Không Nói Mà Dụ


Máy bay sắp hạ cánh, Chu Ngôn Dụ sắp xếp tốt đồ vật, Thẩm Hi cũng ngồi lên ngay ngắn, mở ra tấm che cửa sổ, bên ngoài một mảng mây trắng trôi bồng bềnh.
"Mỗi lần nhìn thấy mây trắng, núi xa hoặc sương mù dày đặc anh liền cảm thấy nơi đó hẳn là có sự hiện diện của thần".
Thẩm Hi nói.

Chu Ngôn Dụ không đáp lời, chỉ theo tầm mắt của Thẩm Hi trông ra, từng tầng mây trắng rất dày, máy bay rất nhanh đã bị vây trong đó.

Lại qua không lâu liền thấy được núi non cùng đường hầm, máy bay càng đến gần sân bay kiến trúc xung quanh cũng theo đó dần dần hiện ra trong tầm nhìn của ô cửa sổ nhỏ, lúc này nhìn thế nào cũng giống như một mô hình thu nhỏ.

Chu Ngôn Dụ đối với La Mã có ấn tượng cũng không quá sâu, chỉ biết kiến trúc La Mã đã làm Thẩm Hi vô cùng mê đắm, nhưng ở trong mắt anh kiến trúc chỉ là kiến trúc, trừ khi chính mình mỗi ngày đều phải sinh hoạt bên trong bằng không đối với anh mà nói đều là ngoại vật.

Thần có thật sự tồn tại hay không? Chu Ngôn Dụ không biết.

Nhưng nếu có, anh sẽ thể hiện sự cảm tạ từ tận đáy lòng mình với thần, bởi vì Thẩm Hi vẫn còn ở bên cạnh anh.
Xuống máy bay, đi đến sảnh sân bay, lấy hành lý, liền gặp được Ian ở cửa.

Ian vô cùng nhiệt tình múa may cánh tay, sau đó hướng bọn họ chạy như bay đến.
"Hoan nghênh hoan nghênh! Lâu lắm rồi không gặp, chắc cũng mười năm rồi".
Nửa câu đầu Ian nói bằng tiếng Trung, nhưng cậu ta cũng chỉ mới học nên nửa câu sau đành đổi sang tiếng Ý.

Cậu ta ôm Thẩm Hi một cái thật chặt, sau đó lại tìm Chu Ngôn Dụ, Chu Ngôn Dụ mặt không đổi sắc lui ra phía sau một bước.
"A, Tiểu Chu, anh vẫn mãi như vậy!".

Ian thương tâm nói.

Vóc dáng của Ian cũng cao giống bọn họ, mái tóc xoăn màu xám trắng*, tính cách hài hước, mang đến cảm giác tự do đặc trưng của người Italy.

Vòng bạn bè của cậu ta vô cùng rộng lớn, lúc đi học rất nhiệt tình giao thiệp khắp nơi, thường xuyên tổ chức các hoạt động, đồng thời lại là một người rất có nguyên tắc, cũng rất nghĩa khí, sẽ chiếu cố cẩn thận người khác, ở chung với Ian sẽ không làm người ta cảm thấy mệt mỏi.
Thẩm Hi ở một bên cười, không có biện pháp, Chu Ngôn Dụ với ai cũng đều không muốn kết thân, từ nhỏ đã là như vậy rồi.

Ian cũng chỉ đùa giỡn một chút, cậu ta tiếp nhận vali lớn, cũng đem túi lớn trong tay Thẩm Hi đoạt đến trên tay mình, đi trước mở đường nói.
"Tôi chọn nhà hàng rồi, các cậu đã ăn một ít trên máy bay rồi phải không? Hiện tại chưa đói bụng thì chúng ta có thể qua trễ một chút, đi nhận phòng ở trước".
"Được, cứ theo sắp xếp của cậu, đừng quên chúng tôi còn phải đi đo kích cỡ".
Thẩm Hi nói.
"Đều đã chuẩn bị đâu đó sẵn sàng".
Ian dẫn theo hai người đi về hướng bãi đổ xe, đem vali nhét hết vào cốp sau, lái xe chở bọn họ vào nội thành.

Thẩm Hi ngồi ở ghế phụ cùng Ian trò chuyện, Chu Ngôn Dụ nâng má ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Chọn cho hai người một khách sạn gần quảng trường lớn.

Đã nói ở nhà tôi là được rồi sao lại còn khách sáo?".
Ian oán giận nói.
"Ở khách sạn tiện hơn, chúng tôi sẽ đến thăm nhà cậu, còn nghỉ lại thì thôi đi sẽ làm phiền".
Thẩm Hi nói chuyện với Ian rất tùy ý, ở khách sạn so với nghỉ lại nhà người khác thuận tiện hơn rất nhiều, mặc dù đối phương hiếu khách nhưng người làm khách vẫn phải có tự giác của người làm khách.

"Nói qua nói lại vẫn là ngại làm phiền".
Ian cũng liền nói, cậu ta hiểu rõ tính cách của Thẩm Hi, thoạt nhìn hắn đối với ai cũng tươi cười hòa ái nhưng kỳ thật đối với những người thật sự thân thiết hắn thường xuyên đưa ra lời cự tuyệt.
Xe chạy thẳng một đường theo hướng đông, có thể nhìn thấy rõ dòng sông Tiber uốn lượn hết sức xinh đẹp, đây là dòng sông dài thứ ba ở Italy, từ bắc hướng nam xuyên qua toàn bộ La Mã.

Đến khi mặt trời xuống núi, ngoài cửa sổ xe đỏ bừng một khoảng, từng tia nắng dần dần rút đi hết.

Trò chuyện một hồi, trong xe cũng trở nên yên tĩnh, xe đã tiến vào nội thành.

Mặc dù vừa xuống sân bay là đã đặt chân đến một đất nước khác nhưng mà giờ khắc này mới cho người ta cảm nhận rõ ràng điều đó.

Tùy ý nhìn đâu cũng có thể thấy các vách đá, khối trụ thô to, cửa sổ nhỏ hẹp, Thẩm Hi đặc biệt thích cảm giác thần bí từ cửa sổ và an toàn từ vách đá.

Kiến trúc La Mã là kiến trúc kiểu Gothic**, nhưng mang nhiều hơn vài phần giản dị cùng tươi sáng, không có cảm giác ám trầm cùng áp lực.
còn được gọi là kiến trúc francigenum opus, đây là lối kiến trúc xuất hiện tại Tây Âu vào giai đoạn nửa sau thời Trung cổ.

Lối kiến trúc này được sử dụng phổ biến và rõ nét nhất tại các nhà thờ lớn, thánh đường hay các công trình dân dụng và nhiều mẫu trong số chúng còn tồn tại tới tận ngày nay.

Mỗi công trình kiến trúc Gothic đều có vẻ đẹp đặc trưng riêng, không bao giờ có 2 công trình giống hệt nhau và trong số các công trình kiến trúc Gothic còn tồn tại có nhiều công trình được UNESCO đánh giá là di sản văn hóa thế giới.

Kiến trúc Gothic giai đoạn đầu có tên là francigenum opus, sau đó lối kiến trúc này được người Ý sử dụng nhiều và được gọi dưới cái tên Gotico "Gothic", dịch ra có nghĩa là "tác phẩm của người Pháp" hay "phương pháp xây dựng tại vùng Île-de-France".


Từ "Gothic" giai đoạn đầu được xuất phát từ tên gọi những người Goth, đây là những người mà người La Mã gọi là những kẻ mọi rợ chính vì vậy Gothic giai đoạn đầu bao hàm ý nghĩa là lối kiến trúc xấu.

Chính vì thế vào thời Phục hưng, lối kiến trúc Gothic được coi là tác phẩm của những kẻ mọi rợ bởi lối kiến trúc này tương phản hoàn toàn với những kỹ thuật và quan niệm thẩm mỹ của người La Mã.

Ngày nay các nhà khảo cổ và những sử gia nghệ thuật cho rằng so với lối kiến trúc Roman (lối kiến trúc của người Hy Lap) thì kiến trúc Gothic chính là sự phát triển hơn là sự tụt hâu.

Kiến trúc Gothic xuất hiện lần đầu tại vùng Île-de-France và Haute Picardie vào thế kỷ 12 rồi dần phổ biến ở phía Bắc sông Loire, tới giữa thế kỷ 16 kiến trúc Gothic đá được sử dụng nhiều tại các công trình ở châu Âu.

Tại một số chi tiết và mẫu trong kiến trúc Gothic đã được các kiến trúc Pháp vĩnh cửu hóa về kỹ thuật và quan niệm thẩm mỹ cho tới khi xuất hiện trào lưu đổi mới vào thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20, họ gọi đây là phong trào "tân Gothic".
Kiến trúc Gothic thường được sử dụng trong các công trình lớn, các nhà thờ mang lối kiến trúc này cao từ 38-42m trong đó tháp lấy sáng cao tưới 60m, có nhiều kiểu sổ kính màu ở các bên và các cửa sổ này có thể cao từ 8-12m.

Mặt chính của kiến trúc nhà thờ Gothic (hướng Tây) khi xây dựng phải tuân theo các chế định nhất đinh, với 3 tầng tính từ dưới lên.

Tầng dưới cùng là hệ thống cửa ra vào, thường 3 cửa có hốc cửa rất sâu (thậm chí chiều sâu chiếm tới 1 nửa chiều dài công trình), chính giữa là cửa sổ tròn to được làm bằng kính màu và tô điểm giống những bông hoa hồng, phía trên cùng là hành lang và tháp cuông của nhà thờ.

Các nhà thờ mang phong cách kiến trúc Gothic có kết cấu rất đặc biệt, mang tới vẻ đẹp đặc biệt mà trước đó các hệ thống kết cấu, bao gồm cả lối kiến trúc Roman chưa đạt được.

Hệ thống kết cấu trong nhà thờ kiến trúc Gothic là các không gian lớn, có sự phân cách rõ ràng giữa kết cấu chịu lực và kết cấu ngăn cách, mái vòm mang vẻ đẹp đặc trưng hình múi có sống, cuộn nhọn, cột và cuộn bay.

Nhờ lối thiết kế này đã giúp không gian trở lên rộng hơn, khoáng đạt, nhẹ nhàng và tràn ngập ánh sáng.

Khi xây dựng các công trình kiến trúc Gothic, nhất là mái vòm hình chứ nhật người ta sẽ bắt gặp các mái cong hai chiều rất phức tạp tuy nhiên khi mặt chiếu bằng của nó là hình chữ nhật, chiều cao cuốn vẫn bằng nhau nên việc xử lý kiến trúc vòm có múi trở lên đơn giản hơn rất nhiều.


Có thể nói lối kết cấu của kiến Trúc Gothic đã loại bỏ hoàn toàn lối kết cấu kiến trúc La Mã cổ đại, vẻ đặc trưng có trong kiến trúc Gothic là những mái vòm nhọn, đẹp mà tinh tế)
Đỗ xe xong xuôi, Ian dẫn bọn họ đến tiệm may trước.

Nơi Ian dừng xe là ở phụ cận quảng trường lớn, hắn vừa đi vừa nói.
"Tôi đã hỏi qua chủ tiệm rồi, trang phục ở đây ít nhất phải may hai bản, một bản may thử và một bản mặc thử, nếu sau khi mặc thử vẫn chưa vừa ý lại phải sửa thêm một lần nữa.

Cho nên từ khi đặt may hai người ít nhất phải đến tiệm may bốn lần, sau đó có thể còn phải chờ đợi sửa chữa mới có thể hoàn thành".
"Không thành vấn đề".
Thẩm Hi lập tức đáp ứng.

Ian nhìn nhìn thời gian, lại nói.
"Chúng ta đi nhanh một chút, thật ra mười phút trước tiệm may đã đóng cửa rồi, tôi phải nói mãi chủ tiệm mới đồng ý chờ chúng ta đó".
"Vậy thì phải cảm ơn chủ tiệm cho thật tốt".
Thẩm Hi nói.
"Còn tôi nữa, còn tôi nữa".
Ian liều mạng chỉ chỉ chính mình, cùng Thẩm Hi chớp mắt nói.

Chu Ngôn Dụ tuy rằng biết bọn họ sẽ tới chỗ này may trang phục nhưng trước nay cũng không hỏi nhiều.

Nhưng khi đi vào trong tiệm may anh mới biết được Thẩm Hi chính là đã đặt may mỗi người hai bộ âu phục, trong đó có một bộ là lễ phục.

Chu Ngôn Dụ đang đứng thẳng tắp để chủ tiệm đo kích cỡ, Thẩm Hi đứng đợi sau lưng anh, liền nghe hắn cười đối chủ tiệm nói.
"Bọn tôi muốn đặt một bộ trang phục kiểu dáng cùng màu sắc đều phải giống nhau như đúc"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận