ chiếu trên đài hoa quả nên Diệp Sâm ký lịch trình đêm giao thừa với đài trái cây cho Hề Thời.
 
Trên buổi biểu diễn phải hát ca khúc do đài truyền hình chỉ định, Hề Thời là nghệ sĩ bước ra từ chương trình rap nên phải hát một bài rap.
 
Cách đêm giao thừa còn có một tháng, Hề Thời bắt đầu ra tay chuẩn bị ca khúc phải hát trong đêm tiệc.
 
Mỗi ngày cô đều bận rộn tập luyện, thỉnh thoảng đăng cái Weibo tương tác qua lại với fans, các fans Dòng Suối Nhỏ cũng rất ngoan, ngoan ngoãn đợi Hề Thời biểu diễn trong đêm giao thừa.
 
Bởi vì sau khi tình cảm của Hề Thời bại lộ không có bất kỳ trường hợp nào cô nhắc tới chuyện liên quan đến tình cảm, cũng không có ảnh chụp hẹn hò với bạn trai trợ lý, nếu không phải trong mỗi bình luận Weibo của Hề Thời đều nhắc tới trợ lý nhỏ, gần như sắp khiến người ta quên mất đoạn tình yêu này của cô.
 
Bởi vì rất lâu không đề cập tới, hơn nữa sự kết hợp trợ lý nữ minh tinh từ khi bắt đầu lộ ra đã có đủ loại nghi ngờ, cho nên dần dần có chút tiếng gió nói Hề Thời đã sớm chia tay với người trợ lý kia, hai người sao có thể là kiểu lâu dài.
 
Thật ra Hề Thời không nhắc tới nguyên nhân chủ yếu là không muốn gia tăng hình tượng nhân sĩ đã yêu đương cho bản thân, hơn nữa cô cũng không muốn công khai hết chuyện riêng, kết quả sau này lời đồn hai người chia tay càng phát triển càng mãnh liệt.
 
Dẫn tới mỗi ngày fans đều nước mắt lưng tròng bình luận ở Weibo Hề Thời:
 
[Huhuhuhu, vì sao hôm nay cũng không có trợ lý nhỏ.]
 
[ CP “Hề có lý” chính là CP lâu dài!]
 
[Con gái*, mẹ biết con thẹn thùng, nhưng khi nào rồi vẫn nên show ân ái với con rể, được không?]
 
*Bản gốc tác giả dùng 女鹅,  女儿 (con gái) có phát âm gần giống 女鹅. Một số địa phương dùng 女鹅 như cách gọi dễ thương.
 
[Đúng rồi đúng rồi, bóng gió một chút cũng được mà huhuhuhu.]
 
[Tần suất xuất hiện của trợ lý nhỏ bây giờ thậm chí còn không bằng lúc trước.]
 
Hề Thời bị bình luận làm cho nhức đầu, sau đó nhìn những tin nóng trên diễn đàn bát quái khóe miệng run rẩy, hóa ra đầu năm này chỉ cần khoác một bí danh, đã có thể tự xưng là “người trong nghề” tùy tiện soạn tin?
 
Cô không để ý tới những cái gọi là “tin nóng” đó, chuyên tâm tập luyện cho sân khấu đêm giao thừa của mình, mãi cho đến ngày nọ vừa tỉnh dậy, phát hiện di động hiện một chuỗi cuộc gọi chưa nhận.
 
Diệp Sâm: [Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!]
 
Trái tim Hề Thời căng thẳng, ấn mở Weibo, kết quả, trang đầu quả nhiên là cô…
 
[Chia tay or ngoại tình? Bạn trai trợ lý xanh lục đến hốt hoảng, đêm khuya Hề Thời hẹn hò với tổng giám đốc tập đoàn nào đó, hai người tình cảm mãnh liệt hôn môi cùng nhau ân ái.]
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui