Mối quan hệ tốt giữa bộ ba Nguyễn An An, Khương Di, Ân Viện mọi người đều biết. Lúc ấy tất cả bạn học đều nói các cô là ba bông hoa cùng cấp, không nói tới việc ba người đẹp chơi với nhau, mà mỗi người lại mang một vẻ đẹp phong cách khác nhau.
Mẹ của Khương Di là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, khi nói chuyện nhỏ giọng dịu dàng, từ nhỏ cũng bồi dưỡng cô theo hướng khuê tú danh môn.
Nhưng không được như mong muốn, trước mặt người ngoài Khương Di chính xác là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, tuy nhiên cốt lõi sâu trong cô lại hoàn toàn tương phản với chuẩn mực của tiểu thư khuê các.
Thời điểm ở cạnh cùng bạn thân cô mới bộc lộ bản tính, cô vẫn luôn là người hay thay đổi cũng như mê trai nhất hội.
Khương Di không bắt bẻ như Nguyễn An An, cũng chưa từng thích ai như Ân Viện cho nên cô có thể thưởng thức rất nhiều kiểu người. Mỗi ngày thay đổi 1 kiểu là bản chất của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng người như vậy lại có một nhược điểm.
Rất nhiều kiểu người, rất nhiều dạng nhan sắc đều có thể ăn nhưng lại chưa từng ăn vào miệng bất kỳ 1 người nào.
Cùng lắm là nhắn tin vào trong nhóm chat hét to hai tiếng với mấy người chị em, thời điểm gặp được ai đó đẹp trai một chút, có thể sẽ huýt sáo một tiếng.
Thẳng tới khi nhìn thấy Nguyễn Nghiên.
Lần đầu tiên Khương Di nhìn thấy Nguyễn Nghiên ở trong bữa tiệc tối của Lâm thị.
Lúc ấy hầu hết đàn ông đều mặc màu đen, nhưng anh lại mặc một thân đồ trắng phá lệ bắt mắt, càng miễn bàn tới sự trẻ trung kiêu ngạo không phù hợp với bầu không khí xung quanh. Anh có một gương mặt khá tinh xảo, đôi lông mày không hề che giấu sự mất kiên nhẫn một chút nào, bộ dáng “Các người ai khiến tiểu gia không vui, tôi sẽ đập nát nơi này ngay lập tức”.
Lúc ấy ánh mắt Khương Di bị bất động.
Thích đủ kiểu soái ca trong nhiều năm như vậy.
Rốt cuộc cô cũng phát hiện ra hướng ngắm bắn của mình.
Sau khi Nguyễn An An nói anh là người Nguyễn gia, vốn dĩ Khương Di cảm thấy quá đáng tiếc —— cô kiện định duy trì lập trường đứng về phía chị em tốt của mình.
Nhưng sau đó, Nguyễn An An nói cho cô kỳ thật Nguyễn Nghiên chính là một đứa trẻ khẩu thị tâm phi kiêu ngạo, một bên cự tuyệt, một bên giúp đỡ cô làm Nguyễn Lâm khó chịu.
Với tính cách kiêu ngạo như vậy, cộng thêm gương mặt này của Nguyễn Nghiên, Khương Di quả thực…… cảm thấy anh đáng yêu muốn chết.
Vì thế đương nhiên cô rất tự tin bắt đầu cuộc trò chuyện.
Lúc ấy Nguyễn Nghiên ngồi trên sô pha dưới ánh đèn lờ mờ, lỗ tai treo tai nghe, quá mức ẩn nấp, Khương Di phải mất rất nhiều công sức mới tìm được người.
Cô ngồi xuống bên cạnh anh, ngay cả lấy cớ cũng lười tìm, trực tiếp “Chị cậu sợ cậu nhàm chán, cho nên bảo tôi tới tìm cậu nói chuyện”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dựa theo logic, cùng với quá khứ mà Nguyễn An An phổ cập cho mình, cô vốn tưởng rằng Nguyễn Nghiên là một đứa trẻ vụng về.
Khả năng anh sẽ hừ lạnh với cô một tiếng, rồi sau đó đứng dậy bỏ đi, Khương Di cũng chuẩn bị sẵn tâm lý gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Không nghĩ tới, thế nhưng anh lại ngồi thành thật không động đậy.
Không nói gì, không nhăn mặt, tuy rằng cũng không có bất kỳ biểu cảm nào, lạnh lùng, tốt xấu gì cũng nên đáp lại lời cô nói.
Không biết là do anh không giỏi nói chuyện với con gái, hay là bầu không khí của bữa tiệc khiến anh cảm thấy không thoải mái. Khương Di cảm nhận được rằng thời điểm Nguyễn Nghiên nói chuyện với cô có vẻ khá khó xử. Hai người ngẫu nhiên sẽ giao lưu ánh mắt một cách ngắn ngủi, anh cũng nhanh chóng di dời tầm mắt.
Không có thuật đọc tâm, không hiểu được nội tâm anh đang suy nghĩ gì về cô, nhưng Khương Di cảm thấy…… Ít nhất là không chán ghét.
Tiệc tối bắt đầu, còn chưa kịp nói được mấy câu, Khương Di đã bị tin tức lớn khác gọi đi. Đêm hôm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, so với việc gặp được hướng ngắm bắn thì càng lệnh khiến cô khiếp sợ hơn chính là bí mật tình yêu gây sốc của bạn tốt.
Khương Di không bị gánh nặng như Nguyễn An An, cũng không lựa chọn như Ân Viện tiếp tục trọc đầu học nghiên cứu sinh. Sản nghiệp Khương gia do anh trai cô toàn quyền tiếp nhận, cô chỉ treo một chức danh hư hư thực thực trong công ty nhà mình, vừa tốt nghiệp là bắt đầu kiếp sống của một danh viện đúng nghĩa.
Mỗi ngày Khương Di đều tham dự yến tiệc, mà Nguyễn Nghiên từ khi vào đại học dưới sự bức bách của ba mẹ anh cũng bắt đầu tham gia, có lần đầu tiên, tự nhiên sẽ có vô số lần phía sau.
Vì vậy một tháng sau, khi hai người gặp lại trong một bữa tiệc khác.
Nguyễn Nghiên vẫn ngồi trong góc khuất nhất, dựa vào sô pha, đeo tai nghe chơi di động. Lần này anh mặc một thân tây trang màu đen, đôi chân kia, cho dù đang cong lại cũng có thể nhìn ra chiều dài không tầm thường.
Khương Di tìm anh rất lâu.
Đứng ở bên cạnh nhìn một lát, cầm hai ly rượu trên khay, đi bộ qua đó.
Cô đến bên người Nguyễn Nghiên, vừa chào hỏi vừa ngồi xuống bên cạnh.
“ Anh chàng đẹp trai, lại gặp mặt.”
“...”
Nguyễn Nghiên kéo tai nghe xuống, chuyển tầm mắt từ màn hình sang người bên cạnh.
Đây là người phụ nữ lần trước tự xưng là bạn của Nguyễn An An.
Một người phụ nữ xinh đẹp.
“Nơi này không có ai sao?” Khương Di trước trảm sau tấu “Tôi ngồi được không?”
Nguyễn Nghiên càng muốn hỏi cô tại sao lần này lại tới tìm anh.
Nhưng cuối cùng vẫn trả lời một cách có nề nếp: “Ừ, không có.”
Bên cạnh chỗ này có một cái bình phong, ngăn cách với tiệc rượu bên ngoài, căn bản sẽ không ai nhìn thấy. Nếu không phải đặc biệt tìm góc khuất hẻo lánh, Khương Di cũng sẽ không đi đến nơi này.
Ở giữa ghế sô pha đơn dành cho hai người là một chiếc bàn nho nhỏ.
Khương Di đặt hai ly rượu lên bàn, trong lúc đó cô cảm thấy tầm mắt anh vẫn luôn đặt trên người cô, cô nhịn cười, đặt ly xong liền giương mắt nhìn anh, nghiêng đầu nói “Hiện tại anh có uống được rượu không?”
“……”
Lại hỏi rượu.
Lần trước cũng thế, lần này cũng vậy.
Nguyễn Nghiên dừng một chút, nhìn chằm chằm cô vài giây, phun ra hai chữ: “Sẽ không.”
Cô thích uống rượu như vậy? Đây là thứ tốt lành gì?
“Chậc” Khương Di cười cười, cổ tay nhoáng lên, hơi thò người lại gần nói “Tại sao lại không? Không phải lần trước chị đã dạy cậu rồi sao?”
Hôm nay cô mặc chiếc váy dài có phong cách thiết kế độc đáo, nửa bả vai lộ ra được bao trùm bởi lớp sa mỏng, lộ ra bờ vai trắng nõn oánh nhuận. Cô cười mi mắt cong cong, trùng hợp ánh sáng trên đèn trang trí lướt qua khóe mắt sáng lấp lánh, xinh đẹp tới mức khiến người ta không dời mắt được.
Lần trước, Nguyễn Nghiên đã cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lúc nói chuyện với cô, nội tâm anh vẫn luôn tự hỏi: Cô đang nói chuyện quái quỷ gì vậy? Vì sao còn không đứng lên rời đi?
Cuối cùng anh gom hết những khác thường đó quy kết lại, vì đây là bạn của Nguyễn An An.
Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy…… dường như không phải như vậy.
Khương Di đẩy 1 ly rượu về phía anh, rất có hứng thú, lẳng lặng chờ anh đáp lại.
Chàng trai trẻ nhìn cô chằm chằm, bộ dáng lãnh đạm “Vậy cô cũng có thể dạy lại một lần.”
“……”
Khương Di đột nhiên không kịp đề phòng.
Tuy nhiên đây mới chỉ là lượt công kích đầu tiên.
Trong một vài cuộc gặp mặt ngắn ngủn của hai người, cô vẫn luôn là người dò hỏi, là người chiếm thế chủ đạo.
Giây tiếp theo, lần đầu tiên Nguyễn Nghiên chủ động đặt câu hỏi: “Cô còn chưa nói, cô tên gì?”
Khương Di suy nghĩ—— cô cảm thấy từ lần đầu tiên gặp mặt cho tới hiện tại, tên nhóc thối này cho cô mặt mũi như vậy, đều bởi vì cô là bạn của Nguyễn An An.
“Tôi là bạn……” Nhưng mà Khương Di còn chưa nói xong, đã bị anh ngắt lời.
“Không cần phải nói chuyện đó.” Nguyễn Nghiên cường điệu “Không cần nhắc tới người khác, nói thẳng tên cô là được rồi.”
“……” Khương Di hơi sửng sốt “À.”
Cô chớp chớp mắt, nghiêm trang giới thiệu “Tôi tên Khương Di.”
“Khương trong củ gừng rất khó ăn, Di trong dương dương tự đắc.”
“Nguyễn Nghiên.” Anh cũng chiếu theo cách thức của cô mà giải thích “Nghiên trong nghiên mực.”
Khi một người sinh ra hứng thú với một người khác, chỉ cần đối phương sẵn sàng nguyện ý đi một bước thì người còn lại có thể đi 99 bước mà không hề cảm thấy mệt mỏi hay ngượng ngùng.
Khương Di chính là người tình nguyện đi 99 bước kia.
Trước khi kết thúc tiệc tối, Khương Di thu hoạch được chút thành quả.
Sau khi Nguyễn Nghiên hỏi tên cô xong thì không hỏi vấn đề gì khác, thời gian tiếp theo tất cả đều biến thành cô đặt câu hỏi.
Cô đã tìm hiểu về trường đại học và chuyên ngành của anh, đồng thời tự cho mình thân phận học tỷ.
Cô biết Nguyễn Nghiên chơi 《 Lục giới 》, từ biểu hiện của anh cô còn quan sát ra trình độ si mê của anh đối với trò chơi này, vì thế cô nhân cơ hội nói ra thân phận bảo mẫu cao quý của mình, mượn cơ hội này add WeChat Nguyễn Nghiên, để sau này tiện gặp nhau trong《 Lục giới 》.
Ngoài ra, cô còn mịt mờ tỏ vẻ mình muốn tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường sắp tổ chức của đại học A, mơ hồ ngỏ lời mời với anh…… Nguyễn Nghiên vô cùng lịch sự nói rằng chúng ta có thể tham gia cùng nhau.
Sau khi trở về từ tiệc tối, Khương Di điều tra một chút.
Nguyễn Nghiên đã từng cực kỳ nổi tiếng ở trường cấp 3, đánh nhau giỏi, học tập tốt, gương mặt lại đẹp trai. Trên diễn đàn trường học # Bạn gái thật sự của Nguyễn Nghiên # nội dung đơn giản chính là quay xung quanh mối quan hệ mập mờ của Nguyễn Nghiên và 1 nữ sinh nào đó.
Càng xem xuống dưới, thật ra Khương Di không quá tin tưởng lời bọn họ nói, chỉ cảm thấy lời những người này nói hoàn toàn vô căn cứ, bằng không sao Nguyễn Nghiên có thể đồng thời yêu đương ái muội với nhiều người như vậy? Anh có thuật phân thân sao?
Tuy nhiên đã từng là nhân vật phong vân thời cấp ba, tới khi lên đại học lại thu mình rất nhiều, ngoại trừ diễn đàn trường học xuất hiện bài viết bình chọn người xuất sắc nhất # sinh viên năm nhất, soái ca mỹ nữ hợp tập # thì không có tin tức gì khác.
Trường đại học A kỷ niệm ngày thành lập trường tổng cộng ba ngày, buổi tối ngày cuối cùng có tổ chức party, những người đã tốt nghiệp cũng có thể trở về tham gia, bao nhiêu năm qua đều như thế.
Khương Di mới tốt nghiệp năm thứ nhất nên nhóm lớp lúc trước vẫn chưa out ra. Thời điểm cách ngày kỷ niệm thành lập trường chưa tới hai ngày, cô mở nhóm chat ra xem tin nhắn điên cuồng trong nhóm, thấy mọi người đều giơ tay “Tôi đi tôi đi”, cô lập tức góp vui: 【 tôi cũng đi. 】
Mọi người đều vô cùng vui vẻ, đặc biệt là mấy người có quan hệ tốt với Khương Di.
Tiểu A: 【!!! Đúng là Khương Di! Đã lâu không gặp đại tiểu thư ô ô ô, mau nói cho tôi biết có phải cậu càng ngày càng xinh đẹp hay không! 】
Tiểu B: 【 Khương đại tiểu thư đã lâu không gặp! Oa, lần này vì sao cậu lại tích cực tham gia hoạt động tập thể như vậy! 】
Khương Di cười, đánh chữ: 【 Ha ha ha, mọi người, đã lâu không gặp, ừm…… Có thể là do tôi nhớ trường học cũ đi? 】
Tiểu C: 【=v= tôi cảm thấy có mờ ám? 】
Đêm kỷ niệm ngày thành lập trường, Khương Di thẳng thắn nói chuyện mờ ám đó cho tiểu A tiểu B tiểu C.
Chuyện mờ ám này cô không nói cho hai người Nguyễn An An và Ân Viện …… Cô cảm thấy hơi thẹn khi mình coi trọng nam sinh ít hơn mình 4 tuổi. Lại nói hiện tại chưa đâu vào đâu cả, đợi tới cuối cùng chuyện thành rồi nói cũng không muộn.
Ba người ABC đã tốt nghiệp hơn nửa năm, làm sao biết được trong số những sinh viên năm nhất ai đẹp ai xấu, cho nên thời điểm Khương Di tìm ảnh chụp trên diễn đàn trường học cho bọn họ xem, mấy người kích động oa to gọi bậy.
Tiểu A: “I love the little milk dog!!!”
Tiểu B: “Mẹ kiếp, đại tiểu thư quá lợi hại!!!”
Tiểu C: “Tiểu A bị mù sao? Chó con cái gì! Một chút cũng không có sữa! Rõ ràng là một người lạnh lùng nha!”
Khương Di nghe thấy thế quả thực sướng muốn bay lên trời cao.
Nói chuyện với bạn học cũ nửa giờ, trước khi bữa tiệc bắt đầu, Khương Di và ABC tách nhau ra, liên lạc với Nguyễn Nghiên qua WeChat, hẹn trước địa điểm gặp mặt.
Không chờ quá lâu, phía sau liền truyền đến tiếng gọi ——
“Khương Di.”
Khương Di thích soái ca và thích cả những người có giọng nói dễ nghe. Cô mê truyện tranh Nhật Bản, có mấy bộ phim lồng tiếng vô cùng dễ nghe, mặc dù lời thoại quả thực khiến người ta mềm nhũn chân.
Giọng nói của Nguyễn Nghiên cũng có loại ma lực này, chỉ tiếc…… anh nói thật sự quá ít.
Khương Di quay đầu lại.
Đầu tháng ba, thiếu niên mặc chiếc áo khoác màu trắng đơn giản, đôi chân vừa dài vừa thẳng được chiếc quần jean ôm trọn, sạch sẽ và đẹp trai.
Trong lòng Khương Di tán thưởng, trên mặt mỉm cười “Sao cậu không gọi tôi là chị?”
Cô cảm thấy tâm trạng của mình cũng rất bí bách, thời điểm không thấy mặt tâm can mỗi ngày đều ngứa ngáy, nhưng vừa nhìn thấy anh thì lại chỉ nghĩ tới việc trêu chọc anh.
Hỏi xong, Khương Di suy nghĩ: “Nếu cậu không gọi tôi là chị, thì tôi cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học A, cậu gọi 1 tiếng ‘đàn chị’ cũng là chuyện hợp lý.”
Khương Di học hệ triết học đại học A, Nguyễn Nghiên học hệ máy tính, tuy rằng không cùng một khoa, nhưng cô cảm thấy mình xưng là học tỷ cũng không quá.
Cậu nam sinh ngập ngừng hai giây, sau đó vẫn cố chấp gọi cô: “Khương Di.”
Giọng nói trong trẻo, trong nháy mắt khiến cô có loại cảm giác được nhân vật nổi tiếng nào đó điểm danh.
Hai người sóng vai đi vào hội trường, dọc theo đường đi thu nhận không ít ánh mắt —— có nam sinh nhìn mình, Khương Di đều xem nhẹ, cô chỉ chú ý tới anh mắt nữ sinh đang nhìn Nguyễn Nghiên chằm chằm, loại này ánh mắt ngưỡng mộ đó mà thôi.
Tìm chỗ ngồi thích hợp, Khương Di nhìn anh một cái, không mặn không nhạt nói: “Cậu rất được hoan nghênh đó.”
“……”
Nguyễn Nghiên trầm mặc hai giây, nghĩ đến vừa rồi trên đường nhận được một vài ánh mắt khác thường, anh nhìn cô nói: “Cô cũng không kém.”
Sau khi người dẫn chương trình phát biểu hùng hồn, bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu, mọi người nhập cuộc ăn ăn uống uống, chủng loại đồ ăn đa dạng phong phú, đồ uống cũng vậy, thậm chí ngay cả nồng độ cồn cũng phân khu.
Khương Di cùng Nguyễn Nghiên đi chọn đồ uống, khi đang hứng thú bừng bừng chọn rượu, bất chợt nghe thấy chàng trai trẻ nói thầm một câu “Tửu quỷ.” (nghiện rượu)
“……?”
Cô lập tức quay đầu lại: “Anh bạn nhỏ, cậu vừa nói bậy về tôi sao?”
Nguyễn Nghiên: “Không phải nói bậy, là sự thật.”
Rồi sau đó Nguyễn Nghiên lại nói: “Còn có, đừng gọi tôi là anh bạn nhỏ nữa.”
Khương Di: “Vậy gọi là gì?”
Nguyễn Nghiên: “Tùy tiện.”
Khương Di khó hiểu: “Nếu tùy tiện, thì…… Vẫn gọi là anh bạn nhỏ đi?”
Nguyễn Nghiên: “……”
Có đôi khi, lười nói nhiều cũng có chỗ hỏng.
……
Khương Di chọn tất cả các loại rượu tốt nhất trong bữa tiệc, lấy cho chính mình đồng thời cũng lấy cho Nguyễn Nghiên một ly.
Nhìn một loạt cốc chân dài trước mặt, Nguyễn Nghiên nghe Khương Di giảng giải không gián đoạn, anh lâm vào trầm mặc.
Ấn tượng của anh về Khương Di cũng không phải thật sự nghiện rượu.
Cô chỉ thích uống rượu, mỗi lần đôi môi đỏ tiến đến gần miệng chén rượu, nhấp một chút, thời điểm nuốt xuống sẽ hơi hơi híp mắt lại, biểu cảm vô cùng hưởng thụ.
Không hề giống kẻ nghiện rượu, ngược lại cực kỳ mê người, đáng yêu.
Nhìn cô uống rượu, người đối diện sẽ sinh ra một loại cảm giác tò mò.
Tò mò tự hỏi loại rượu này có thật sự ngon như vậy hay không, rồi sau đó chính mình cũng nhịn không được mà nhấm nháp.
Người càng ngày càng nhiều, phân đoạn ăn uống sắp kết thúc, thời điểm đèn sân nhảy bật sáng, hai người đều có chút chếnh choáng say.
Nguyễn Nghiên vẫn không cảm nhận được rượu ngon như thế nào, nhưng anh lại càng nhìn Khương Di càng cảm thấy đẹp.
Nghe được bên tai vang lên tiếng âm nhạc du dương, nam nữ bên người tiến vào sân nhảy, anh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn pha lê.
“Này, Khương Di.”
Khương Di một tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn anh: “Hả?”
Nguyễn Nghiên đứng lên, đi đến trước mặt cô, vươn tay.
Anh thả lỏng mặt mày, bởi vì chiều cao nên cô không nhìn rõ vẻ mặt, chỉ có giọng nói là rõ ràng “Khiêu vũ không?”
“……”
Kỳ thật cô uống có chút nhiều.
Bản nhạc được phát lúc này hình như là điệu Waltz, trạng thái của cô không thích hợp nhích tới nhích lui.
Nhưng đây là Nguyễn Nghiên nha.
Phải nhảy.
Con mẹ nó nhảy.
Khương Di không chút do dự giơ tay lên “Đi.”
……
Uống rượu, khiêu vũ.
Cồn, tứ chi tiếp xúc thân mật.
Khi cả hai chạm vào nhau, xảy ra chút tình huống là chuyện đương nhiên.
Đều là con em nhà giàu, khiêu vũ là một trong những nghi thức cần thiết nhất, ngoại trừ đầu có chút choáng váng, Khương Di cảm thấy nửa bài đầu hai người phối hợp quả thực vô cùng ăn ý.
Nhưng khi bản nhạc trôi qua một nửa, bước chân Khương Di có chút loạng choạng, chân trái không đuổi kịp bước chân phải, mắt thấy mình sắp bị vướng ngã, lại được người ôm eo kéo trở về.
Cô thuận thế —— nhào vào trong lòng Nguyễn Nghiên, cằm trùng hợp đặt vào hõm xương quai xanh của anh, cánh tay cũng vô thức vòng qua người anh.
Khương Di hoàn toàn đi theo trái tim…… Tay đặt bên hông anh, dường như còn…… Thuận tay nhéo một cái.
Toàn bộ quá trình cô ngã vào lòng anh, ôm eo anh, chiếm tiện nghi, quả thực nước chảy thành sông, mặc cho ai nhìn đều phải đánh giá một câu “Rất tự nhiên”.
Nhưng đương sự Nguyễn Nghiên này lại không hề tự nhiên như mọi người nghĩ.
Người anh cứng đờ, nâng Khương Di dậy nói “…… Cô đang làm gì vậy?”
“Cậu không nhìn ra?”
“……”
“Thật ngại quá” Đầu óc Khương Di nóng lên, muốn nói gì đó bèn cong mắt “Chị đây muốn chiếm tiện nghi của cậu đấy……”
Nói xong liền chuẩn bị đứng thẳng.
Tuy nhiên trước khi cô rút tay từ trên người anh về, đã nghe được Nguyễn Nghiên hỏi ba chữ ——
“…… Chiếm tiện nghi?”
Rồi sau đó eo cô lại bị ôm lấy ——
Nguyễn Nghiên học theo, paste bộ dáng chiếm tiện nghi của cô, cũng nhéo cô một cái.
Không dùng chút sức lực nào, nhưng thật ra lại khiến làn da nơi đó của cô hơi hơi tê dại.
Khương Di sửng sốt.
Cô kinh ngạc trừng lớn mắt: “Cậu…… vừa làm gì?”
Dưới ánh đèn lập loè của sân nhảy, lỗ tai chàng trai trẻ đỏ lên, nhưng ánh mắt và biểu cảm vẫn lạnh lùng cứng rắn, anh tuấn quá mức.
“Chiếm trở lại.”