[Dịch giả: dnp]
Thật ra nếu luận về đức hạnh trong những Quỷ tu mà Kế Duyên nhận biết thì Tân Vô Nhai nhiều nhất chỉ xếp được vào hàng trung đẳng, một số Thành Hoàng cùng đại thần bên trong Âm Ty còn có đức hạnh xuất chúng hơn nhiều.
Chỉ là cái hệ thống Thần đạo hiện tại không hiểu vì sao mà hạn chế tự thân quá lớn, không có khả năng thực hiện được cái kế hoạch loại này.
Hơn nữa tình huống vi diệu hiện tại của Vô Nhai Thành cũng thực sự hiếm thấy, Tân Vô Nhai cũng là người biết phân rõ đúng sai chính tà, tài cán cũng khá là xuất chúng, cộng thêm hắn còn là lão quỷ đã tu hành cả ngàn năm rồi nữa, trong những Quỷ tu mà Kế Duyên biết cũng là người có đạo hạnh sâu nhất.
Nếu thuần túy chỉ bàn về tu vi thì còn hơn cả Thành Hoàng mấy đại phủ một bậc, có thể nói là quỷ tài tuyệt chẳng quá phận chút nào cả.
Tổng hợp các yếu tố trên lại thì Tân Vô Nhai mới nhận được huyện tốt bực này, còn đối với Kế Duyên mà nói điều này cũng chẳng phải chuyện xấu.
Thời điểm Tân Vô Nhai phát ra lời thế độc, cả trong lẫn ngoài Vô Nhai Thành đều có rung động, điều này trực tiếp chứng tỏ lời thề của hắn cực kỳ thành tâm.
Kế rất hài lòng mà Tân Vô Nhai thì càng vô cùng kích động, nhưng chính vào lúc này một đạo thanh âm khàn khàn hơi chút nặng nề mờ mịt phát ra từ tay áo Kế Duyên.
“Xuy … ha ha ha … Cái gì mà Thiên Địa Nhật Nguyệt chứng giám? Như thế đã là gì, Thiên Địa cũng sẽ có lúc sinh diệt, mà Nhật Nguyệt cũng vậy, ngươi có dám hướng về phía ta thề không?”
Kế Duyên không nhịn được mà hơi biến sắc, hắn cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, cũng may là biến hóa sắc mặt của hắn không bị Quỷ tu nào nhìn thấy, nếu không sự kinh ngạc của bọn hắn còn lớn hơn.
“Giải Trĩ!”
Mặc dù sắc mặt Kế Duyên ngay lập tức khôi phục nhưng chấn động trong lòng thì tuyệt đối không nhỏ, đầu Giải Trĩ kia thế mà lại có thể tự truyền thanh âm ra ngoài? Rõ ràng Họa quyển kia đang trong trạng thái đóng lại, chính mình cũng không truyền pháp lực vào, huống hồ nó còn đang nằm trong tiểu càn khôn bên trong tay áo hắn, thế mà lại có thể truyền âm thanh ra.
Cái này khác hẳn với đám Tự Linh của Kiếm Ý Thiếp đang ẩn giấu bên trong tay áo, bởi vì về bản chất mà nói đám Tự Linh kia chỉ là ẩn nấp đơn thuần trên y phục của hắn chứ không bị hạn chế bởi cấm chế.
Mà tình huống Họa quyển kia thì khác hẳn, chẳng lẽ đầu Giải Trĩ kia đã thức tỉnh tới trình độ có thể tự ý xuyên qua Tụ Lý Càn Khôn của hắn để quan sát ngoại giới rồi?
“Tiên sinh! Người vừa lên tiếng vừa rồi là ai vậy? Hình như … hình như là thanh âm đó truyền ra từ tay áo của ngài?”
Kế Duyên chậm rãi hít sâu một hơi trấn định lại tâm thần sau đó trực tiếp lôi ra một cuộn tranh từ ống tay áo, nhìn vẻ bề ngoài của nó mà nói dường như không có bất cứ điểm dị thường nào cả, tựa như vừa rồi không phải là nó phát ra âm thanh vậy.
Từ Tiểu Hạc trên vai hắn cho đến Tân Vô Nhai và đám Quỷ tu xung quanh hay thậm chí là mấy Kim Giáp Lực Sĩ đằng sau đều tập trung ánh mắt qua.
Kế Duyên chậm rãi mở họa quyền ra, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn vào, trên đó tồn tại hình ảnh một đầu quái thú cổ quái cũng không có bất kỳ bộ dáng bất thường nào cả.
Kế Duyên hiểu rõ vừa rồi không thể nào là ảo giác được, quả nhiên còn chưa đợi cho hắn lên tiếng thì thấy đầu Giải Trĩ trên bức họa chợt chuyện động con mắt, tuy có hơi trúc trắc nhưng từ góc độ có thể thấy nó đang nhìn chằm chằm vào Tân Vô Nhai, sau đó cái miệng cứng đờ của nó hơi mấp máy, âm thanh giống hệt lúc trước truyền ra
“Tiểu quỷ! Ngươi có dám hướng tới ta thề độc không?”
Trong ánh mắt của người ngoài, hình ảnh trên bức họa giờ đây thoáng chốc trở nên hơi mơ hồ, mặc dù không có chút khí tức nào truyền ra nhưng một cỗ áp lực vô hình khiến người ta phải sợ hãi lập tức nảy sinh trong lòng của tất cả những người xung quanh.
Sau đó một số Quỷ tu liền phát hiện âm khí bên trong U Minh Phủ dường như cũng bị ảnh hưởng mà trở nên xao động.
Thời điểm Tân Vô Nhai tiếp cận Giải Trĩ, lấy thân Quỷ tu của hắn mà vẫn không khỏi cảm giác một cỗ hàn khí buốt giá, mọi thứ xung quanh phảng phất lâm vào tĩnh lặng, tất cả sự tồn tại của đám Quỷ tu lẫn sau tôn Kim Giáp Lực Sĩ hay hay thậm chí cả Kế Duyên đều trở nên mờ nhạt.
Cái khoảnh khắc ngắn ngủi trong chớp mắt này khiến cho Tân Vô Nhai cảm giác như thời gian trôi vô cùng chậm, sau khi tâm thần thoáng giãy dụa thoát ra khỏi được loại cảm giác quỷ dị kia hắn mới sợ hãi hỏi thăm Kế Duyên.
“Kế tiên sinh! Rốt cuộc hình ảnh trên bức tranh này là cái gì vậy? Không hề có chút Sinh khí hay Tử khí nào nhưng lại có thể tự mình nói chuyện được?”
Trong đầu Tân Vô Nhai theo bản năng cho rằng đây là một loại thuật pháp kỳ bí nào đó, thế nhưng sau khi cảm giác một lúc lại cảm thấy không đúng, chỉnh đành hy vọng Kế Duyên có thể giải thích một chút
Thời điểm Tân Vô Nhai đặt câu hỏi thì suy nghĩ trong lòng Kế Duyên cũng đã hoàn tất, hắn mở miệng nói:
“Hình ảnh trên bức họa kia chính là Thượng cổ Thần Thú Giải Trĩ, có thể xem như là biểu tượng của sự dũng mãnh và công chính!”
Lời của Kế Duyên vừa dứt hắn liền híp mắt nhìn về phía Họa quyển, dường như cảm nhận được ánh mắt của Kế Duyên, đồng tử Giải Trĩ cũng dời từ người Tân Vô Nhai qua phía Kế Duyên bên này, ánh mắt cả hai va chạm giữa không trung.
“Kế Duyên! Ta ở chỗ ngươi cũng đã được một khoảng thời gian, nhờ có ngươi trợ giúp ta mới khôi phục được chút thanh tỉnh, đám tiểu quỷ này mặc dù có một chút bất phàm nhưng nhãn giới vẫn có nhiều hạn chế, một khi không đạt được độ cao ngươi muốn thì càng không thể làm được sự tình như ngươi dự tính chưa kể sau này chúng còn có khả năng làm loạn, ta giúp ngươi gia tăng thêm một tầng bảo hiểm, ngươi thấy thế nào?”
Ánh mắt Kế Duyên từ đầu tới giờ vẫn không thấy có bất kỳ biến hóa nào, mà đôi đồng tử của Giải Trĩ trông chẳng khác gì tử vật cả, sau mấy hô hấp trầm mặc Kế Duyên dột nhiên mỉm cười hỏi:
“Tình trạng thanh tỉnh của ngươi là bắt đầu từ bao giờ?”
“Cũng không lâu lắm, kỳ thật thời điểm ngươi trốn ở cái thư viện kia nhàn nhã đọc sách là ta đã bắt đầu thanh tỉnh rồi, chỉ là không tìm thấy thời cơ thích hợp để hiện thân nên vẫn lặng lẽ ngủ say thôi, miễn cho bị ngươi phát hiện!”