Lăng Thiên Chiến Thần

Trong tình cảnh này, không ít người bắt đầu cảm thấy hối hận vì thực ra đã có người giở mánh khoé chiêu trò trong cuộc thi này.

Cho dù luật rõ ràng không cho phép có thiên vị nhưng trên đời này vốn dĩ chỉ cần tồn tại bất hoà xích mích về lợi ích thì chắc chắn sẽ có người giở trò.

Lúc này phần lớn đều không coi trọng nhà họ Mặc, có điều sau vài hiệp đấu, thành tích nhà họ Mặc giành được lại khiến người ta không dám xem nhẹ.

Bọn họ liên tiếp giành chiến thắng, nếu không xếp đầu thì cũng xếp thứ hai khiến cho những người ở đây không khỏi xuýt xoa.

“Haiz, nếu biết trước như vậy thì tôi đã cược hết là nhà họ Mặc thắng cho rồi”.

“Đúng vậy, nếu như vậy thì giờ chúng ta chắc chắn có thể phát tài rồi”.

“Lấy đâu ra mà lắm nếu như thế?”

“Mấy người mơ mộng vừa thôi, theo như cục diện hiện giờ nếu mọi người đều đặt cược nhà họ Mặc thì tới lúc đó chúng ta chẳng phải không kiếm được đồng nào sao?”


“Nói cũng phải, vậy phải làm sao?”

“Theo số trời định vậy, tên tiểu tử này lợi hại quá, nếu có thể có ai đó đứng ra cân đối xem xét về mối quan hệ lợi hại thì tốt”, mọi người xôn xao bàn tán.

Thấy cả đám người xôn xao bàn tán, Diệp Thiên đứng bên chỉ khẽ cười. Anh không ngờ những người này lại bày ra trò cá cược âm thầm như vậy.

Diệp Thiên nhìn sang phía Mặc Trần Huy, hỏi: “Mặc gia chủ, ông nghe thấy chưa? Nhưng người này không hối hận vì cược đội ông thắng”.

Nghe vậy, Mặc Trần Huy chỉ nhún vai, hiện giờ cái ông ta cần chỉ là lặng yên quan sát tình hình, sau đó đề phòng Trịnh Khôn.

Không sai, theo như Diệp Thiên thấy thì hiện giờ Trịnh Khôn chính là tác nhân gây hại nhất.

Tối qua hắn ta đã bại dưới tay Diệp Thiên, không biết sau đó hắn định thế nào, liệu có giở trò gì hay không.

Diệp Thiên thấy rằng cho dù thế nào thì anh cũng vẫn phải đề phòng hơn nữa, tránh để cho tên này tới lúc đó lại tung ra đòn đả kích bất ngờ.

Tiếp sau đó, cuộc thi đấu tiếp tục diễn ra, sự thể hiện của nhà họ Mặc lúc này lại rất tốt, phần lớn mọi người đều không phải là đối thủ của bọn họ.

Ngày thi đấu đầu kết thúc rất thuận lợi, kết quả thi đấu đều nằm trong dự tính của mọi người. Nhà họ Mặc giành được chiến thắng vang dội.

Đêm muộn, Diệp Thiên đang nghỉ ngơi trong phòng thì chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên. Anh trở mình dậy mở cửa và phát hiện người đứng ở cửa chính là Mặc Trần Huy.

Thấy Mặc Trần Huy, Diệp Thiên cười hỏi: “Tối muộn thế này rồi, không biết Mặc gia chủ tìm tôi có việc gì?”

Mặc Trần Huy khẽ cười đáp: “Lẽ nào tôi không được tới thăm cậu sao?”

“Đương nhiên có thể rồi”, Diệp Thiên mời Mặc Trần Huy vào trong.


Hai người ngồi vào chiếc bàn tròn, Diệp Thiên rót trà cho ông ta: “Mặc gia chủ, xin mời!”

Mặc Trần Huy nhận lấy chén trà: “Cậu Diệp, cậu nói xem chúng ta làm như vậy, nếu cuối cùng đứng đầu thì có lợi không?”

Diệp Thiên nghe xong thì cảm thấy kỳ lạ, anh nhận ra ánh nhìn phức tạp trong mắt Mặc Trần Huy. Có thể thấy ông ta đang có nhiều tâm sự.

“Mặc gia chủ, sao ông lại hỏi vậy? Ông cho rằng tôi không nhận ra ông có chuyện gì chưa nói sao?”, Diệp Thiên hỏi lại.

Mặc Trần Huy thấy vậy thì chỉ cười điềm tĩnh nhìn Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhấp ngụm trà, ngồi đối diện với ông ta sau đó nói thẳng: “Ông nói đi, rốt cuộc có việc gì mà khiến đường đường một gia chủ của nhà họ Mặc lại thiếu tự tin đến vậy?”

Có điều nghe vậy nhưng hồi lâu sau ông ta vẫn không hề trả lời, cứ thế trầm tư chìm vào thế giới riêng.

Diệp Thiên nhìn Mặc Trần Huy chằm chằm giống như muốn nhìn thấu ông ta vậy, cảm giác đó khiến Mặc Trần Huy không khỏi ớn lạnh, hoặc có thể bị Diệp Thiên nhìn chằm chằm như vậy nên ông ta cảm thấy không được tự nhiên nữa.

Cuối cùng ông ta cũng khẽ cười lên tiếng: “Đã vậy thì tôi cũng xin nói thật”.


Mặc Trần Huy thở dài: “Nói thật thì nguyên nhân cũng từ tên Trịnh Khôn đó”.

Thực ra Diệp Thiên cũng đã đoán ra được nguyên nhân từ trước. Anh chỉ cười điềm tĩnh nói: “Tôi còn tưởng rằng là chuyện gì, hoá ra chẳng qua cũng chỉ là một tên Trịnh Khôn mà thôi, Mặc gia chủ có phải vẫn còn lo lắng về chuyện ngày hôm qua không?”

“Đúng vậy”, Mặc Trần Huy gật đầu. “Tôi vẫn thấy chúng ta không nên đụng tới Trịnh Khôn. Nếu có thể thì cậu có thể tới xin lỗi hắn được không?”

Diệp Thiên nghe xong thì cau mày: “Ông không phải là đang nói đùa đấy chứ?”

Mặc Trần Huy lắc đầu: “Tôi không đùa, chỉ hi vọng cậu có thể xin lỗi hắn, cái gọi là để lại đường lui, sau này dễ sống, tôi vẫn luôn đau đáu về việc này”.

Diệp Thiên nghe xong thì không khỏi cảm thấy bất ngờ. Không ngờ Mặc Trần Huy lại bảo mình đi xin lỗi Trịnh Khôn.

Anh không nói thêm gì, chỉ nhìn Mặc Trần Huy hồi lâu, sau đó nói: “Mặc gia chủ, tôi cảm thấy ông thay đổi rồi”.

- ------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận