Chương 33: Chuyện là nam thần giới giải trí thời xưa đều là bạn trai cũ của dì tôi.
Trịnh Bảo Châu đứng dậy, đi tới và cẩn thận xem những bức ảnh trên tường. Lớp sơn trên tường đã hơi bong tróc nhưng các bức ảnh đều được bọc thêm một lớp để bảo vệ. Ngoài những bức ảnh chân dung kèm chữ ký của những ông lớn trong làng giải trí, còn có rất nhiều bức ảnh chụp với thầy Cát, đoán chừng rằng tất cả những người trên đó là học trò của ông ấy hoặc những người đã từng được ông ấy chỉ dạy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa những bức ảnh cũ, Trịnh Bảo Châu nhìn thấy Tô Minh Mỹ.
Trong ảnh, Tô Minh Mỹ trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, trẻ hơn nhiều so với trong ấn tượng của Trịnh Bảo Châu, bà ấy mặc một chiếc váy liền thân sáng màu, đứng dưới bóng cây. Khi đó bà ấy đã rất xinh đẹp rồi, khóe miệng chỉ hơi cong cong thôi mà nụ cười đó đã khiến trái tim người ta phải xuyến xao.
“Đang nhìn dì út của em à?” Không biết từ lúc nào Cát Hoằng Nghị đã bước ra khỏi phòng, đứng sau lưng Trịnh Bảo Châu hỏi một câu. Trịnh Bảo Châu quay đầu nhìn ông ấy, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Thầy biết quan hệ của em với dì ấy sao?”
Cát Hoằng Nghị gật đầu: “Khi Thiên Minh giới thiệu em với tôi, cậu ta cũng đã nói tình hình của em cho tôi biết rồi. Cậu ta hy vọng rằng tôi có thể dẫn dắt em, nhưng tôi cũng chưa đồng ý, bảo để em đến đây trước, tôi sẽ xem xét rồi hẵng tính.”
Trịnh Bảo Châu “vâng” một tiếng, hóa ra đạo diễn Cao cũng không dễ dàng thuyết phục được ông Cát, mà giờ cô còn phải vượt qua cuộc phỏng vấn trước nữa.
“Thiên Minh cũng là học sinh của Học viện Điện ảnh, cậu ta học khoa đạo diễn. Cậu ta lớn hơn Minh Mỹ vài tuổi.” Khi Cát Hoằng Nghị nói đến đây, ông ấy dường như có chút xúc động: “Đôi khi duyên phận thực sự rất kỳ diệu. Khi đó, Thiên Minh đã tìm ra Minh Mỹ, bây giờ Bác Vân lại tìm ra em.”
Cát Hoằng Nghị nói rồi, ông ấy lấy ra từ trong ngăn kéo một cuốn album ảnh: “Tôi vẫn còn một vài tấm ảnh của Minh Mỹ, em có muốn xem không?”
“Có ạ.” Trịnh Bảo Châu rất hứng thú với chuyện của dì út của cô, gia đình đã cất hết mọi thứ liên quan đến Tô Minh Mỹ, cũng chưa từng có ai từng kể cho cô nghe chuyện về quá khứ của Tô Minh Mỹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Khi đó, trong lớp diễn xuất không có nhiều sinh viên, Minh Mỹ là người đẹp nhất trong số những học sinh tôi đã từng dẫn dắt.” Cát Hoằng Nghị lật sang một bức ảnh nhóm, mỉm cười và chỉ cho Trịnh Bảo Châu: “Đây là tấm ảnh chụp cả lớp lúc đó, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.”
Sinh viên của một lớp trong ảnh ít hơn rất nhiều so với bây giờ, Trịnh Bảo Châu lướt mắt qua đã nhìn thấy Tô Minh Mỹ, tóc của bà ấy lúc đó không dài nhưng đã được uốn xoăn rất thời trang. Đứng bên cạnh bà ấy là một chàng trai cao ráo, đẹp trai, lông mày rậm và đôi mắt to, đúng chuẩn một anh chàng đẹp trai thời bấy giờ.
Trịnh Bảo Châu giật mình: “Trời ạ, đây là Trương Văn Thăng sao?”
Trương Văn Thăng và Tô Minh Mỹ là những siêu sao cùng thời đại, ông đã đóng rất nhiều bộ phim điện ảnh nổi tiếng, giải Ảnh đế cầm đến mỏi cả tay. Thời đại đó không có Internet, nếu không thì những lưu lượng hiện tại ở trước mặt ông ấy chỉ là cát bụi. Năm nay Trương Văn Thăng đã gần năm mươi, cũng rút lui khỏi làng giải trí được một thời gian, nhưng chỉ cần có hoạt động mà ông tham gia, thì dù đàn em chỉ mới nói được vài câu với ông cũng có thể đăng bài khoe khoang rồi.
Khi Trịnh Bảo Châu còn đi học, xung quanh cô hầu như đều là người hâm mộ của Trương Văn Thăng, bởi ông không chỉ đẹp trai mà tài diễn xuất cũng rất đỉnh, còn khí chất dịu dàng, nho nhã. Đôi mắt sâu hút hồn năm đó đã khiến vô số cô gái mê mẩn quên lối về.
Hóa ra ông ấy là bạn học cùng lớp với dì út của cô ư?
Chưa từng có ai nói cho cô biết điều đó cả!
Cát Hoằng Nghị liếc nhìn bức ảnh và mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta và Minh Mỹ là hai học sinh phát triển tốt nhất trong lớp này, thậm chí hai người họ còn hẹn hò nữa.”
“?” Con ngươi của Trịnh Bảo Châu chấn động: “Cái gì? Dì út của em đã từng hẹn hò với Trương Văn Thăng sao?”
Ông Cát vô cùng bình tĩnh gật đầu, rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng sau đó vì lâu ngày không gặp nên đã chia tay rồi. Sau đó nữa thì, Minh Mỹ quen biết một ca sĩ nhạc rock, là một kiểu người hoàn toàn khác với Văn Thăng.”
“Hả?” Trịnh Bảo Châu sửng sốt.
Cát Hoằng Nghị hồi tưởng lại và mô tả với cô: “Thời đó ban nhạc đó cũng rất nổi tiếng, sau này vì một số tin tức tiêu cực mà tan rã, nhưng hai năm trước đã tổ chức một buổi diễn để tái hợp, Phong Kính cũng đến xem, còn lên cả hot search nữa.”
“Khoan, chờ đã.” Trịnh Bảo Châu nhìn Cát Hoằng Nghị: “Thầy Cát, người hát nhạc rock mà thầy nhắc đến không phải là Ray, ca sĩ chính của Pumpkin đó chứ?”
Cát Hoằng Nghị suy nghĩ một chút, sau đó không chắc chắn lắm gật đầu: “Hình như tên đúng là như vậy đấy, tôi không rành những người hát nhạc rock cho lắm.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Pumpkin chắc chắn là một ban nhạc rock có thể đại diện cho cả một thời đại và ca sĩ chính của ban nhạc, Ray là người có sức ảnh hưởng đến cả một thế hệ… Cho dù là giọng hát đầy từ tính hay phong cách trang điểm thu hút ánh nhìn của ông ta, đều khiến hàng nghìn người hâm mộ phải mê mẩn, thậm chí cả sau khi Cố Tín ra mắt, phong cách rõ ràng cũng đã bắt chước ông ta.
Cũng vào thời điểm đó, người ta không hề gọi ngôn sao nam là “vợ”, nếu không, với vẻ đẹp của Ray lúc bấy giờ, chắc chắn sẽ giữ ngôi vị vợ quốc dân.
“Dì út của em còn quen biết ông ta sao?”
Cát Hoằng Nghị nói: “Không chỉ quen biết mà còn yêu nhau.”
Trịnh Bảo Châu: “...”
Cứu mạng, rốt cuộc dì út của cô là một người phụ nữ như thế nào vậy? Tất cả nam thần thời xưa đều là bạn trai cũ của bà ấy sao?
Cuộc đời này, dì là đã toàn thắng rồi.
Trịnh Bảo Châu ghen tỵ muốn chết.
“Được, chúng ta không nói tới Minh Mỹ nữa, nói về tình hình của em đi.” Cát Hoằng Nghị khép album ảnh lại, nhìn về phía Trịnh Bảo Châu đối diện: “Nghe nói em đang đóng vai quần chúng ở phố điện ảnh hả?”
“Vâng.” Trịnh Bảo Châu khẽ gật đầu, miễn cưỡng khôi phục tâm trạng: “Bởi vì em chưa từng được học diễn xuất một cách bài bản, cho nên muốn thử sức ở đoàn làm phim với vai quần chúng, nói không chừng cũng có thể tìm ra được một con đường thì sao?”
Cát Hoằng Nghị cười nói: “Cũng là một cách, trước kia có khá nhiều ngôi sao đi con đường như vậy ra, mỗi tội cực khổ hơn người khác chút. Thiên Minh nói bây giờ em đã được mời riêng rồi phải không?”
Trịnh Bảo Châu khẽ gật đầu: “Vâng, lúc em vào đoàn làm phim gặp đạo diễn Cao, ông ấy cho em địa chỉ của thầy, nói thật, lúc ấy em vốn không nghĩ tới là thầy.”
Cát Hoằng Nghị hỏi cô: “Có phải không ngờ tôi sẽ ở nơi như thế này không?”
Trịnh Bảo Châu nói thật: “Quả thật có hơi bất ngờ, môi trường sống ở đây khá phức tạp, hơn nữa em thấy thầy còn ở một mình.”
“Con gái tôi cũng bảo tôi chuyển nhà, có điều tôi không thích những khu biệt thự kia, vắng ngắt, không có ai chọc tức cả.” Cát Hoằng Nghị nói xong rồi nhìn ra ngoài: “Em xem nơi này tốt biết bao, náo nhiệt ồn ào, khắp nơi đều là hơi thở của sự sống. Bình thường tôi thích quan sát người ta, sinh sống với con người rất thú vị, em bảo tôi chuyển lên núi, vậy thì không được.”
Trịnh Bảo Châu vừa nghe ông ấy nói vừa khẽ gật đầu. Hàng xóm láng giềng của khu dân cũ quả thực nhiệt tình hơn khu dân cư cao cấp, hơn nữa tất cả mọi người đều quen biết nhau, toàn camera chạy bằng cơm, chỉ cần có người từ bên ngoài tới, mọi người lập tức nhận ra ngay, nói không chừng trị an còn tốt hơn nơi khác.
“Chúng ta lên tầng hai xem thử.” Cát Hoằng Nghị gọi Trịnh Bảo Châu lên tầng hai, sát đường vị trí gần cửa sổ bày hai cái ghế. Ông ấy bảo Trịnh Bảo Châu ngồi xuống bên cửa sổ, nhìn người tới người lui trên đường: “Không có việc gì là tôi lại thích ngồi đây, nhìn người đến người đi bên dưới. Mỗi người có lẽ đều có cách lý giải về nghệ thuật khác nhau, nhưng tôi luôn cho rằng nghệ thuật tao nhã đến đâu đi nữa cũng không thể tách khỏi quần chúng. Tác phẩm của mình quay ra cuối cùng vẫn phải giao cho người xem đến phán xét, chứ không phải mấy ban giám khảo định đoạt.”
“Thầy nói rất đúng.” Trịnh Bảo Châu nhìn ra ngoài từ cửa sổ, đập vào mắt đều là cảnh tượng phố phường, mỗi con người bình thường dưới kia đều là nhân vật chính trong cuộc sống có một không hai của bọn họ. Một học sinh nữ mặc đồng phục đạp xe đạp vào tấm mắt cô, cô bé đạp rất nhanh, vừa đạp vừa í ới: “Dì Vương nhường chút đi, mau nhường chút! Á bà Trình, cậu hai nhà bà lại chạy ra ngoài rồi, mau kéo em ấy về đi.”
Dì Vương thuận tay kéo một đứa nhóc đến bên cạnh, hét to với học sinh nữ tựa như cơn gió phía trước: “Chu Mộng Đình, cháu lại đến trường muộn đúng không? Một tháng không dí cháu tới bến thì cháu không biết dừng đúng không?”
Cát Hoằng Nghị thấy cô đang nhìn Chu Mộng Đình bèn hỏi cô: “Em cảm thấy Chu Mộng Đình là kiểu người thế nào?”
“Ừm…” Trịnh Bảo Châu suy nghĩ một chút rồi nói với ông ấy: “Trông có vẻ là người lỗ mãng, nhưng trong lòng là ánh nắng ấm áp. Em đoán thành tích thể dục của cô ấy không tệ, đạp xe rất có lực, bình thường rất có sức sống, hòa đồng, bạn bè của cô ấy khá nhiều, mọi người đều thích người có năng lượng như vậy làm bạn. Có lẽ không ít học sinh nam thích cô ấy, nhưng cô ấy không thích ai hết, có điều nói không chừng trong lòng cô ấy cũng đã có người thương, ờm… chắc là một người có tính cách hoàn toàn khác cô ấy, học sinh nam trông trầm mặc ít nói, nhưng cẩn thận, tỉ mỉ, lúc thấy cô ấy gặp khó khăn thì giúp đỡ cô ấy. Mặc dù học sinh nam chỉ xem đó là chuyện nhỏ vô nghĩa, nhưng cô ấy lại khắc ghi trong lòng. Mặc dù cô ấy trông tùy tiện, nhưng cũng không phải thiếu thông minh thật.”
Cát Hoằng Nghị nghe cô nói xong, không khỏi nở nụ cười: “Tôi thấy em cũng là người rất có năng lượng và ấm áp. Chắc người bên cạnh em đều rất thích em nhỉ?”
Trịnh Bảo Châu quấn quấn tóc mình, cũng thẳng thắn thừa nhận: “Cũng đúng vậy, em lương thiện như vậy, còn xinh đẹp nữa, ai không thích em thì chắc chắn là đối phương có vấn đề.”
Ví dụ người họ Khúc tên Trực nào đó.
Cát Hoằng Nghị cười rồi nói: “Ừm, là lời thật lòng. Có điều em chỉ nhìn Chu Mộng Đình một cái đã phân tích ra nhiều thứ như vậy, ngay cả chút suy nghĩ vặt của học sinh nữ cũng đào ra được.”
Trịnh Bảo Châu cũng cười theo: “Không phải em tự khen mình đâu. Có lẽ thầy Cát không biết, em có mở nhà hàng và khách sạn, công việc thường ngày chính là giao tiếp với người ta, em đã gặp qua đủ kiểu khách trên đời. Đương nhiên em cũng không dám nói em hiểu rõ người khác, chỉ là em cũng thích quan sát người ta lúc rảnh rỗi. Em cảm thấy thầy nói rất đúng, người làm nghệ thuật cũng không thể tách khỏi quần chúng, phải từ quần chúng đến quần chúng. Mỗi người đều có đặc điểm và quỹ đạo của riêng mình, một trong những nguyên nhân em thích diễn xuất chính là có thể trải nghiệm cuộc sống của người khác, đây là trải nghiệm khó có được ở những công việc khác.”
Nụ cười trên mặt Cát Hoằng Nghị càng đậm hơn: “Em và Minh Mỹ giống nhau thật, nhưng tính cách này không giống tí nào, con bé không biết ăn nói như em.”
“À…” Trịnh Bảo Châu sờ mũi mình: “Chắc là chứng giao tiếp quá mức của em lại phát tác rồi, nếu thầy không thích ồn ào thì em cũng có thể điều chỉnh.”
“Ha ha, không cần đâu.” Cát Hoằng Nghị cười: “Tôi thấy em thế này rất tốt, người nào cũng có cá tính riêng mà, rất tốt. Có điều học diễn xuất thì thoát vai và nhập vai đều quan trọng như nhau.”
Cát Hoằng Nghĩ đứng dậy, nói với Trịnh Bảo Châu: “Hôm nay em về trước đi, giờ này tuần sau lại đến, tôi phải nghĩ nên dạy em thế nào cho phù hợp nhất đã, phải tùy theo khả năng để dạy nữa.”
Trịnh Bảo Châu đứng dậy theo ông, không che giấu được sự ngạc nhiên hỏi: “Thầy Cát, thầy quyết định dạy em sao?”
“Ừ, Thiên Minh nói không sai, đúng là hạt giống tốt.” Cát Hoằng Nghị nhìn cô khẽ gật đầu: “Có điều có thầy dẫn dắt nhưng vẫn phải tự học, tôi không dám chắc em có thể đạt được thành tựu gì đó hay không.”
“Em biết điều này, thầy bằng lòng dạy em là em vui lắm rồi!” Trịnh Bảo Châu lấy điện thoại ra nói với Cát Hoằng Nghị: “Em có thể xin số thầy không? Có chuyện gì gấp chúng ta cũng có thể liên lạc qua điện thoại.”
“Được.” Cát Hoằng Nghị đọc một dãy số cho cô, sau đó dặn dò cô mấy câu rồi bảo cô về nhà trước.
Cả ngày hôm nay Trịnh Bảo Châu rất vui vẻ, lúc đọc sách trong nhà hàng thỉnh thoảng cũng bật cười.
Lúc Khúc Trực đi từ công ty về, cô vẫn còn duy trì trạng thái đó.
“Trịnh Bảo Châu sao thế?” Anh tiện thể hỏi Ngụy Trân.
Ngụy Trân nhìn Trịnh Bảo Châu rồi nói với Khúc Trực: “Tôi cũng không biết, từ lúc về đã thế rồi, hình như là tìm được thầy gì đó.”
“Thầy á?” Khúc Trực nghĩ một lúc, sải chân bước về phía Trịnh Bảo Châu.
“Nghe bảo cậu tìm thầy, cậu định học diễn xuất à?”
Trịnh Bảo Châu nghe giọng Khúc Trực mới nhận ra anh đang ngồi đối diện mình. Cô khẽ gật đầu, cầm cam lên bóc vỏ: “Đúng vậy, hơn nữa còn là một người thầy đức cao vọng trọng nữa. Nói với cậu, nếu ở trong thế giới võ hiệp thì đó chính là phương trượng của Thiếu Lâm tự, là Trương Tam Phong của núi Võ Đang đấy.”
“…” Cũng khá dễ hình dung: “Cậu không bị người ta lừa đấy chứ? Bây giờ thủ đoạn lừa đảo trên mạng nhiều lắm.”
“Đương nhiên không phải rồi.” Trịnh Bảo Châu nhìn xung quanh, ghé sát lại gần Khúc Trực, thấp giọng nói: “Lúc ở đoàn làm phim, đạo diễn Cao Thiên Minh đã giới thiệu cho thầy Cát cho tôi. Hôm nay tôi đi gặp thầy ấy, thầy ấy đã đồng ý dạy tôi rồi, dù một tuần chỉ học một buổi nhưng đây là khóa học 1 với 1 đó, được lời chắc luôn!”
“Ồ.” Khúc Trực đáp lại, cầm cam lên bóc vỏ: “Vậy hôm nay cậu học buổi học đầu tiên, học được những gì rồi?”
“Hôm nay chưa học chính thức, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì.”
“Ừm, thu hoạch được gì?”
Giọng Trịnh Bảo Châu còn thấp hơn ban nãy: “Thầy Cát cũng từng là thầy của dì út tôi, tôi nghe được không ít chuyện của dì út từ chỗ thầy ấy. Chắc chắn cậu không biết Trương Văn Thăng và Ray đều là bạn trai cũ của dì út tôi”
Khúc Trực: “…”
Mấy năm nay, dù Khúc Trực luôn ở nước ngoài nhưng lúc Trương Văn Thăng và Ray nổi tiếng nhất là lúc anh học tiểu học và trung học, thế nên anh nghe hai cái tên này nhiều đến thuộc luôn, dẫu sao chưa nói đến bạn cùng lớp, ngay cả giáo viên cũng là người hâm mộ của họ.
Thông tin Trịnh Bảo Châu vừa nói đúng là giật gân thật, đăng lên Weibo hôm nay chắc nghẽn mạng mười lần cũng không đủ.
“Trời à, tôi ngưỡng mộ dì út tôi quá.” Trịnh Bảo Châu nói cực kỳ chân thành: “Đó là người thầy Cát biết thôi, người mà thầy không biết khéo còn nhiều nữa. Ôi, tất cả nam thần thời đại đó đều là bạn trai cũ của dì út tôi, nếu tôi cũng… Hầy, tôi cũng không nên tham lam thế, chỉ cần một nửa nam thần giới giải trí bây giờ là bạn trai cũ của tôi là tôi đã thỏa mãn rồi.”
Khúc Trực: “…”
“Ha, cậu biết nằm mơ thật.” Khúc Trực dùng sức tách đôi quả cam trong tay, ném lên bàn. Trịnh Bảo Châu nhìn vỏ cam trên bàn, tiếp tục mơ mộng về tương lai: “Đợi mấy chục năm nữa, người của thời đại đó sẽ tìm hiểu giới giải trí của chúng ta bây giờ, cũng không cần phải vất vả tra xem ngôi sao nam nào nổi tiếng nhất. Họ chỉ cần nhìn một cột – bạn trai cũ của Trịnh Bảo Châu là biết ngay ngôi sao nam nào nổi tiếng, ha ha ha ha!”
Khúc Trực: “…”
Ước mơ của cô đúng là càng lúc càng bay xa.
“Tôi thấy cậu nên nhận thức rõ hiện thực, rời xa ảo tưởng thì tốt hơn.” Khúc Trực bạo lực bóc vỏ cam, nước cam văng lên mặt Trịnh Bảo Châu.
“Cậu có biết bóc không đấy!” Trịnh Bảo Châu lau nước cam trên mặt mình: “Cậu đang bóc cam đấy à? Cậu đang lăng trì quả cam thì có!”
“…” Khúc Trực tách một múi bỏ vào miệng: “Chậc, sao cam của cậu chua thế?”
“Cam đông lạnh đó, chua chỗ nào?” Trịnh Bảo Châu giơ tay bóc một múi cam trong tay Khúc Trực bỏ vào miệng: “Cũng được mà, không phải rất ngọt sao? Cậu vừa ghen tị nên mới thấy chua đấy.”
Khúc Trực: “…”
Anh cầm quả cam, đứng dậy quay người đi mất.
“…” Trịnh Bảo Châu nhìn bóng lưng anh, khóe miệng khẽ giật: “Người gì khó hiểu thế không biết.”