“Lâm Ngọc, ngươi thực sự đã quyết định rồi sao? Sự nguy hiểm của viê đá Thức tỉnh rất cao.
Với kết quả của ngươi…”
“Thầy Trần, em đã quyết định rồi.
Thay vì sống một cuộc sống tầm thường, tốt hơn là nên thử một lần.
Em…”
“Vì cậu… đã ký…”
“Lễ thức tỉnh…Nghề nghiệp…”
“Chính phủ liên bang…”
“Sự sụp đổ của Căn cứ sinh tồn số 10 là một đòn giáng mạnh vào sự tồn tại của loài người.
Nhân loại…”
“Con à, con phải sống, cho dù… là vì…”
Trong đầu anh, những hình ảnh đập vào đầu làm Lâm Ngọc lúc đầu rất rõ ràng, nhưng dần dần những hình ảnh đó nhấp nháy ngày càng nhanh và trở nên mờ nhạt.
“À~”
Lâm Ngọc ôm đầu, một lượng lớn tin tức bị nhét vào trong đầu, khiến hắn đâu đớn kêu lên.
“Lâm Ngọc, ngươi sao vậy? Ngươi không sao chứ?” Bên cạnh tiểu mập mạp nhìn thấy Lâm Ngọc như vậy, vội vàng tiến tới đỡ hắn.
“không sao đâu, chỉ là gần đây tôi chịu áp lực rất lớn, dầu có chút đau.”
Lâm Ngọc xua tay nói, trong thời gian ngắn không thể tiếp thu được nhiều tin tức như vậy, nhưng đại khái biết mình đã xuyên không, đang ở trong một Lâm Ngọc khác.
Anh ta không biết ‘Lâm Ngọc’ chết như thế nào, nhưng khả năng cao là anh ta phải chịu đựng sáu mươi bốn giờ liệ tục.
“Ta nói cho ngươi biết, tại sao ngươi lại tự tạo áp lực lớn như vậy? Ta nói cho ngươi biết, thành tích của ngươi tốt như vậy, tại sao nhất định phải tham gia thức tỉnh nghi lễ? Thứ đó chỉ là tìm vàng trong hố phân, còn nữa.” “Không còn lựa chọn nào khác ngoài cái chết”
Nguỵ Đào bĩu môi đưa sô cô la trong tay cho Lâm Ngọc, hắn không hiểu tại sao Lâm Ngọc nhất quyết muồn đánh cược này, thật không đáng.
“Không, tôi thực sự không có việc gì, tôi đi rửa mạt trước.” Lâm Ngoạ hiện tại vẫn còn có chút choáng váng.
Vòi nước lạnh buốt tạt thẳng vào mặt Lâm Ngọc, khiến Lâm Ngọc tỉnh táo một chút, nhì khuôn mạt giống kiếp trước 70%, 80%, hắn nhất thời cảm thấy có chút không chân thật.
Anh không biết đây có phải trong giấc mơ của mình không, nhưng mọi thứ xung quanh anh đều rất thật.
Nhưng tất cả điều này có thực sự là sự trùng hợp ngẫu nhiên?
“Mau lên, lão đại đã thúc giục rồi.
Lễ thức tỉnh sắp bát đầu rồi, ta đến muộn một chút cũng không sao, dù sao ngươi mới là nhân vật chính.”
Nguỵ Đào vỗ của, mặc dù cảm thấy thức tỉnh nghi thức là một hố lớn, nhưng lúc này hắn cũng không có gì để nói, chỉ có thể hy vọng những ngươi anh em tốt thực sự có thể tìm được vàng trong hố, cho dù cỉ là một hòn đá.
“Anh ấy đây rồi, anh ấy sẽ sẵn sàng sớm thôi.”
Lâm Ngọc nhanh chóng rút lại suy nghĩ của mình.
Hônm nay là một ngày trọng đại, và đó cúng là một số mảnh vỡ rõ ràng hơn trong ký ức bên ngoài.
Cái gọi là lễ thức tỉnh là một dụ án phúc lợi của chính phủ liên bang dành cho học sinh trong độ tuổi đi học.
Chỉ cần trước mười tám tuổi, sức mạnh đi kem củ bạn đạt đến cấp chín, bạn có thể nộp đơn sau khi được phê duyệt, bạn saex được tặng đá thức tỉnh miễn phí để thức tỉnh và chuyển đổi nghề nghiệp.
Về mặt lý thuyết, đã thức tỉnh có thể đánh thức hầu hết các ngành nghề, kể cả những ngành nghề hiếm hoi đó.
Tất nhiên, điều này giống như những gì Nguỵ Đào nói, về cơ bản là đào vàng trong hố phân.
Mặc dù vậy, sinh viên vẫn nộp hồ sơ hàng năm dù hy vọng rất mong manh nhưng đây là thực sự là cơ hôi để họ đổi đời.
Bằng cách dung hợp kí ức, Lâm Ngọc đã có thể hiểu sơ bộ về bối cảnh của thời đại này.
Đây là một thời đại rất thú vị.
Bảy trame năm trước, một ảo ảnh từ trên trời giáng xuống.
Có người gọi đó là sự hồi phục năng lượng tâm linh, ân sủng thần thánh, sự biến đổi, v.v.
Trong những ngày đầu, một số lượng lớn con người đã biến thành xác sống và những người sống sót đấu tranh để sinh để sinh tồn sau khi sống sót sau làn xóng thây ma ban đầu, những sinh vật đột biến đã bước lên sân khấu.
Chúng có móng vuốt sác nhọn và áo giáp miễn nhiễm với súng ống.
Nhân loại từng rơi vào tuyệt vọng.
Trong năm mươi năm đen tối nhất, nhân loại đã phải vật lộn để tồ tại cho đến khi bình minh của hy vọng đến và nhân loại cũng mở ra sự biến hoá của riêng mình.
Chỉ cần sức mạnh đồng hành của con người đạt đến một đoạn nhất định, học sẽ có cơ hội chuyển đổi công việc và trở thành một số ngành nghề nhất định.
Mặc dù con người sau quái vật hàng chục năm, nhưng thông qua sự hợp tác lẫn nhau của các ngành nghề khác nhau, con người cuối cùng sống sót trong thời đại này.
Bây giờ bảy trăm năm đã trôi qua, hệ thống nghề nghiệp đã rất hoàn thiện.
có rất nhiều cách để thay đổi nghề nghiệp, trong đó thú vị nhất là đá thức tỉnh.
Nó có thể giúp con người trực tiếp chuyển đổi công việc.
Ưu điểm là 100% có thể chuyển việc, nhưng nhược điểm là chuyển việc như vậy là ngẫu nhiên.
Có thể nói một niêm là thiên đường, một niệm là địa ngục.
Điều thú vị hơn nữa là tên gọi của những ngành nghề này đều rất quen thuộc.
Bác sĩ, y tá, giáo viên, hiệu trưởng, tài xế, luật sư, thẩm phán…
Điều này khiến Lâm Ngọc nhất thời cảm thấy vô lý, nhưng đây là thực tế.
Mỗi nghề nghiệp đều có đặc điểm và kĩ năng nghề nghiệp riêng.
Ví dụ: nghề bác sĩ có thể điều trị bệnh nhân thông qua các kỹ năng, giống như một nhà trị liệu trong trò chơi.
Y tá có thể thêm một số hỗ trợi nhỏ trong khi chăm sóc y tế và giáo viên có thể dạy các kỹ năng của họ…
Các loại nghề nghiệp rất phức tạp.
Mặc dù thầy luôn nói rằng có sự phân biệt nghề nghiệp cao thấp, nhưng sau bao năm phát triển, nó đã hình thành nên hệ thống xã hội của riêng mình.
Những nghề nghiệp như bác sĩ, thẩm phán vẫn được săn đón, trong khi một số nghề như dọn dẹp, bán đồ ăn luôn cho cảm giác thua kém so với những nghề khác.
Trong đó còn có một số yếu tố siêu nhiên, người tiền nhiệm cũng không biết nhiều về nó.
Và mặc dù những người chuyên nghiệp không hiếm, nhưng tỷ lệ thức tỉnh chuyên nghệp có lẽ ít hơn mười phần trăm.
Theo lý do, đá thức tỉnh có xác suất thấp như vậy sẽ rất phổ biến, nhưng trên thực tế, thứ này có thể được coi là nguồn tài nguyên quý giá của Lâm Ngọc.
Việc xin đá thức tỉnh không chỉ cần có thành tích học tập tổt mà còn có phải có tài năng tu luyện xuất sắc.
Người ta nói rằng xác suất thức tỉnh một nghề hiếm sẽ cao hơn.
Lâm Ngọc có thể hiểu được.
Dù sao thì đó cũng chỉ là một canh bạc.
Hầu hết những người nộp đơn đều là những sinh viên nghèo đang tìm kiếm một nghề nghiêp tốt, chính chủ liên bang sẽ được rất nhiều tiền.
Nếu thất bại thì chỉ mất đi một số học trò tài năng và một số viên đá thức tỉnh.
Đây thậm chí còn không phải là mất mát, bởi vì nó cũng mang lại cho người dân một chút hy vọng là một phương tiện xoa dịu.
Lâm Ngọc tuỳ ý dùng khăn lau mặt rồi di ra ngoài, ký hợp đồng xong khong có chỗ để hối hận, nếu không thực hiện hợp đồng, cái giá bồi thường đủ để khiến hắn xoá tài khoản, làm lại từ đầu.
Lễ thức tỉnh được bố trí một quảng trường rộng lớn, xung quanh có rất nhiều học sinh đang xem trò vui, Lâm Ngọc thâm chí còn có thể nghe thấy mọi người đang bàn tán về mình.
Đây có thể coi là nguồn gốc của cuộc trì chuyện.
Chứng kiến sự sụp đổ của cac thiên tài và chứng kiến sự thức tỉnh của các thiên tài khiến họ cảm thấy phấn khích.
Trong khi họ mong mỏi ai đó gạp xui xẻo nhưng lại không muốn những thiên tài dân sự đó tách ra khỏi giai cấp của mình.