Chương 29: “Tôi đã nhắm mắt lại.”
Trịnh Bảo Châu vẫn nhớ ngày cô mặc chiếc váy mới, dùng máy uốn tóc của mẹ để tạo cho mình kiểu tóc xoăn yêu thích và vui vẻ ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mạnh Nhã Hâm đã đặt chỗ trong nhà hàng trên tầng cao nhất của khách sạn và mời một vài bạn cùng lớp thân thiết đến ăn tối. Vốn dĩ cô ấy không định mời Khúc Trực nhưng bữa ăn này là mẹ Mạnh trả tiền và bà ấy nói cô ấy phải mời học sinh giỏi nhất trong lớp đến để cô ấy có thể học hỏi thêm từ người ta.
Mạnh Nhã Hâm nghĩ rằng với tính cách lạnh nhạt của Khúc Trực thì cũng không chắc người ta sẽ đến cho dù cô ấy có mời. Nhưng cô không ngờ Khúc Trực rất dễ nói chuyện, nên khi cô ấy mời anh đã đồng ý ngay lập tức.
Trịnh Bảo Châu sống trong cùng một khu phố với Khúc Trực nên nói một cách hợp lý là có thể đi tới nhà hàng cùng nhau. Nhưng từ trước đến nay quan hệ giữa hai người luôn không hợp nên đều lựa chọn tự mình lái xe đi.
Tuy rằng tách ra đi nhưng thời điểm đến nơi lại rất đồng đều.
Hai người đồng thời xuống xe, Khúc Trực nhìn Trịnh Bảo Châu ăn mặc sang trọng bước về phía khách sạn. Mặc dù anh không nói một chữ nào nhưng Trịnh Bảo Châu đã từ trong ánh mắt của anh mà tự mình lĩnh ngộ được mười nghìn chữ.
“Khúc Trực, ánh mắt vừa rồi của cậu là có ý gì?” Trịnh Bảo Châu cầm món quà đã chuẩn bị cho Mạnh Nhã Hâm và đi theo: “Sao, thấy người đẹp thì ngứa mắt ghen tỵ à?”
“…” Khúc Trực không nói chuyện mà đi thẳng đến thang máy và nhấn nút. Vốn Trịnh Bảo Châu không muốn đi chung thang máy với anh nhưng nhìn thang máy khác còn phải đợi một lúc nên vẫn đi vào.
Thang máy chỉ có hai người họ, Trịnh Bảo Châu đánh giá Khúc Trực từ trên xuống dưới và nói: “Đừng có nói là cậu tới tay không đấy nhé? Quà sinh nhật đâu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khúc Trực nói: “Trong cặp sách.”
Trịnh Bảo Châu liếc nhìn chiếc cặp sách của Khúc Trực. Trời ạ, ai mà lại đeo cặp sách tới dự tiệc sinh nhật của bạn nữ cùng lớp chứ!
Chắc lát nữa anh không biểu diễn cho mọi người trò làm bài thi toán đâu nhỉ?
Nghĩ tới đây, Trịnh Bảo Châu nhìn anh một cách hoài nghi: “Đừng nói là anh chuẩn bị đề thi đưa cho cậu ấy nhé?”
“… Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
“Vậy thì tốt.” Trịnh Bảo Châu nói rồi cầm hộp quà nhỏ mà cô đã chuẩn bị, vung vẩy trước mặt Khúc Trực: “Đây là thỏi son tôi chuẩn bị tặng Mạnh Nhã Hâm, màu cực kỳ đẹp.”
Khúc Trực nhìn một cái và nói: “Không được phép trang điểm trong trường học.”
“Thì cậu ấy có thể dùng nó ở trường đại học, dù sao bọn mình cũng sắp tốt nghiệp rồi mà.” Nghĩ đến đây, Trịnh Bảo Châu có hơi kích động, cô nghe nói Khúc Trực chuẩn bị đi du học, đây quả thực là một tin vui lớn.
Cuối cùng cô, Trịnh Bảo Châu đã có thể thoát khỏi tên sao chổi Khúc Trực rồi!
Vừa nghĩ đến hai chữ “sao chổi” thì thang máy không lung lay một cái, ngay cả đèn cũng vụt tắt.
Trịnh Bảo Châu sợ hãi hét lên, cũng may đèn nhanh chóng sáng lại nhưng thang máy vẫn bị kẹt ở đó không nhúc nhích. Trịnh Bảo Châu co rúm trong góc và nơm nớp lo sợ nhìn Khúc Trực: “Sao vậy?”
Khúc Trực vẫn đứng nguyên tại chỗ, trước tiên anh nhấn vào các tầng khác và phát hiện không có phản hồi nên nhấn chuông kêu cứu: “Chắc là bị trục trặc.”
“Trục trặc á?” Trịnh Bảo Châu nghe hai chữ này thì mặt trắng bệch, lập tức suy nghĩ đến hình ảnh thang máy rơi vỡ trong các bộ phim truyền hình: “Không phải chứ? Vậy sao cậu vẫn bình thản như không có việc gì thế?”
Khúc Trực ngoái đầu lại nhìn cô: “Vậy thì phải làm sao? Hét lên với cậu à?”
“…” Trịnh Bảo Châu mím môi rồi lấy điện thoại ra định gọi cho ai đó nhưng phát hiện tín hiệu cực kém nên không gọi được. Tinh thần của Trịnh Bảo Châu có hơi suy sụp: “Khúc Trực, cậu quả nhiên là sao chổi mà. Tôi đúng là không nên đi cùng thang máy với cậu!”
“…” Khúc Trực cũng lấy điện thoại của mình ra xem, đúng là tín hiệu rất yếu điện thoại cũng không thể kết nối: “Vừa rồi tôi mới nhấn chuông kêu cứu, những người trong phòng trực ban hẳn sẽ nghe được.”
Vừa dứt lời thì bỗng nhiên thang máy rơi xuống một đoạn khiến Trịnh Bảo Châu sợ tới mức co rúm lại một bên và thét to: “A a a a!”
Dù cho Khúc Trực có bình tĩnh tới đâu thì anh cũng chỉ là chàng trai mười sáu tuổi mà thôi nên lúc này cũng có hơi sợ hãi. Anh liếc nhìn Trịnh Bảo Châu, giơ tay nhấn tất cả các tầng của thang máy rồi đi tới kéo Trịnh Bảo Châu từ dưới đất lên: “Dựa lưng vào tường, sau ót cũng vậy, gấp đầu gối lại và nhón mũi chân lên.”
Anh vừa nói vừa chỉnh tư thế của Trịnh Bảo Châu sao cho đúng, sau đó cũng tự mình đứng như vậy ở bên cạnh cô. Trịnh Bảo Châu nước mắt lưng tròng, nghiêng đầu nhìn anh: “Tư thế này thật xấu.”
Khúc Trực: “……”
Không hổ là Trịnh Bảo Châu, lúc này còn nghĩ vấn đề xấu hay đẹp.
Anh đưa tay ra sau đầu Trịnh Bảo Châu và nhấn vào tường: “Đừng nhìn tôi, dán ót vào tường, tư thế này có thể bảo vệ cột sống. Gập đầu gối lại để đệm chân vì dây chằng là mô duy nhất trong cơ thể giàu tính đàn hồi. Nếu thang máy rơi xuống thì dùng dây chằng để chịu áp lực hơn là dùng xương.”
Trịnh Bảo Châu nghe anh nói xong, tim đập so với vừa rồi còn mạnh hơn: “Vậy là thang máy sẽ rơi đúng không?”
“...” Khúc Trực khẽ mím môi, nói với cô: “Bình thường thang máy có năm đến sáu sợi dây cáp, máy kéo có phanh, cabin còn có bộ hạn chế tốc độ và phanh an toàn, trừ khi những thứ này đều không hoạt động, nếu không thì thang máy sẽ không rơi xuống đâu.”
Câu nói của Khúc Trực an ủi được phần nào tâm hồn yếu ớt của Trịnh Bảo Châu, cô hít sâu một hơi, nói với Khúc Trực: “Bao giờ đội sửa chữa mới đến thế? Đứng thế này mệt quá.”
Khúc Trực: “...”
Đúng là có hơi tốn sức thật.
“Chắc là thang máy sẽ không rơi xuống nữa đâu nên có thể thả lỏng một chút, nếu như thang máy lại rơi tiếp…”
“Cậu câm miệng!” Trịnh Bảo Châu vội vàng chen ngang lời anh: “Xin cậu đừng nói mấy câu xui xẻo nữa.”
“...” Khúc Trực im lặng.
Hai người đổi sang một tư thế khá dễ chịu, đứng trong thang máy chờ người tới cứu họ. Trong lúc đó, họ cũng đã gọi được điện thoại, Khúc Trực trao đổi vài câu đơn giản với đối phương, nói đại khái tầng họ đang bị mắc kẹt. Khoảng thời gian chờ đợi người tới cứu dài đằng đẵng, mặc dù thang máy không rơi xuống nữa, nhưng Trịnh Bảo Châu cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Lúc bên ngoài có tiếng động, Trịnh Bảo Châu cứ như nhìn thấy người thân đập đập cửa thang máy: “Chú ơi, chúng cháu ở trong này, chúng cháu ở đây.”
Thêm một lúc nữa, cuối cùng cửa thang máy cũng được cạy ra, Trịnh Bảo Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Trịnh Bảo Châu cậu lên trước đi, tôi ở dưới đỡ cậu.” Khúc Trực để Trịnh Bảo Châu ra trước, Trịnh Bảo Châu cũng không khách sáo với anh, chỉ là cô trèo được một nửa, đột nhiên nhận ra mình đang mặc váy, vội vàng quay đầu lại nhìn Khúc Trực: “Cậu, cậu không được nhìn trộm đâu đấy.”
“...” Khúc Trực nói một cách đứng đắn: “Tôi đang nhắm mắt.”
“...” Mặc kệ anh có nói thật hay không, dù sao thì Trịnh Bảo Châu cũng đã tin rồi.
Sau khi Trịnh Bảo Châu trèo lên, nhân viên cứu hộ cũng kéo Khúc Trực lên. Hai người bị nhốt trong tháng máy hơn nửa tiếng đồng hồ, Mạnh Nhã Hâm ở tầng trên cùng đã nghe được tin tức, lúc này đang chờ đợi ở bên ngoài. Mẹ của Mạnh Nhã Hâm cũng vội vàng qua đây, nếu như hai đứa trẻ xảy ra chuyện trong thang máy, bà cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
“Bảo Châu! Bảo Châu! Cậu không sao chứ?” Mạnh Nhã Hâm thấy họ ra ngoài, vội vàng chạy tới quan sát Trịnh Bảo Châu. Trịnh Bảo Châu khóc sụt sùi ôm lấy cô ấy: “Tớ sợ chết mất, tớ còn tưởng tớ không ra được nữa, huhu…”
“Không sao, không sao rồi, ngoan nào, ngoan nào!” Mạnh Nhã Hâm vỗ lưng Trịnh Bảo Châu, dỗ cô như dỗ trẻ con.
“Hôm nay tớ vốn đã uốn tóc xoăn cực kỳ xinh đẹp, kết quả tóc hết xoăn rồi, huhu…”
“Không sao! Cậu vẫn xinh đẹp nhất.”
“Thật sao?”
“Thật mà!”
“Huhuhu.” Trịnh Bảo Châu lại nức nở mấy tiếng, lấy son môi từ trong túi xách của mình ra: “Đây là thỏi son tặng cậu, nhưng vừa rồi lúc thang máy gặp sự cố đã bị rơi xuống đất, cũng không biết bị rơi vỡ hay chưa nữa.”
“Không sao cả, vỡ rồi vẫn có thể dùng được.” Mạnh Nhã Hâm nói, cô ấy cũng không quên đi lên hỏi thăm Khúc Trực. Đây là hạng nhất của lớp họ, cái đầu này còn từng thay mặt đất nước tham gia thi đấu, đập hỏng thì cô ấy không đền nổi đâu!
“Khúc Trực, cậu không sao chứ?”
“Không có chuyện gì.” Khúc Trực nhìn Trịnh Bảo Châu đang khóc thút thít: “Cậu vẫn nên an ủi Trịnh Bảo Châu đi.”
“... Ok.” Người tài giỏi nào cũng thế này phải không? Bị nhốt trong thang máy hơn nửa tiếng nhưng mặt vẫn lạnh như tiền, không chút thay đổi.
“Nhớ, sao thế?” Giọng nói của Khúc Trực truyền ra từ loa điện thoại, kéo Trịnh Bảo Châu ra khỏi hồi ức: “Tôi vẫn nhớ hôm đó cậu khóc lóc còn thảm hơn cả tôi khi nhìn thấy con chó nhỏ nữa.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Quả nhiên miệng chó Khúc Trực không thể nôn ra ngà voi mà.
“Cái này có liên quan tới bài cậu đăng trên trang cá nhân không?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Vừa rồi, tôi lại bị nhốt trong thang máy tiếp.”
Trong nháy mắt đầu dây bên kia im lặng, sau đó mới truyền ra giọng nói của Khúc Trực: “Vậy cậu không sao chứ? Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Không sao, đã ra ngoài an toàn, đang chuẩn bị về khách sạn.”
Khúc Trực khẽ cau mày: “Cậu tự lái xe à?”
“Ừ.”
“Vậy cậu bình tĩnh lại trước đã, chờ tâm trạng ổn định rồi lái xe tiếp, chú ý an toàn.”
“Ừ…” Trịnh Bảo Châu càng nghe càng cảm thấy không đúng, hóa ra Khúc Trực quan tâm cô như vậy à? Còn gọi điện thoại hỏi trước cả mẹ cô.
Bỗng nhiên cô cảm thấy hơi xấu hổ, cô sờ lên chóp mũi mình, đổi chủ đề: “Gì ấy nhỉ, hôm nay cậu rảnh rỗi thật đấy, tôi vừa đăng lên trang cá nhân là cậu đã xem rồi. Có phải cậu đang làm biếng không?”
“... Chiều nay tôi ở bên ngoài.”
“Ồ…” Trịnh Bảo Châu đáp lại một tiếng, điện thoại lại báo có cuộc gọi, là mẹ thân yêu của cô gọi đến.
“Mẹ tôi gọi điện thoại đến, trước tiên cứ vậy đi đã.”
“Ừ.” Trước khi Khúc Trực cúp máy, còn nhắc nhở cô một câu: “Lái xe chú ý an toàn, không ổn thì gọi người lái xe hộ.”
“Không đến mức đấy đâu, tôi cúp trước đây.” Trịnh Bảo Châu cúp máy, nhận điện thoại của mẹ: “Mẹ, sao thế ạ?”
Tô Minh Hỷ ở đầu dây bên kia: “Bảo Châu à, mẹ thấy con vừa đăng bài trên mạng, con thế nào rồi? Thấy chuột hay nhện vậy?”
“...” Ở một phương diện nào đó, mẹ cô cũng rất hiểu cô: “Vừa rồi ra ngoài làm việc, thang máy xảy ra sự cố, đã ổn rồi ạ.”
“Hả? Sao lại gặp phải thang máy hỏng chứ? Mẹ còn nhớ hồi con còn học trung học cũng từng gặp phải thang máy hỏng, làm con sợ đến phát khóc, khóc phải gọi làm thảm thiết luôn…”
“...” Trịnh Bảo Châu vội vàng ngắt lời bà ấy: “Mẹ, bây giờ con không sao rồi, hiện tại con đang lái xe, không nói chuyện với mẹ nữa nhé.”
“Ờ, vậy con tập trung lái xe đi, chắc chắn là không bị thương đúng không?”
“Không bị thương thật mà.”
“Vậy là được, mẹ cúp máy đây.”
Sau khi Tô Minh Hỷ cúp điện thoại, Trịnh Bảo Châu lên trang cá nhân trả lời chung một câu rồi lái xe ra ngoài.
Vừa đến khách sạn, cô đã nhận được cuộc gọi từ Cao Bác Vân. Trịnh Bảo Châu mở cửa, bắt máy đi vào: “Đạo diễn Cao, buổi chọn vai có kết quả nhanh vậy sao?”
“Tất nhiên là chưa rồi.” Cao Bác Vân ở đầu bên kia nói: “Là vì tôi nhìn thấy bài đăng trên trang cá nhân của cô nói rằng cô gặp sự cố thang máy, cho nên mới nhắn hỏi thăm cô.”
“À, tôi không sao, cảm ơn đạo diễn Cao đã quan tâm.”
“Không sao là tốt rồi.” Hỏi thăm cô xong Cao Bác Vân lại chuyển chủ đề: “Đúng rồi, thuận tiện nói thêm với cô về nhân vật Diệp Linh.”
“Được đó.” Trịnh Bảo Châu để chìa khóa xe xuống, đi tới sofa ngồi: “Đây cũng là một phần của phỏng vấn sao?”
“Chỉ là tán gẫu bình thường thôi, không phải chính thức.” Cao Bác Vân hỏi cô: “Bởi vì Diệp Linh không có nhiều đất diễn, kết phim cũng không đến với nam chính, cho nên mọi người nói rằng nhân vật này được tạo ra chỉ là để đủ số từ và tiền thù lao thôi, cho dù có xóa nhân vật này đi thì cũng không ảnh hưởng gì đến cốt truyện, cô có cảm nhận gì về ý kiến đấy?”
Trịnh Bảo Châu nói: “Tôi lại không nghĩ vậy, tôi nghĩ việc tác giả tạo ra nhân vật này là cần thiết và có ý nghĩa thâm sâu.”
“Ồ, cô nói kỹ hơn xem nào.”
Trịnh Bảo Châu suy nghĩ một lúc rồi phân tích với anh ấy: “Nhìn vào biểu hiện của nam chính trong giai đoạn mất trí nhớ, về bản chất nam chính là một người tốt bụng và ngây thơ, anh ấy còn cùng với Diệp Linh cứu những người trong thôn, điều đó cho thấy nam chính có tính nghĩa hiệp. Sự kiện này cũng là để khiến cho việc anh ấy từ bỏ thù hận, lựa chọn làm nền cho việc lớn của đất nước trở nên hợp lý. Và tôi cho rằng nhân vật Diệp Linh này có ý nghĩa tượng trưng, cô ấy tượng trưng cho phần niết bàn* chưa bị thù hận nuốt chửng trong tâm nam chính, chính nhờ phần niết bàn này mà anh ấy vẫn giữ được nhân tính của mình mà không hoàn toàn trở thành công cụ báo thù. Cho nên tôi hoàn toàn không hiểu được khi lúc trước có phiên bản cải biên Diệp Linh là vai ác, việc cải biên như thế là hoàn toàn đi ngược lại với mục đích ban đầu khi tạo ra nhân vật này.”
*Trạng thái tâm linh hoàn toàn thanh thản, yên tĩnh, sáng suốt, không dục vọng.
Trịnh Bảo Châu nói xong còn bổ sung thêm: “Đương nhiên, đây đều là ý kiến riêng của tôi thôi, tôi nói như vậy cũng không phải để các anh giữ lại nhân vật này.”
Cao Bác Vân cười một tiếng, nói với cô: “Cô đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi không định xóa bỏ nhân vật này, vậy thôi, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.” Cao Bác Vân cúp điện thoại, nhìn Lâm Tử Khâm ngồi bên cạnh: “Sao nào, diễn viên mà chúng tôi không chỉ để đủ số lượng thôi đâu.”
Lâm Tử Khâm khẽ gật đầu, nói với anh ấy: “Cô ấy nắm bắt nhân vật rất kỹ, ngoại hình của cô ấy cũng rất tốt, để cô ấy diễn một nhân vật nhỏ như vậy thì hơi tiếc.”
Cao Bá Vân lại không thấy thế: “Tôi cảm thấy vai diễn này vừa hợp, tuy không phải vai chính nhưng cũng là một vai quan trọng. Bản chuyển thể này càng phù hợp với thẩm mỹ của khán giả hiện tại. Cô ấy dựa vào nhân vật này để ra mắt khác giả là hợp lý rồi. Kỹ năng diễn xuất của cô ấy bây giờ hoàn toàn có thể nắm bắt nhân vật Diệp Linh, nếu thay đổi thành một nhân vật quan trọng khác, nói không chừng lại làm lộ ra khuyết điểm của cô ấy.”
Nghe anh ấy nói xong, Lâm Tử Khâm không thể nhịn cười, nói: “Có thể thấy được rằng đạo diễn tiểu Cao của chúng tôi rất thích diễn viên này.”
Cao Bác Vân không phản biện, anh ấy hơi nhướng mày, nói với Lâm Tử Khâm: “Anh có biết rằng các đạo diễn lớn đều thích tự mình tìm kiếm và đào tạo diễn viên không? Là tôi tìm thấy Trịnh Bảo Châu ở phim trường, tôi với cô ấy cũng có loại tình cảm giống như Tô Minh Mỹ và bố tôi, đôi bên cùng có lợi.”
Lâm Tử Khâm nói: “Ồ, vậy mà tôi tưởng người đó sẽ là tôi chứ.”
Cao Bác Vân cười nói: “Thầy Lâm khiêm tốn rồi, dựa vào địa vị của anh bây giờ, là tôi trèo cao rồi, vẫn là Trịnh Bảo Châu phù hợp hơn.”
Trịnh Bảo Châu không hề hay biết Cao Bác Vân đã coi cô thành người “Đôi bên cùng có lợi” mà vẫn đang lướt mạng xã hội. Đó giờ Khúc Trực chưa từng đăng ảnh của mình lên mạng, vì vậy khi Trịnh Bảo Châu nhìn thấy ảnh của anh ấy trên mạng thì hơi bất ngờ.
Gì đây? Chẳng lẽ anh ấy cũng nhận ra rằng “Trai đẹp thì nên đăng ảnh tự sướng” rồi ư?
Ngón tay cô dừng lại và nhìn kỹ, ảnh này không phải do Khúc Trực tự đăng, mà là do cô Trương, giáo viên tiểu học của cô đăng.
Trịnh Bảo Châu sửng sốt một lúc, sở dĩ cô có WeChat của cô giáo Trương là do có lần cô giáo Trương đến nông trường Kỳ Tinh Quang chơi và nhận ra cô. Nghĩ đến đây, Trịnh Bảo Châu không khỏi khâm phục cô giáo quốc dân này, sau bấy nhiêu năm, cô còn chưa kịp nhận ra cô Trương thì cô giáo Trương chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra cô ngay.
Sau đó bọn cô đã kết bạn với nhau, cô giáo Trương vẫn chưa nghỉ hưu, trang cá nhân thường chia sẻ cuộc sống hàng ngày của học sinh tiểu học trong lớp cô. Nhưng hôm nay, cậu học trò hơn mười năm mà cô ấy yêu quý đã lộ mặt trên trang cá nhân của cô.
Cô giáo Trương: Học sinh hơn mười năm trước, hôm nay đến trường giảng bài cho các em nhỏ, nhìn rất đẹp trai đúng không? [Cười lén.jpg]