"Rõ ràng, có một số chuyện Shuichi không thể nào gây ra, ví dụ như bỏ mặc cái xác của Fukui không lo." Phong Bất Giác nói: "Nhưng anh, Hirata-kun, sự tồn tại của anh đã giải thích mọi chuyện. Đối với tôi mà nói, khoảnh khắc khi anh xuất hiện, toàn bộ vụ án trở nên không còn khó khăn nữa."
"Anh không thể nào đầu thú, tình tiết đầu thú sẽ ảnh hưởng đến mức hình phạt. Anh chỉ đưa Haruko về nhà, hù dọa cô ta bằng mọi khả năng có thể, dọa đến mức cô ta không dám báo cảnh sát. Khi cô ta nhìn thấy chồng mình bỗng nhiên thay đổi tính tình và giết người, và cái chết của Fukui, cô ta đều có trách nhiệm, cho nên muốn hù dọa cô ta không có gì khó khăn cả. Dù sao đạn trong khẩu súng cũng đã bắn hết, anh liền giấu súng đi đâu đó, tóm lại khi cảnh sát lục soát có thể phát hiện ra là được.
Ngày hôm sau, anh coi như không có chuyện gì xảy ra đến làm việc ở công ty của Shuichi, anh mạnh hơn anh ta, anh ta không biết đến sự tồn tại của anh, nhưng anh có tất cả ký ức của anh ta, anh cố tình đến công ty của anh ta, chờ cảnh sát đến điều tra. Chỉ cần cảnh sát tìm hiểu tình hình, anh sẽ bị bắt đi trợ giúp điều tra một cách hợp tình hợp lý. Kết quả do buổi trưa ngày 27 thi thể mới bị phát hiện, nên đến khi tan làm anh cũng chưa chờ đợi được điều gì."
"Trên đường về nhà, có lẽ anh đột nhiên nảy ra ý tưởng kỳ lạ, anh bèn trả lại cơ thể cho Shuichi lần nữa, vì anh muốn xem vở kịch hay. Anh muốn nhìn thấy lúc anh ta trở về đối mặt với Haruko và phản ứng của hai người họ. Mà trạng thái tinh thần của Shuichi khi đó đã ở bên bờ vực sụp đổ, anh ta cực kì hoảng hốt, thậm chí không nhớ ra đường về, vậy là bắt đầu đoạn ký ức thứ ba của anh ta."
"Tiếp đó, khi anh ta trở về dãy nhà, khi mở cửa ra nhìn thấy vợ mình đã treo cổ, thì tinh thần anh ta hoàn toàn sụp đổ, lập tức hét ầm lên. Bà lão nhà bên nghe tiếng nên tới gõ cửa, anh liền tiếp quản lại cơ thể để đối phó với bà ấy, cố ý để bà ấy nhìn thấy một vài điều bất thường rồi mới để bà ấy đi. Điều anh chờ đợi chính là bà ấy đi báo cảnh sát. Nói cho cùng, anh không chịu chủ động báo cảnh sát, từ đó sinh ra tình tiết tự thú."
"Cuối cùng, như ý của anh, cảnh sát đến dãy nhà bắt anh đi, và tìm ra khẩu súng của Yamada, điều này đã giải thích lý do tại sao khi đó anh vẫn bình tĩnh uống trà."
"Sau khi bị bắt, kế sách báo thù của anh coi như đã thành công, anh trở lại thế giới ý thức cho đến ngày hôm nay."
"Còn Shuichi, anh ta đã phát điên, nhà tù đã giam giữ thể xác của anh ta. Ba đoạn ký ức còn sót lại trong đầu bị bóp méo thành video kinh dị, ngày đêm hành hạ tinh thần của anh ta. Anh ta cứ như vậy trải qua mười lăm năm, nếu không có gì bất ngờ, tình hình này sẽ tiếp tục đến khi anh ta chết."
"Hừm, ha ha ha..." Hirata mở to mắt, để lộ ra nụ cười hết sức quái đản, nhìn vào gương nói: "Tên ngốc đó đáng chết."
"Không, ở tầng hiện thực, sự lựa chọn của Shuichi không thể nói đúng sai được, chỉ có thể nói là người tốt không được báo đáp." Phong Bất Giác nói: "Nhưng nếu không phải là anh, thì anh ta không đến mức như ngày hôm nay."
"Vậy cậu nghĩ thế nào? Cậu F?" Hirata cười nhạt hỏi: "Lẽ nào cậu có thể thay đổi quá khứ?"
"Không thể, nhưng tôi có thể đem lại cho anh, và anh ta, một sự giải thoát?" Phong Bất Giác đáp lại.
"Giải thoát? Hừ, nực cười, kẻ bị hành hạ là hắn ta, tôi không cần cái gì..."
"Chỗ tôi có ba tầng ý thức, những gì Shuichi trải qua nhiều nhất trong mấy năm qua là ở tầng sâu nhất đáng sợ nhất." Phong Bất Giác ngắt lời: "Tôi không biết ở chỗ anh có mấy tầng, nhưng tôi thấy trạng thái tinh thần của anh, chắc chỉ có một tầng. Ừm... Mười lăm năm... Không, hai mươi mốt năm qua, anh vẫn luôn trải qua một thứ ký ức đáng sợ nào đó ở tầng ý thức sâu nhất của Shuichi, tôi nói không sai chứ?"
"Tôi không biết cậu đang nói gì." Ánh mắt Hirata né tránh, giọng điệu rõ ràng là đang nói dối.
"Ý thức của tôi không phải do cơ thể này tạo ra, tôi hoạt động rất thuận tiện bên trong cái lồng tư tưởng từng tầng một, tôi càng biết nhiều thì càng có thể đến tầng cao hơn. Bây giờ, tôi hoàn toàn có thể đến hiện thực tiếp quản cơ thể của Hitara, tương tự, tôi cũng có thể đến chỗ của anh, sau đó ném anh đến... Ừm, một nơi nào đó tùy ý." Phong Bất Giác trầm giọng nói.
"Không thể nào!" Hirata hét lên: "Cậu..."
Anh ta chưa nói dứt lời, tấm gương đã vỡ nát...
Phong Bất Giác đứng dậy, còng tay và còng chân của anh đều biến mất, bộ quần áo trên người cũng khôi phục lại thành bộ đồ vest màu tím. Anh sờ vào túi, quả nhiên chìa khóa ở trong đó, có ba chìa, vẫn còn một chìa duy nhất chưa sử dụng.
Anh đến bên cửa phòng bệnh, nhắm chuẩn khóa cửa, mở cánh cửa cuối cùng, cánh cửa lớn tượng trưng cho sự giam cầm tư tưởng.
Từ ngoài cửa, ánh sáng tràn vào trong phòng, nuốt chửng Phong Bất Giác, một giây sau, anh lại trải qua sự chuyển đổi cảnh sắc, nhưng lần này, với sự điều khiển theo ý thức của mình, anh bước vào thế giới của Hirata... Mà chưa hề biết rõ.
"Hirata-kun... Là thật sao?"
Trước mặt xuất hiện một cô gái dáng vẻ xinh đẹp, nhìn khoảng độ hơn hai mươi tuổi, mặc bộ đồ lông vũ, đứng đối diện với anh.
Phong Bất Giác mặc bộ đồ chú hề đứng trước mặt đối phương, nhìn vô cùng quái dị, nhưng trong mắt NPC này, người mà họ nhìn thấy chắc là Hirata Shuichi.
Hai người đang đứng trên một chiếc cầu, nơi xảy ra những hành động nguy hiểm như tỏ tình, chia tay, tự sát, hát rong v.v... trong truyền thuyết. Khung cảnh dưới cầu cho biết nơi này chắc là đường phố của thành phố lớn, tuy đã là đêm khuya, nhưng trong thành phố nơi có những tòa cao ốc, vẫn là khung cảnh xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.
"Ừm... Em nói chuyện gì vậy?" Phong Bất Giác thử dò hỏi.
"Hirata-kun anh vừa mới nói... Sai khi tốt nghiệp sẽ về quê, để... Để cưới cô Sato." Lúc cô gái kia hỏi câu này, trong mắt đã long lanh nước.
"Cô Sato... Vậy thì cô gái này là Mikako sao. Người Shuichi lựa chọn là Haruko, còn Hirata..." Phong Bất Giác nhủ thầm: "Mấy năm qua, ngày nào Hirata cũng trải qua màn chia tay với Mikako ngày trước... Đây là sự lựa chọn của Shuichi, nhưng cũng là ký ức của anh ta. Vô số lần nhìn người mình yêu rơi lệ, rời bỏ, nhưng không cách nào thay đổi được chuyện này... Duyên phận lỡ dở cứ xuất hiện trước mắt hết lần này đến lần khác, đó là một trong những sự hành hạ đau đớn nhất."
Anh thử xem, cơ thể có thể tự do hoạt động, thậm chí anh có thể cầm cờ-lê hoặc súng, nhưng với tình huống hiện tại thì làm như vậy hình như không thích hợp lắm. Xem ra nơi này giống như thế giới đen trắng kia, càng ở thế giới tinh thần tầng sâu hơn, ngược lại độ tự do càng cao, còn ở những tầng gần với lý trí, ngược lại cơ thể phải chịu các loại trói buộc.
"À..." Phong Bất Giác nở nụ cười,
"Cả đời này anh sẽ không đi đâu, anh yêu em." Anh nói lời thoại bằng giọng thề thốt, câu nói mà trong cuộc sống hiện thực anh chưa từng nói, coi như trong game nói cho thỏa cái miệng. Bởi vì nói thay Hirata-kun, cho nên anh mới nói ra được.
Thật ra trước đây Phong Bất Giác từng bị bạn gái yêu cầu nói ra ba chữ này, kết quả anh trả lời: "Mấy câu như 'Anh yêu em', cả đời người đàn ông chỉ nói một lần, khi nào em sắp chết thì anh sẽ nói."
Từ đó về sau, không có một cô gái bình thường nào nhắm mắt qua lại với anh, đúng là điều may mắn lớn lao trên thế gian.
[Nhiệm vụ hiện tại đã hoàn thành, đã hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ chính]
Đúng lúc nhắc nhở hệ thống vang lên, Phong Bất Giác mở danh mục game, nhìn thấy ba dòng nhiệm vụ chính chưa hoàn thành trước đó [Ở trong phòng đợi đến khi trời sáng], [Tìm biệt thự] và [Làm việc cho đến khi tan làm], không được đánh dấu tích bên cạnh, mà lần lượt bị mấy đường ngang gạch bỏ.
Một dòng nhiệm vụ mới lúc này vừa mới xuất hiện, ở vị trí trống đó, dường như cho thấy dòng nhiệm vụ này đã tồn tại ngay từ đầu, chỉ là anh không nhìn thấy mà thôi: [Sửa lại thế giới tinh thần của Hirata]
Đúng lúc nhắc nhở vang lên, dòng nhiệm vụ này hiện ra, ở phía bên phải được đánh dấu tích.
Theo lý mà nói, tiếp đó Phong Bất Giác phải nghe thấy nhắc nhở truyền tống, nhưng điều kỳ lạ là anh không nghe thấy, mà lại trở về trạng thái quan sát của góc nhìn thứ nhất xem CG.
"Ủa? Lẽ nào phó bản này vẫn còn CG cuối sau khi qua map?" Phong Bất Giác nghĩ trong lòng: "Khà, vui đấy, thú vị hơn mấy phó bản buộc phải chiến đấu."
[Sau khi xem kết cục sẽ tự động truyền tống] Hệ thống đưa ra lời nhắc nhở này.
Hình ảnh trước mắt dần thay đổi... Đây là một buổi chiều râm mát, một con đường nhìn có vài phần quen thuộc. Mọi thứ xung quanh tự nhiên có màu sắc, chứng tỏ đây là thế giới hiện thực trong phó bản này.
Phong Bất Giác nhanh chóng nhận ra, nơi này chính là đoạn đường nào đó mà anh đã đi qua khi mới vào phó bản.
Cảnh quay vừa chuyển, hai bóng người từ xa đi đến, đó là một nam một nữ, người đàn ông dáng vẻ lịch sự nhã nhặn, mặc bộ vest vừa vặn, người phụ nữ xinh đẹp nho nhã, mặc áo khoác sẫm màu.
Phong Bất Giác cũng nhận ra bọn họ, đó là Hirata Shuichi nhìn có vẻ chỉ hơn hai mươi tuổi và Mikako mà hồi nãy anh vừa mới gặp.
Bên tai, dần vang lên tiếng trò chuyện của hai người họ.
"Sắp đến chưa vậy? Hirata-kun."
"Ừm, còn một đoạn nữa, sắp tới rồi."
"Giao thông ở quê anh đúng là không thuận tiện nhỉ."
"Đúng vậy, ha ha... Một nơi rất cũ kĩ phải không." Hirata vò đầu: "Ngồi xe điện đi cùng anh đến nơi xa như vậy, còn phải đi bộ, đúng là làm khó Mikako rồi."
"Ừm!" Mikako lắc đầu: "Không, nếu được ở bên Hirata-kun, đi bộ cũng rất tốt..." Cô ta nói, ngượng ngùng cúi đầu.
Phong Bất Giác tỏ vẻ không vui nói: "Ủa... Chuyện này là sao, là kịch bản tuyến thế giới sau khi bị mình thay đổi sao? Ông đây đưa ra Good End, kết quả là để xem cái thứ chọc mù mắt chó này sao? Hirata hay anh cứ chết đi!"
"Ồ, đúng rồi, em biết không, ở phía trước không xa có một dãy nhà cổ kính, còn nhớ hồi nhỏ từng nghe những người già nói nơi đó có ma đó." Hirata nói.
"Nè! Đột nhiên anh lôi chuyện này ra làm gì! Tự lập FLAG à!" Phong Bất Giác bỗng có dự cảm chẳng lành.
"Thế giới này làm gì có ma, đều là do con người tưởng tượng ra thôi." Mikako lên tiếng.
Hirata Jun cười nói: "Ha Ha, nói cũng phải..."
Đúng lúc này, cảnh quay kéo ra xa hơn, trở thành một góc độ nhìn thấy toàn cảnh. Trên bầu trời âm u đột nhiên hằn lên một tia sáng, giây phút ánh sáng trắng lóe lên, Phong Bất Giác đã nhìn thấy rất rõ, trên cột đèn ở phía sau Hirata và Mikako, có một bóng người kỳ lạ mặc bộ kimono trắng đang núp ở đó.