Kilig P1 - Tempest

Song Jaewon sau một ngày bước chân vào nơi này thì việc có được một giấc ngủ đối với hắn là một thứ gì đó khó khăn, mặc dù vị bác sĩ kia đã khuyên Jaewon nên nghỉ ngơi thật tốt nhưng hắn vẫn không tài nào ngủ được, chính vì vậy hắn chỉ có thể để mặc cho đến khi cơ thể không chịu nổi nữa mà đổ gục như một con robot hết pin

Ngay khi Jaewon lim dim chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì một tiếng động mạnh vang lên khiến hắn giật mình choàng tỉnh, cánh cửa phòng mở toang và một nhóm cảnh sát bước vào, giây tiếp theo chưa hiểu chuyện gì thì Jaewon đã bị còng tay và giải ra ngoài

Cảnh sát đưa Jaewon đến một căn phòng với ánh đèn chập chờn mờ ảo, họ đặt hắn ngồi xuống ghế rồi rời đi, để lại hắn một mình một cõi trong phòng. Không khí xung quanh yên tĩnh đến nỗi Jaewon có thể nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh đến mức nào, hắn dáo diết nhìn xung quanh với tâm trạng thấp thỏm và lo âu rồi sau đó lại nhìn xuống đôi tay run rẩy của mình. Mặc dù chính Jaewon đã tự nhận bản thân đã làm việc gì đó rất xấu xa nhưng khi đối diện với sức ép vô hình hắn không thể không cảm thấy sợ hãi

*Két

Khoảng tầm 10 phút sau, cánh cửa bật mở, Jaewon ngơ ngác nhìn một thân ảnh bước vào, đối phương đặt một tệp hồ sơ xuống bàn rồi bật công tắc điện dưới chân bàn, đèn ngay lập tức được bật lên và rọi thẳng vào chính giữa phòng khiến Jaewon phải nhăn mặt vì ánh sáng đột ngột hắt vào mặt

"Chói mắt sao? Xin lỗi nhé, tôi chỉ là muốn nhìn kĩ gương mặt của kẻ được xem là nghi phạm của vụ án giết người hàng loạt thôi"

Jaewon nhận ra sự bỡn cợt trong lời nói của đối phương nhưng hắn chỉ cúi gằm mặt mà không thể phản bác hay làm gì được vì người này nói không hề sai

Đối phương kéo ghế và ngồi xuống với điệu bộ thảnh thơi, anh gõ ngón tay xuống mặt bàn theo từng nhịp, mắt quan sát biểu cảm của Jaewon một hồi thì mới nói tiếp

"Giới thiệu một chút nhé, tôi là Điều tra viên Ahn Hyeongseop từ Viện kiểm soát, tôi được Woongie, à không, phải nói đúng hơn là Trung uý Lee cho phép mở cuộc thẩm vấn. Giờ chúng ta bắt đầu luôn để tránh lãng phí thời gian nhỉ?"

Nghe vậy, Jaewon càng tỏ ra lo lắng và sợ hãi, hắn không có can đảm để ngước lên nhìn thẳng vào mắt Ahn Hyeongseop vì Jaewon cảm nhận được xung quanh đối phương toả ra một bầu không khí méo mó khiến Jaewon cảm thấy bị choáng ngợp. Ngay lúc này Jaewon chỉ có một điều ước là muốn nhìn thấy vị bác sĩ kia, người duy nhất mang lại có hắn cảm giác ấm áp và dễ chịu

Thấy Jaewon lo lắng như thế, Hyeongseop liền bật cười - "Nào nào, đừng sợ, Woongie, à lại nhầm nữa rồi, Trung uý Lee đã dặn tôi không được dùng hình với cậu nên là tôi sẽ không làm gì cậu đâu...mặc dù tôi rất muốn~"

"Tôi..."


"Hửm?"

"Tôi thật sự không nhớ gì cả! Dù cho anh có hỏi tôi thứ gì tôi cũng không...không biết phải trả lời như thế nào!"

Vừa nói xong thì Jaewon thở hổn hển như vừa chạy hơn hàng trăm km bởi vì hắn đã lấy hết sự can đảm của mình để nói ra những lời đó

"Ồ~ là vậy sao, về chuyện đó thì cậu đừng lo, tôi chỉ hỏi một vài câu đơn giản thôi chứ không lặp lại những câu hỏi như cảnh sát đã làm đâu"

Lời nói của Hyeongseop dường như có ý mỉa mai cảnh sát, anh chỉ thật sự xem trọng người giỏi hơn mình nên trong mắt của Hyeongseop thì chỉ có Lew là người duy nhất mà anh công nhận tài năng và trí tuệ, còn những người khác Hyeongseop một chút cũng không thèm để vào mắt

"Vậy...Vậy thì tôi sẽ...cố gắng"

"Đúng rồi~ tinh thần phải thế chứ"

Hyeongseop lấy ra hai bức hình chiếc bánh đặt lên bàn - "Đây là hình của hai món bánh tráng miệng trưa nay nhà bếp đã làm, trông ngon quá nhỉ? Một câu hỏi đơn giản thôi, cậu đã ăn bánh mặn hay bánh ngọt?"

Jaewon không khỏi hoang man với câu hỏi của đối phương, hắn tự hỏi việc mình đã ăn cái gì thì có liên quan gì đến vụ án chứ. Jaewon nhìn chằm chằm vào tấm hình rồi lại nhìn Hyeongseop đầy cảnh giác

Dường như Hyeongseop đọc được suy nghĩ của Jaewon, anh bật cười - "Mọi câu hỏi của tôi dĩ nhiên là sẽ liên quan đến vụ án, mà cũng chỉ là mấy câu đơn giản thôi, tôi nghĩ hẳn là cậu biết câu trả lời mà nhỉ?"

Jaewon dè dặt chỉ tay vào tấm hình bên phải rồi trả lời - "Bánh...Bánh ngọt"

Hyeongseop đột ngột vỗ tay tán dương làm Jaewon giật mình - "Đấy! Rất dễ đúng không? Chẳng có gì phải lo nghĩ cả, cậu cứ thành thật trả lời là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy"


"Tiếp nhé" - Hyeongseop tiếp tục lôi ra hai tấm hình - "Sáng nay, lúc mà hai vị bác sĩ đến chữa trị cho cậu, họ đã dùng bút bi hay bút chì để ghi chép vậy?"

Câu hỏi của Hyeongseop làm Jaewon nhớ lại vị bác sĩ tốt bụng mà hắn đã gặp vào sáng ngày hôm nay, Jaewon nhớ nụ cười toả nắng cùng ánh mắt dịu dàng của người đó, nhớ bàn tay nhẹ nhàng vỗ về hắn và nhớ cả cách người đó gọi tên mình

"Jaewonie"

Jaewon bất giác nở nụ cười ngây ngốc khi nhớ lại hình ảnh của Hanbin. Hyeongseop trầm ngâm nhìn hắn, rõ ràng vừa nãy Jaewon còn tỏ ra lo lắng và sợ sệt, vậy mà giờ chỉ cần nhắc đến vị bác sĩ kia thì hắn lập tức thay đổi thái độ, cứ như Hanbin chính là chìa khoá cảm xúc của Jaewon vậy

"À...hiểu rồi, thì ra là vậy~"- Hyeongseop cười thầm

"Song Jaewon, cậu còn ở đó chứ?"

"Hả? S-Sao cơ?" - Jaewon giật mình bừng tỉnh

"Tôi đang hỏi cậu đấy, cậu để đầu óc đi đâu vậy?"

"Tôi...Tôi xin lỗi" - Jaewon vội chỉ vào tấm hình bên trái - "Bác sĩ đã sử dụng bút bi để viết"

"Đúng là mọi người có xu hướng thích dùng bút bi để viết ha! Thế còn cậu thì sao? Cậu thích bút bi hay bút chì?"

"Tôi ư? Tôi...thích bút chì"


"Quả nhiên là luôn có ngoại lệ nhỉ~"

Nụ cười bí hiểm của Hyeongseop khiến Jaewon có hơi rùng mình, hắn không tài nào biết được trong bộ não của đối phương rốt cuộc đang có những toang tính gì

"Một câu hỏi cuối cùng, trả lời xong câu này cậu có thể về phòng giam"

Nghe vậy, Jaewon thở phào nhẹ nhõm, hắn sẽ cố trả lời cho xong rồi đi, Jaewon thật sự không thể ở cùng người này thêm một giây phút nào nữa

Nhưng dường như Jaewon đã đánh giá thấp câu hỏi này rồi, ngay khi Hyeongseop lấy ra hai vật thể và đặt lên bàn, trái tim của Jaewon như ngừng đập, đồng tử co rút nhìn chằm chằm vào hai vật đó

"Được rồi cậu Jaewon~ câu hỏi cuối cùng, vào lúc vụ án thứ tư xảy ra tức là 2h sáng ngày 19/7, cậu đã cầm thứ gì trên tay vậy?

Hyeongseop chỉ sang món đồ bên trái - "Cậu đã cầm dao?" - Rồi lại chỉ sang món bên phải - "Hay là súng?"

"Tôi...Tôi..."

"Nếu là dao thì sẽ tiện hơn nhỉ, không gây ra tiếng động lớn như súng. Cơ mà nếu gắn ống giảm thanh vào thì súng sẽ ổn hơn dao nhỉ? Nhất là khi cần giết một ai đó một cách nhanh gọn mà không muốn bị bẩn tay~"

Hyeongseop cười nửa miệng, anh đẩy khẩu súng về phía Jaewon, hắn ngay lập tức bật dậy nhưng đôi chân run rẩy khiến hắn không thể đứng vững, Jaewon ngã xuống đất, mắt trợn tròn nhìn Hyeongseop một cách kinh hãi

"Tôi...Tôi..."

Jaewon lắp bắp mãi không nói thành một câu hoàn chỉnh, hắn đột nhiên ôm đầu, cả người run rẩy kịch liệt - "Không...Không! Tôi...Tôi không...tôi không cố tình! Tôi không biết! Tôi...Tôi xin lỗi!"

Hyeongseop chỉ đứng đó nhìn mà không làm gì. Những người cảnh sát đứng bên ngoài quan sát thấy vậy liền xông vào trong và đưa Jaewon rời đi - "Mau đưa nghi phạm đến bệnh xá và gọi cho bác sĩ phụ trách ngay!!"


Một viên cảnh sát quay sang nhìn Hyeongseop với ánh mắt không hài lòng - "Điều tra viên Ahn! Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tôi dám chắc Trung uý Lee cũng đã nói cho anh về việc không được khiến nghi phạm kích động! Anh làm vậy thì không chỉ riêng anh mà ngay chúng tôi cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nếu bệnh tình của nghi phạm chuyển biến nặng hơn!"

Hyeongseop không hề tỏ ra lo lắng dù chỉ một chút, anh đáp lại - "Ồ, chuyện đó cậu không cần lo! Chuyện này tôi sẽ tự chịu trách nhiệm giải bày với Woongie, à không, Trung uý Lee, tôi đảm bảo sẽ không làm liên luỵ đến cảnh sát các cậu đâu"

Thái độ bình tĩnh của Hyeongseop khiến vị cảnh sát kinh ngạc

"Nhưng...Nhưng việc tự ý mang vũ khí vào trong phòng Thẩm vấn cũng là một tội nặng rồi, Điều tra viên Ahn! Anh không nghĩ đến việc nghi phạm sẽ cướp được vũ khí sao?!"

"Cướp được thì cũng chẳng có nguy hiểm gì đâu~ bởi vì-"

Đoạn, Hyeongseop cầm con dao lên và dùng ngón tay mình tự đâm vào mũi dao trong sự hốt hoảng của vị cảnh sát kia nhưng mũi dao ngay lập tức cong vẹo trước sức ép của ngón tay

Hyeongseop mỉm cười nhạt - "Đây chỉ là đồ giả thôi~ Con dao này được làm từ chất liệu cao su, còn khẩu súng thì chỉ là mô hình và hoàn toàn không có đạn. Chẳng lẽ cảnh sát các cậu sợ những thứ đồ chơi này sao?"

"Anh...!" - Người cảnh sát có cảm giác mình bị đối phương chơi một vố nên trong lòng có phần tức giận - "Dù là đồ giả đi chăng nữa thì tự tiện mang đồ vào mà không báo cáo thì cũng là tội! Tôi buộc phải báo cáo chuyện này với Trung uý Lee!"

"Ừ, cứ báo đi, không vấn đề gì"

"S-Sao cơ?"

Hyeongseop không có ý kéo dài cuộc nói chuyện, anh dọn mớ đồ của mình chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua viên cảnh sát, anh vỗ vai đối phương

"Vất vả cho cảnh sát các cậu rồi~ gặp lại sau nhé"

Viên cảnh sát kia không phải kẻ ngốc mà không nhận ra hàm ý mỉa mai bên trong câu nói ấy, ngay từ đầu cậu đã biết Ahn Hyeongseop là một kẻ tự cao bởi vì mặc dù Hyeongseop đôi lúc tỏ ra thân thiện nhưng đó chỉ là vỏ bọc ngoài của anh mà thôi, nếu chịu khó quan sát thì sẽ thấy ánh mắt của Hyeongseop khi nhìn bọn họ trông rất vô cảm như thể anh hoàn toàn không xem họ ra kí lô nào và cũng không có ý định kết thân với bất kì ai vì Hyeongseop chỉ xem đây là cuộc trò chuyện xã giao

Một Ahn Hyeongseop khiến mọi người cảm thấy không vừa mắt nhưng lại vừa cảm thấy có chút ghen tỵ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận