Kilig P1 - Tempest

Quán ăn mà Eunchan giới thiệu chuyên về đồ Thái, Hanbin và Lew cực kì hào hứng bởi vì cả hai thích đồ ăn cay, riêng Hyeongseop thì không kén chọn, với anh miễn là có thứ bỏ bụng để no là được, nếu ngon thì càng tốt

"Ngài Điều tra viên cứ ăn tự nhiên đi nhé, chầu này tôi khao" - Hanbin nói

Hyeongseop tính mở miệng nói gì đó thì bị Lew cướp lời - "Anh không cần trịnh trọng như vậy đâu anh Hanbin, tên này nhỏ hơn anh một tuổi đấy"

"À...ra là vậy nhưng dù sao cũng là người của Viện kiểm soát nên...ừm..."

Hanbin có chút khó xử xen lẫn ngưỡng mộ, cậu không ngờ người này nhỏ tuổi hơn mình mà đã trở thành Điều tra viên của Viện kiểm soát rồi, cả Lew nữa, cậu em nhỏ hơn Hanbin 3 tuổi mà đã trở thành một Trung uý xuất sắc khiến Hanbin cảm thấy vô cùng tự hào

Hyeongseop dường như không hề tức giận khi bị Lew cướp lời, anh mỉm cười - "Vậy thì anh Hanbin với lại cậu Byeongseop đây cứ gọi tên tôi là được, không cần phải khệ nệ gọi Điều tra viên đâu"

"Ờm...tôi..." - Hanbin và Eunchan bối rối nhìn nhau, cả hai đánh mắt sang Lew cầu cứu

"Không vấn đề gì đâu, anh là anh của Woongie thì cũng là anh của tôi, bạn của Woongie cũng là bạn của tôi. Không cần phải khách sáo như thế"

"Ủa liên quan? Anh Hanbin với Eunchanie là gì của tôi thì liên quan gì đến anh?!"

"Sao lại không~? Chỉ cần là người Woongie xem trọng thì hẳn người đó rất giỏi, đều là người nhà với nhau cả"

*Rắc

Đôi đũa trong tay bị Lew bẻ gãy một cách dễ dàng khiến Eunchan giật mình rồi vô thức nuốt khan, Hanbin thì đổ mồ hôi hột, nhưng Hyeongseop không tỏ ra bất ngờ gì mấy, anh vẫn khư khư nụ cười trên môi

Ánh mắt Lew hừng hực lửa giận nhìn Hyeongseop - "Một tiếng Woongie nữa, tôi sẽ bẻ đầu anh hệt như đôi đũa này!"

"Haha, được rồi được rồi, tôi không chọc em nữa Lee Euiwoongie~" - Hyeongseop nháy mắt

Hanbin tá hoả vội giữ lấy Lew trước khi Lew đứng dậy và đấm vào mặt Hyeongseop. Chỗ này là nơi công cộng, Lew và Hyeongseop lại là người làm trong ngành cảnh sát, nếu để người dân nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa

Hanbin đẩy đĩa thức ăn về phía Lew rồi dùng lời ngon ngọt dỗ cậu em - "L-Lew à, chẳng phải em rất thích ăn Pad Thai sao? Người ta đem món ra rồi này, để nguội là ăn không ngon nữa đâu"


Eunchan cũng gật đầu phụ hoạ - "Phải phải! Pad Thai ở đây rất ngon đó"

"Hừ! Đúng là đồ điên!"

Hanbin tá hoả khi nghe Lew thẳng thừng chửi vào mặt Hyeongseop như vậy, bởi suy cho cùng với quyền thế của mình, Hyeongseop chỉ cần báo cáo chuyện này về Viện kiểm soát thì sự nghiệp của Lew xem như tan tành mây khói. Nhưng trông Hyeongseop không có dấu hiệu tức giận mà còn bật cười khoái chí làm Hanbin càng thêm khó hiểu

Bởi lẽ Hanbin không biết rằng Trung uý Lee Euiwoong chính là ngoại lệ duy nhất của ngài Điều tra viên Ahn Hyeongseop

Bữa ăn diễn ra trong căn thẳng khi cơn lửa giận của Lew vẫn chưa tắt, còn Hyeongseop thì cứ nhìn cậu chằm chằm rồi cười mặc cho Lew có lườm Hyeongseop muốn rách mắt. Không khí xung quanh nặng nề đến cả một người như Eunchan rất thích đồ ăn của quán này nhưng giờ đây em cảm thấy mọi thứ thật khó nuốt, Hanbin nhìn Eunchan với ánh mắt cảm thông, cậu rót cho em một cốc nước rồi vỗ vai cậu em

Hyeongseop chống cằm, anh chẳng thèm quan tâm đến tình hình hiện tại mà còn chọt thêm một câu khiến cơn giận trong Lew như lửa được châm thêm dầu - "Woongie à~ sao em lại có thể xinh đẹp như thế chứ"

*Phụt

Cả Lew lẫn Hyeongseop đều quay lại nhìn người vừa bị sặc nước kia, Hanbin đưa tay bịt miệng rồi quay sang nơi khác ho khù khụ

"Khụ khụ! X-Xin lỗi, anh bị sặc, hai người cứ...cứ tiếp tục đi"

Eunchan đưa tay vuốt vuốt lưng Hanbin, tay kia rút vài tờ giấy ăn và đưa cho cậu - "Anh không sao chứ?"

"Anh...Anh không sao"

Hanbin cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố để chui xuống, vì cậu không nghĩ tới việc Hyeongseop sẽ nói như vậy với Lew làm cậu đang uống cốc nước dang dở thì bị sặc

"Ahn Hyeongseop!! Không ai khen con trai là xinh đẹp cả! Anh là đang quấy rối người khác đấy! Còn một lần nữa thì đừng trách tôi báo cáo việc này lên Viện kiểm soát!" - Lew nhíu chặt chân mày

"Nhưng em cần phải có chứng cứ để có thể buộc tội tôi đấy"

"Anh Hanbin và Eunchanie là nhân chứng! Đúng không?" - Lew quay ngoắt sang nhìn hai nhân vật được nhắc đến, hai người họ liền gật đầu lia lịa


"Nhưng họ là người của bên phe em, thế nên lời nói của họ sẽ không có giá trị để chứng minh em đúng đâu, Woongie~"

"Anh...!"

Hyeongseop tỏ ra đắc thắng khi nhìn thấy gương mặt tối sầm của Lew, sau đó anh có hơi giật mình khi bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của đối phương nhìn thẳng vào mình

"Anh nghĩ tôi không có cách chứng minh anh quấy rối tôi sao? Anh chắc chứ?"

Hyeongseop nhìn chằm chằm vào Lew, đôi môi vô thức nở một nụ cười, mắt anh mở to một cách phấn khích

Đã từ rất lâu rồi, khi cả hai còn là những đứa trẻ thì Hyeongseop đã chết mê chết mệt với dáng vẻ này của Lew, một Lee Eiuwoong mạnh mẽ và không dễ dàng bị đánh đổ

Hyeongseop dường như đã thấy hình ảnh của cậu nhóc ngày nào hiện thoáng qua, vẫn là ánh mắt khó dò cùng giọng nói dứt khoát, không chút e ngại đó, thứ đã đánh vào trái tim lạnh giá của Hyeongseop khiến từng nhịp đập trong anh phấn khích và tràn đầy sức sống

Hyeongseop lẩm bẩm - "Em vẫn không thay đổi"

"Anh lảm nhảm gì vậy?!"

"Anh nói quả không hổ danh là át chủ bài của tổ trọng án Sở cảnh sát Seoul, em thắng rồi Woongie~"

"Hừ!"

"À phải rồi Woongie, em có thể cho phép tôi nói chuyện với nghi phạm không?"

"Lý do?"

"Có một số thứ tôi muốn làm rõ với nghi phạm, em đừng lo, tôi hứa rằng việc này có thể sẽ giúp ích cho tiến trình điều tra đấy"


Lew khẽ cau mày, mặc dù không thích Hyeongseop vì cái bản tính dở dở ươn ươn của anh nhưng Lew cũng không thể phủ nhận tài năng của Hyeongseop. Đây không phải là lần đầu tiên Lew làm việc chung với Hyeongseop, anh đã khiến cậu hết lần này đến lần khác phải bất ngờ vì hiệu suất hoàn thành công việc, cho dù là những manh mối nhỏ nhất cũng không thể qua mắt được anh. Đến cả tài năng của Hyeongseop cũng được Viện kiểm soát công nhận và tên của anh chưa bao giờ rơi khỏi bảng xếp hạng "Điều tra viên xuất sắc của tháng"

Một kẻ khiến Lee Euiwong vừa ghét nhưng lại vừa là một người cùng mình lớn lên mà cậu ngưỡng mộ

Hiện tại Hyeongseop bảo muốn nói chuyện với nghi phạm thì có lẽ anh đã tìm ra manh mối gì đó rồi

Lew cũng không hỏi gì nhiều, cậu một tấm thẻ từ trong túi rồi đưa cho Hyeongseop - "Đưa thứ này cho cảnh sát phụ trách, họ sẽ để anh vào"

"Cảm ơn em nhé, Woongie~"

"Nhưng anh cần phải nhớ điều này! Nghi phạm hiện tại đang trong quá trình điều trị nên dù anh có làm gì thì cũng không được lớn tiếng và gây kích động cho nghi phạm để tránh bệnh tình ngày một nặng thêm, anh hiểu chứ?"

"Đã rõ thưa Trung uý Lee!"

Hyeongseop đưa tay làm động tác chào, kết quả nhận được ánh mắt khinh bỉ của Lew cùng hai từ - "Đồ điên!"

Hyeongseop chỉ cười rồi đứng dậy, anh đặt một tờ tiền có mệnh giá lớn lên bàn, sau đó quay sang Hanbin và Eunchan - "Tôi đi trước đây, bữa này cứ để tôi mời. Gặp lại mọi người sau nhé"

"Hả? À ừ, lần sau gặp lại"

Hanbin nhìn theo bóng dáng Hyeongseop, bóng lưng của anh ra dáng một người cực kì nghiêm túc vậy mà có ai ngờ Hyeongseop lại có tính cách trái ngược với vẻ ngoài của mình như thế, đặc biệt là khi đứng trước mặt Lew

"Lew này" - Đợi Hyeongseop đi mất, Hanbin mới nói

"Hửm? Sao thế anh?"

"Anh thấy cậu Hyeongseop đó có vẻ...rất thích em"

Hanbin vừa dứt lời thì Lew liền bày ra bộ mặt như cắn phải ớt - "Anh nói gì vậy anh Hanbin?! Hết Eunchanie giờ lại tới anh nói vậy! Làm gì có chuyện đó!"

"Thì...anh...ờm..."

"Cậu không nhận ra sao?" - Eunchan lúc này cũng lên tiếng

"Nhận ra gì cơ?"


"Mỗi khi anh Hyeongseop nhìn cậu, đáy mắt tràn ngập sự say mê và anh ấy cũng chỉ để mỗi mình cậu vào mắt"

"Gì vậy Eunchanie? Nay cậu nói chuyện làm mình nổi hết cả da gà"- Lew khẽ rùng mình, cậu chìa cánh tay đã nổi da gà da vịt cả ra làm bằng chứng

"Eunchanie nói đúng đấy, em thật sự không nhận ra sao?"

Lew thoáng im lặng trước câu hỏi của cả hai, ánh mắt có hơi trầm xuống nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, cậu xua tay

"Em nào có rảnh mà để ý mấy chuyện đó, Ahn Hyeongseop như thế nào là chuyện của anh ta và em không quan tâm. Chúng ta đừng nói chuyện đó nữa, hãy nói về tình hình của nghi phạm đi, hai người tính sẽ làm gì tiếp?"

"Ừm...hiện tại chúng ta có thể loại trừ phương pháp thôi miên, ngày mai anh sẽ trò chuyện đồng thời cho nghi phạm làm một số bài kiểm tra tâm lý để phát hoạ tâm lý của cậu ta"

Lew gật gù như đã hiểu, cậu ngẫm nghĩ gì đó rồi nói

"Mà tên nghi phạm đó trông có vẻ đề phòng, làm sao anh có thể tiếp cận với cậu ta vậy?"

Eunchan liền trả lời - "Nhờ vào tài ăn nói của anh Hanbin cả, đến cả nghi phạm cũng phải cởi bỏ lớp phòng bị với anh ấy"

"Thật vậy sao?! Anh Hanbin giỏi thật đó"

"Có gì đâu mà giỏi, hai đứa nói quá rồi"

Hanbin chỉ biết gãi đầu cười trừ trước hai cặp mắt thể hiện sự ngưỡng mộ từ hai đứa em nhìn cậu chằm chằm, cậu không cảm thấy mình giỏi đến mức đó vì đây cũng chỉ là một trong những thuật tâm lý mà cậu đã học qua thôi, mặc dù Hanbin có biến tấu nó một chút để lôi kéo sự thiện cảm của đối phương nhưng chính cậu cũng không ngờ rằng nó lại hiệu quả đến mức vậy

Hanbin phút chốc nghĩ đến gương mặt của Song Jaewon khi mà cậu chuẩn bị rời đi, vẻ mặt lúc đó của hắn trông như một đứa trẻ sợ bị bỏ rơi. Thật khiến cho Hanbin có một chút mềm lòng nhưng nhờ kinh nghiệm làm việc trong môi trường đầy rẫy sự nguy hiểm và dối trá nên Hanbin vẫn giữ được lí trí của bản thân

Hanbin không bao giờ quên một điều rằng Song Jaewon chính là nghi phạm của vụ án giết người hàng loạt

...

Đăng sớm chap mới để chúc mừng cho sự cố gắng và nỗ lực của iE~

Mọi người vất vả rồi 💕


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận