Thời Sở Yêu ở trong gió đêm đặc biệt xinh đẹp động lòng người, nhất là cô dùng tư thế mập mờ như vậy ôm mình, tuy rằng đều là nữ nhân, nhưng sao vẫn cảm thấy không ổn.
Âm Mật Vi chỉ trong nháy mắt như vậy, đã sinh ra cảm giác bị vô lễ.
Bởi vì bàn tay cùng cánh tay của Thời Sở Yêu, giống như là một dây leo, lặng yên không một tiếng động mà hoàn hoàn chỉnh chỉnh ôm chọn toàn bộ vòng eo của nàng, ngay khi tới gần vị trí khóa kéo trên phần eo của nàng liền lưỡng lự.
Nếu Thời Sở Yêu lỡ tay mở ra khóa kéo! Thế nhưng tác phong cùng tu dưỡng của Âm Mật Vi không cho phép nàng đem loại cảm giác này phóng đại, huống chi cho dù trong đầu Thời Sở Yêu có ý niệm làm loạn, thì đối tượng ra tay cũng không phải là nàng.
(hông phải mới lạ á!)Âm Mật Vi lấy lại bình tĩnh, âm thanh tan vào trong gió, lạnh lùng cô đơn như thủy tinh: "Cảm ơn cô, Thời tiểu thư.
" Ở trước mặt Thời Sở Yêu, suy nghĩ của nàng đều trở nên tà ác rồi.
"Không cần cứ nhìn chằm chằm vào tôi, chân di chuyển sang bên trái một chút.
" Thời Sở Yêu tận lực hướng Âm Mật Vi đè ép tới, cảm thấy Âm Mật Vi mềm mại dưới tác dụng của sức ép không tự chủ mà lui lại, mà cùng lúc đó, khuôn mặt Âm Mật Vi thế nhưng có điểm hồng, có lẽ là vì tránh để nét mặt của mình bị phát hiện, Âm Mật Vi hơi nghiên đầu đi.
Tuy rằng Âm Mật Vi vẫn đang bảo trì tỉnh táo cùng thong dong, nhưng Thời Sở Yêu biết rõ nàng chẳng qua là đang miễn cưỡng mà thôi.
Cả cơ thể Âm Mật Vi đều bị vây ở trong vòng tay cô, cho dù chỉ ngắn ngủi hơn mười giây, nhưng cũng đủ để nội tâm Âm Mật Vi vẽ lên một vòng rồi lại một vòng rung động.
Thời Sở Yêu không ngại đem thời khắc này lại kéo dài.
Thời Sở Yêu đã được như mong muốn, bởi vì cô thấy được Âm Mật Vi từ trong kinh hãi khôi phục lại sau đó không tự chủ mà nhíu nhíu mày, tuy rằng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, nhưng Thời Sở Yêu lại rõ ràng bắt được.
Sao có thể dễ dàng buông tha Âm Mật Vi như vậy?Khi Thời Sở Yêu hướng dẫn Âm Mật Vi hướng bên trái dịch bước, không chút do dự cũng di chuyển chân trái, so với Âm Mật Vi bước về phía trước một bước, đúng lúc giẫm bên cạnh gót giầy Âm Mật Vi, Thời Sở Yêu âm thầm xê dịch gót giày của mình, Âm Mật Vi không chú ý liền bị trẹo chân, toàn bộ cơ thể cứ như vậy mà dứt khoát ngã ngửa ra phía sau.
Thời Sở Yêu không ngăn lại được, bàn tay nắm Âm Mật Vi không kịp buông ra, cuối cùng cũng theo Âm Mật Vi ngã trên mặt đất.
Chỉ có điều Âm Mật Vi là ngẩng mặt lên trên, còn Thời Sở Yêu là cúi mặt xuống dưới.
Thời Sở Yêu vẫn chưa kịp phản ứng, đầu hơi nghiêng một chút, liền có cảm giác môi tiếp xúc đến một vật thể vô cùng mềm mại.
Vừa mềm mềm lại ấm áp, lúc này gió đập thẳng vào người, cô thậm chí còn muốn đem toàn thân đều hoà nhập vào trong vật thể này.
Còn có hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt.
Thời Sở Yêu trừng lớn mắt, phát hiện cái mềm mại ấm áp kia đúng là hồng sắc hoa anh túc.
"Làm sao cô! " Thời Sở Yêu phát hiện mình đang đè ở trên người Âm Mật Vi, môi phủ lên môi Âm Mật Vi, son môi của Âm Mật Vi đã bị cô ăn hết hơn phân nửa rồi.
(Thiên: Yêu Yêu nghèo quá đến son môi của người ta mà cũng ăn cho được à?!!!)"Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng, Thời tiểu thư.
" Giọng nói Âm Mật Vi ổn định, nhưng biểu cảm trên mặt không dấu được nổi lên kinh ngạc, bởi vì Âm Mật Vi cũng nhìn thấy khóe môi Thời Sở Yêu hồng hồng, cái kia rất rõ ràng đến từ son môi của nàng.
Anh túc hồng sắc hiệu 69 mang nét đẹp phụ nữ cổ đại thanh lịch ưu nhã của mùa đông năm nay, toàn thế giới chỉ có năm người mua, mà hiện nay đăng ký hiệu son môi này, chỉ có tên một mình Âm Mật Vi.
Hai má Thời Sở Yêu trắng nõn giống như trái vải tháng sáu lấy ra từ bên trong nước đá, lễ phục màu xanh biếc trễ vai phối hợp với hai má hồng hồng làm cho cô ngọt ngào lại tươi mát, nhưng mà màu hồng ấn ký không đều bên môi cô kia lại khiến cho ngọt ngào tươi mát này thêm vài phần gian ác.
.