Không Xéo Xắt Chết Ngươi Không Thành Phật


Nhóc con ưa làm nũng, không chịu rời người
Đêm đó tiếng gõ cửa vang lên tổng cộng bảy lần, nhưng không kinh động tới bất kỳ một ai.
Dường như hương an thần thật sự có tác dụng định tâm an thần, khiến tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ rất sâu, hoàn toàn không bị quấy rầy.
Giờ ngọ hôm sau, trong hẻm núi mới dần có tiếng người.
Các thôn phụ nhóm lửa nấu cơm.

Thuật sĩ trong nhà tranh lần lượt bị Bình đạo trưởng gọi dậy, tiếp tục tụ tập quanh miệng hố xác, tụng kinh siêu độ.

Đương nhiên là số lượng thuật sĩ hôm nay ít hơn so với vòng người đông đúc vào chạng vạng hôm qua, hổng ra một khoảng lớn.
Một đạo sĩ trẻ tuổi đứng gần Vô Yếm không nhịn được hỏi: “Bình tiền bối, sao mấy người Mao sư huynh không tới? Ta đi kêu bọn họ nhé? Chắc đêm qua ngủ say quá nay chưa dậy kịp….”
Sự đồng cảm hiện lên trên gương mặt nhiều người.

Hiển nhiên, họ cũng ngủ say như chết, hoàn toàn không biết chuyện xảy ra vào đêm qua.
Bình đạo trưởng lắc đầu: “Không cần.

Sáng này họ đi rồi.”
“Đi rồi?!”
Những thuật sĩ khác sửng sốt, có người nhăn mày bối rối như đang nhớ lại điều gì, rồi ảo não ghen ghét hỏi: “Bình đạo trưởng, hay là….

Hôm qua họ đã tham gia kinh diên rồi sáng nay rời Phong Nhai Quan? Sự kiện lớn thế này….

Chẳng phải hôm nay mới bắt đầu à?”
“Bọn hắn tham gia kinh diên?” Có người kích động nhảy ra, “Bình tiền bối, thật không công bằng! Hôm qua tụng kinh mọi người cũng thấy cả, chẳng ai trong bọn hắn gọi được thi thể dậy, sao….”
“Được rồi.”
Đôi mắt Bình đạo trưởng đang híp đột nhiên mở lên.

Gã quắc mắt sắc lẹm liếc mấy gương mặt chứa đầy ghen tỵ kia, vẻ mặt ôn hòa cũng lạnh dần, “Các ngươi tới quải đơn, sớm phải biết, những việc này đều là duyên phận.

Có duyên thì đương nhiên có phần của ngươi.

Còn đã không có, nghĩa là vô duyên, từ từ đợi rồi sẽ tới.

Chớ nên nói năng xằng bậy, nhiễu loạn nhân tâm.”
Hắn nhìn khắp một vòng chúng thuật sĩ, thấy mọi người tuy biểu cảm khác nhau, nhưng không còn ai dám dị nghị nữa, liền xua tay: “Bắt đầu đi.”
Một trận ầm ĩ nho nhỏ đã bị bình ổn dễ như trở bàn tay.
Vô Yếm ẩn nấp ở một góc khuất tầm mắt gần đó, lạnh mắt nhìn, trong lòng suy đoán có lẽ những thuật sĩ quải đơn này đều có chung mục đích, chỉ là không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu, và vì sao lại tích cực tới Phong Nhai Quan như vậy.
Tụng kinh hiển nhiên là tụng khẽ.
Vô Yếm mở miệng nhưng không phát ra tiếng, nhờ nhĩ lực hơn người nghe được hai vị huynh đệ hàng xóm đang niệm gì.
Tiểu hòa thượng bên trái thành thật niệm độ vong kinh.


Mà đạo sĩ bên phải thì giọng điệu mơ hồ, thứ lão ta niệm là chú ngữ chiêu hồn quái lạ.
Chú ngữ này chắc chắn không chiêu được vong hồn.
Vô Yếm tuân thủ nguyên tắc không phải chuyện của mình thì mặc kệ, không muốn xen vào, nghe thoáng qua rồi thôi không để ý nữa.

Thay vào đó, y lợi dụng lúc hừng đông quan sát hẻm núi, tìm kiếm con đường an toàn rời khỏi đây.
Chờ tụng xong đợt kinh này, Bình đạo trưởng hẳn sẽ theo thói quen cũ, tiếp tục tới trấn Hảo Lai dẫn thuật sĩ quải đơn hôm nay.

Đó chính là thời cơ tốt để y và Trình Tư Tề bỏ trốn.
Hố xác vẫn im lìm như cũ trong tiếng tụng kinh rì rầm.
Vô Yếm suy đoán quái vật kia chạy ra từ hố xác, nhưng y không điều động thần thức và linh lực được, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra được gì.
“Hôm nay đến đây thôi.

Chư vị nghỉ ngơi được rồi.”
Bình đạo trưởng bình tĩnh tuyên bố kết thúc nhiệm vụ.

Vài thuật sĩ thất vọng ra mặt, duỗi dài cổ nhìn hố xác vài lần, rồi ủ rũ rời đi.
Vô Yếm cũng về nhà tranh của mình, trước nhất đào nhóc hồ ly cả đêm không chợp mắt, giờ hãy còn vùi mình trong chăn ra, vuốt ve đuôi hắn: “Đừng ngủ.

Chút nữa phải đi rồi.

Ta đưa ngươi trước….”
“Vô Yếm sư phụ có trong phòng không?”
Cửa bị gõ vang, theo đó là giọng Bình đạo trưởng già nua khàn khàn.

Vậy mà gã tới tìm y vào lúc này.
Trình Tư Tề lặng lẽ mở đôi mắt mơ màng, chút buồn ngủ trong mắt cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn sót lại sự minh mẫn.

Vô Yếm xoa xoa đầu hắn, hắn lập tức nhảy lên chui vào áo cà sa của y, lộ ra chỉ có vài sợi lông trắng.
“Bình đạo trưởng có việc gì?”
Vô Yếm mở cửa, giả vờ buồn ngủ, mỉm cười xin lỗi, “Mong Bình đạo trưởng thứ lỗi.

Đêm qua ngủ sâu quá, hôm nay cứ như còn chưa tỉnh nổi, lúc nào cũng mơ màng, đương muốn ngủ thêm một lát.”
Bình đạo trưởng cười đến là trìu mến: “Không sao.

Bần đạo cũng ngủ quá ngon đi, sáng nay cũng tới muộn.”
Bước vào trong phòng, Vô Yếm rót trà mời Bình đạo trưởng.

Bình đạo trưởng nhận lấy nhưng không uống, mà hướng tầm mắt vào chỗ phồng lên trước ngực Vô Yếm, cười cười: “Vô Yếm sư phụ, nuôi món đồ chơi nhỏ này nuôi ra cảm tình rồi, không nỡ bỏ, đi đâu cũng phải mang theo à?”
Vô Yếm nhấp nhụm trà nhỏ, đáp: “Nhóc con ưa làm nũng, không chịu rời người.”
Bình đạo trưởng xoay chung trà, liếc mắt nhìn mấy sợi lông trắng, nghi vấn: “Hiếm thấy con chó cỏ nào có bộ lông dài như vậy… lẽ nào Vô Yếm sư phụ nhặt được sói con trong hẻm núi rồi? Chẳng hay có thể để bần đạo xem thử không? Xem cho vui thôi ấy mà.”

Vô Yếm rất muốn dùng lưu ảnh thạch ghi lại những lời này của Bình đạo trưởng.
Thế thì lần sau khi đại chiến với Yêu tu, chắc chắn Kiếm tu Huyền Kiếm Tông khỏi phải uống đan dược cũng có thể phát huy chiến lực vô song.

Dù sao mấy cục sắc đó cũng nổi tiếng là ưa bênh vực người mình.
Đương nhiên, Vô Yếm y cũng rất thiên vị người của mình.
“Nó sợ người lạ thật.

Hay là thôi đi.” Vô Yếm khẽ cười đáp, ngữ điệu nhu hòa, nhưng vẻ mặt lại là thành thật đáng tin cậy thẳng thắn chối từ.
Ý cười sâu trong mắt Bình đạo trưởng chợt lạnh đi: “Xem ra Vô Yếm sư phụ thật lòng thích món đồ chơi nhỏ này, sủng quá là sủng, cho người khác xem một cái cũng tiếc.

Đại mạc đêm lạnh, bần đạo còn đang định tìm Vô Yếm sư phụ hỏi xin một tấm da đây.”
“Trên trấn Hảo Lai có không ít da thuộc nhất đẳng.” Vô Yếm cười càng chân thành, tựa hồ hoàn toàn không hiểu hàm ý trong lời Bình đạo trưởng, mà thật tình đề nghị gã ta.
Mi mắt y hơi cụp xuống, một thoáng sát khí u lãnh vừa khéo bị che đi.
Bình đạo trưởng từ tốn uống ngụm trà, như thể chấp nhận kiến nghị vừa rồi từ Vô Yếm, cười bảo: “Vậy bần đạo phải dành thời gian dạo trấn Hảo Lai một chuyến đàng hoàng mới được.

Đúng rồi, Vô Yếm sư phụ, ngươi có muốn đi nghe kinh diên hôm nay không?”
Vô Yếm nhẹ cong khóe môi, thấu tỏ trong lòng.
Ồ, tới lượt y làm mồi cho thi thể rồi? Xem ra hôm qua vị Bình đạo trưởng này tìm y, chắc là muốn y bị quái vật gõ cửa, chỉ là hôm qua y biểu hiện lạnh lùng âm trầm nên gã mới do dự.

Hôm nay thấy y không hành hạ chết nhóc hồ ly, còn nghịch ý gã, nên hết nhịn nổi rồi sao?
Vô Yếm thầm nghĩ, miệng lại cười hùa: “Có thể tham gia kinh diên chính là vinh hạnh của bần tăng.”
Bình đạo trưởng đứng dậy, dặn: “Vậy tối nay cứ chờ bần đạo gõ cửa kêu ngươi đi cùng.

Phải rồi, đừng đốt hương an thần kia nữa, bằng không có đập cửa ngươi cũng không nghe thấy.

Gọi ngươi không tỉnh sẽ lỡ giờ kinh diên, không hay đâu.”
Vừa nói Bình đạo trưởng vừa làm như vô tình phủi phủi bụi trên cổ tay áo, sửa sang lại vạt áo.
Theo cử động của gã, một chút đốm sáng mờ mờ đáp xuống nền đất, một luồng hơi thở âm lệ khó thể phát hiện khóa chặt nhà tranh trong nháy mắt.

Chúng không có tính công kích, nhưng lại như vô số đôi mắt u ám, theo dõi nhất cử nhất động của người bên trong nhà.
Lại là tiểu xảo của Yêu tu.

Vô Yếm nhướng nhẹ hàng mày.
Bình đạo trưởng bình thản như không bước về phía cửa, chậm rãi vung phất trần, nói: “Vô Yếm sư phụ, không cần tiễn.” Dứt liền đã dợm bước ra ngoài.
Nhưng chính lúc này đây, có tiếng nói vang lên sau lưng gã.
“Trình tiểu thiếu gia, chúng ta sắp thành mồi bón vào miệng thi thể tới nơi rồi.

Ngươi nói xem nên làm thế nào cho phải?”
Bàn tay thon gầy mạnh mẽ đè lên vai Bình đạo trưởng như chứa sức mạnh ngàn cân, một tích tắc thôi đã khiến nửa người gã mất tri giác, toàn thân phát run, mà giọng nói kia hãy còn tiếp tục, “Học theo người ta lột da làm đệm da sói, hay là, gọn gàng chút cho bớt chuyện, băm băm tí rồi cho xác chết ăn?”

Năm ngón tay trên vai từ tốn bấu chặt, rõ ràng chỉ tóm vai nhưng cứ như đang bóp cổ gã, chặn lại hơi thở vừa thoát lên từ lồng ngực, sát na đã khiến mặt Bình đạo trưởng nghẹn đỏ.

Gã há mồm thở dốc, lại không phát ra tiếng được.
“Răng rắc!”
Sau một tiếng giòn tan, nửa bên vai Bình đạo trưởng sụp xuống, cả người gã đầm đìa mồ hôi lạnh, bịch một cái quỳ luôn.
“Bình đạo trưởng, hà tất hành đại lễ thế này? Bần tăng nhận không nổi đâu.” Vô Yếm tươi cười ôn hòa, giơ tay chộp vai Bình đạo trưởng ném người lên ghế.
Bình đạo trưởng đau tới độ vặn vẹo cả mặt mày.

Vô Yếm buông lỏng tay, gã có thể nói vài lời rồi.
Hét om sòm kêu cứu đã quá lỗi thời, Bình đạo trưởng chỉ vừa hoảng sợ vừa kiêng dè nhìn Vô Yếm, râu tóc run bần bật, cất tiếng nịnh bợ: “Vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiền bối, nguyện chịu trừng phạt, mong tiền bối thủ hạ lưu tình.”
Bộ dạng “đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy” này thật có thể sánh ngang với Trình thiếu tông chủ.
Vô Yếm nhướng mày, cười rằng: “Thủ hạ lưu tình đương nhiên có thể.

Nhưng ta phải rời khỏi đây, đành phiền Bình đạo trưởng dẫn đường rồi.”
Bình đạo trưởng nghe vậy, dường như hơi ngạc nhiên, song vẫn vội vã gật đầu đồng ý: “Được ra sức vì tiền bối là vinh hạnh cho vãn bối.

Chỉ là….

không rõ tiền bối là Yêu tu tông môn nào? Tiền bối chớ trách, bởi chủ thượng vẫn luôn tìm hiểu tin tức của các vị tiền bối, muốn cùng kết minh, dặn dò vãn bối nếu gặp được thì nhất định phải chuyển lời này.”
Chỉ Yêu tu mới có thể thông qua yêu khí xác định chân thân của Yêu tu khác.

Đối diện với một Vô Yếm nhìn thấu chân thân loài sói, còn mượn đó uy hiếp mình, Bình đạo trưởng tuyệt đối không đời nào ngờ được y lại là Phật tu vốn phải từ bi vi hoài*.
Từ bi vi hoài
Vô Yếm mặc nhiên không tiết lộ bí thuật mình dùng, còn thuận miệng lôi ra một tiểu tông môn mờ nhạt trong giới Yêu tu: “Huyết Đồ Môn.

Phong Vũ Lôi Hỏa, chủ thượng của ngươi là vị nào?”
Bình đạo trưởng hiển nhiên từng nghe tên Huyết Đồ Môn, gương mặt hơi thả lỏng một chút, nhưng vẫn vô cùng đề phòng.

Suy cho cùng, Yêu tu không giống Nhân tu, chưa cần bàn tới trung nghĩa đạo đức, một câu không hợp cũng đã đủ để phụ tử huynh đệ cũng tương tàn, nguy hiểm thật sự.
“Chủ thượng là Đại Bàng Lôi Yêu, Lôi Chủ.

Tiền bối biết chứ ạ?” Bình đạo trưởng ngập ngừng dò hỏi.
Vô Yếm cười cười: “Lôi Chủ tính tình hung bạo, xưa nay không ưng mắt Yêu tu bốn chân chạy trên đất.

Sao ấy nhỉ, gần đây đổi tính à, còn thu đám sói các ngươi làm thủ hạ?”
Ánh mắt Bình đạo trưởng lóe lên vài cái, gã xấu hổ cười đáp: “Trước kia ta theo Phong Chủ.

Nhưng Phong Chủ bị Lôi Chủ tiêu diệt rồi, ta bỏ tà theo chánh thôi…”
Lôi Chủ giết Phong Chủ, còn tới thế gian rồi?
Vô Yếm giật mình trước tin tức này, đầu đau như sắp nổ.
Y không muốn hỏi nữa.

Lôi Chủ Hóa Thần kỳ nếu thật sự tới đây thì không phải chuyện mà một Kim Đan như y có thể xử lý được.

Huống chi hiện nay y còn phong bế tu vi, nhiều nhất chỉ có thể khống chế Bình đạo trưởng đang ở kỳ Luyện Khí chưa qua tôi thể mà thôi.
Song, Bình đạo trưởng cũng không quan tâm Vô Yếm muốn nghe hay không, lập tức nói tiếp: “Tiền bối đã được Yêu Đan tôi luyện thân thể, là tu sĩ cấp cao ở thế gian.


Nếu có thể hướng ứng lời kêu gọi của ngô chủ, cùng hiệp trợ tế thiên, ngày sau bí cảnh Yêu Thánh hạ xuống, tiền bối tất được chia một bát cháo…”
Bốn chữ “Bí cảnh Yêu Thánh” rốt cuộc khiến mặt Vô Yếm biến sắc.
Nhọc cho Tu Chân Giới bọn họ còn tưởng năm mươi năm qua Yêu tu không khai chiến là do lần trước bị đánh quá thê thảm nên đang nghỉ ngơi hồi sức, nhưng không, đám yêu tinh này là đang mưu lập đại họa.

Bí cảnh Yêu Thánh có thể so với mảnh vỡ Tiên Giới của Nhân tu, một lần giáng thể có thể giúp Yêu tu tăng mấy chục Kim Đan, thêm một mớ Nguyên Anh, phất tay đã dư sức đánh Nhân tu tan tác.
Nhiều năm về trước, giám sát sử của tám đại tiên môn trải rộng khắp Tu Chân Giới, thâm nhập lãnh địa của cả Ma tu lẫn Yêu tu, canh chừng bọn họ từng phút từng giây, phòng ngừa bọn họ triệu bí cảnh Yêu Thánh.
Nhóm Nhân tu Hóa Thần còn cung thỉnh trưởng lão Đại Thừa kỳ, liên thủ phong tỏa thông đạo triệu hồi bí cảnh Yêu Thánh.

Mà chẳng ai tưởng tượng được, đám Yêu tu tư duy linh hoạt đến vậy, đổi địa điểm từ Tu Chân Giới thành Phàm Giới ngay phút chót.
Chuyện này quá sức nghiêm trọng, mặc kệ thật giả, Vô Yếm đều phải nhanh chóng rời đại trận, báo tin cho tám đại tiên môn.
“Bí cảnh Yêu Thánh….

Lôi Chủ ra tay đúng là đại danh tác mà.”
Vô Yếm giả vờ cảm thán, “Xem ra, Lôi Chủ muốn tế thiên triệu hồi bí cảnh tại Phong Nhai Quan? Thế Gian Giới chịu giới hạn bởi Thiên Đạo, sợ là khó khăn chất chồng….”
“Cái thứ giới hạn của Thiên Đạo giẻ rách ấy, chẳng đáng để Lôi Chủ liếc mắt.” Sự cuồng vọng lồ lộ trên mặt Bình đạo trưởng.
Vô Yếm giả vờ mê muội: “Một khi đã như vậy, chắc chắn ta phải tham gia.

Chẳng qua, trước khi đi Phong Nhai Quan, cần về trấn Hảo Lai một chuyến mới được.

Pháp khí của ta còn đang luyện trong địa hỏa, giờ chắc cũng hườm hườm rồi.

Ta vốn chỉ tính tới đây xem có chuyện gì chút rồi đi….”
Bình đạo trưởng khó lắm mới tóm được một kẻ Kim Đan, lý nào lại dễ dàng để y chạy, gã lại khuyên nhủ Vô Yếm một thôi một hồi.
Vô Yếm trông như đã bị gã thuyết phục, giơ tay vỗ lưng Bình đạo trưởng, trả lại tri giác cho gã.
Bình đạo trưởng hãy còn cảnh giác, nhưng không hét lên, cũng không mật báo, mà dẫn đầu đi ra bên ngoài, rất thức thời dẫn Vô Yếm rời hẻm núi.
“Chỗ này có Cửu Hoàn Mê Tung Trận, do Lôi Chủ đích thân bày.

Dưới Hóa Thần nếu không có pháp quyết tuyệt đối không thể thoát ra…” Bình đạo trưởng thấp giọng giải thích với Vô Yếm.
Dọc đường người vấn an Bình đạo trưởng không dứt, Bình đạo trường thân thiện khiêm ngường gật gật đầu đáp lễ, dẫn Vô Yếm thẳng tiến về trạm kiểm soát trước hiểm núi mà không gặp bất kỳ cản trở nào.
Cao giọng báo ám hiệu, phía trạm gác làm lơ.
Bình đạo trưởng mất kiên nhẫn nhíu nhíu mày, lại hô một tiếng.

Bên trạm gác nhô ra một cái đầu, trả lời: “Quốc sư phu nhân giá lâm, hẻm núi phong tỏa, chỉ cho vào không cho ra!”
Bấy giờ, cát vàng cuồn cuộn ngoài kia bỗng tản dần, tiếng ngựa hí cao xuyên qua lớp lớp cát bụi truyền lại.
Theo hồi ngựa hí này, một chiếc xe ngựa trọn một màu đen, bốn góc treo chuông gió đồng thau chậm rãi chạy vào.
Vô Yếm nhận thấy nhóc hồ ly trong ngực mình càng chui sâu vào trong áo hơn.

Y lặng yên cúi thấp đầu, đứng qua một bên.
Y vận áo cà sa xám màu cũ mèm, cố ý che giấu hơi thở, cúi đầu làm mờ nhạt dung mạo, khiến người ta vô thức bỏ qua.

Người trên xe tự nhiên cũng không để ý, chỉ bình tĩnh nhìn thoáng qua y.
Vô Yếm híp đôi mắt, đương nghĩ cách sau này đối phó Trình phu nhân, chiếc xe ngựa kia chợt dừng lại, bàn tay vén mành che như thiểm điện tung chưởng về phía Vô Yếm.
“Hương ỷ la….

Con trai ngoan của ta, quả nhiên con dẫn chủ nhân Phật châu dâng cho nương à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận